Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 123 Em đừng kháng cự

“Được, vậy tôi sẽ gọi vài món.”
Đinh Việt Nga gật đầu, sau đó cầm
thực đơn lên, gọi người phục vụ, gọi
bốn năm món, sau đó để người phục
vụ dọn món.

Tất nhiên, Đinh Việt Nga đã gọi
một chai rượu vang đỏ trong quá trình
gọi thức ăn.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra,
cùng với cả rượu. Đinh Việt Nga nhấc
ly của Thẩm Thanh Lan lên và rót rượu

cho cô. Trong khi rót rươu, Định Việt

Nga lơ đãng lấy gói thuốc Đặng Vũ
Thành đưa cho bà ta đồ vào trong ly
rượu, nhưng Thầm Thanh Lan không
hề phát hiện.

“Nào, giám đốc Thanh Lan, ly này

tôi kính cô!” Định Việt Nga nâng ly và
nói với Thẩm Thanh Lan.

“Cạn!” Thẩm Thanh Lan cầm
rượu lên, uống liền một hơi cạn sạch.

“Tửu lượng của giám đốc Thanh
Lan khá đấy!” Đinh Việt Nga mỉm cười,
rồi rót thêm một ly nữa cho Thẩm
Thanh Lan.

Tửu lượng Thầm Thanh Lan vốn
không tệ lắm, uống thêm ly nữa ngay
==lập tức đỏ mặt. Thầm Thanh Lan, vốn

đã rất xinh đẹp, giờ phút này đỏ bừng
mặt, ngay cả Đinh Việt Nga, vốn là
phụ nữ, cũng cảm thấy kinh ngạc,
thật, quá đẹp!

Thảo nào Đặng Vũ Thành không
tiếc giá nào cũng muốn ngủ với Thầm
Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan này,
phàm làm bất kỳ người đàn ông nào
thấy, e rằng đều có suy nghĩ như vậy?

Vừa ăn vừa uống, chẳng mấy
chốc đã uống cạn một chai rượu vang
đỏ.

Thẩm Thanh Ngưng lúc này đã
ngà ngà say, khuôn mặt xinh đẹp của
cô trở nên hồng nhuận, ngay cả mắt
cũng mờ di.

“Giám đốc Thanh Lan, còn cần
gọi thêm rượu vang không?” Đinh Việt
Nga nhìn Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Gọi thêm một chai đi” Thẩm
Thanh Lan nói với Đinh Việt Nga. Lúc
này Thẩm Thanh Lan cảm thấy cô đã
say rồi, nhưng dù gì cô đã kinh qua
bao trận chiến, vẫn đủ đề cô giữ lại
mấy phần tỉnh táo, đủ để cô nói
chuyện bình thường.

Chỉ là nói xong lời này, cô không
nhịn được nữa, liền ngã xuống ghế
ngủ thiếp đi.

Mà ngay khi Thẩm Thanh Lan ngủ
say, cánh cửa căn phòng bao được

mở ra từ bên ngoài.

Là Đặng Vũ Thành đi vào. Lúc
này, Đặng Vũ Thành tràn đầy vẻ
không kiên nhẫn, nhanh chóng chạy
đến bên cạnh Thẩm Thanh Lan. Nhìn
Thẩm Thanh Lan say rượu, Đặng Vũ
Thành liếm môi tham lam: “Đẹp, quá
đẹp! Dì Nga, con đưa Thẩm Thanh
Lan về phòng trước đây!”

“Đi đi!” Đinh Việt Nga xua tay nói:
“Dì về nhà trước.”

“Được! Dì Nga, tối nay cảm ơn
dì!” Đặng Vũ Thành cảm ơn Đinh Việt
Nga, sau đó, ôm lấy cơ thể mềm mại
Thẩm Thanh Lan, ngửi mùi thơm trên
người Thẩm Thanh Lan, hướng tới căn
phòng anh ta đã đặt trước.

Giai nhân trong ngực, hòa với mùi
thơm xộc vào mũi, cộng thêm mong
đợi đã lâu, trái tim của Đặng Vũ Thành
lúc nãy đã muốn nhảy tới cổ họng luôn
rồi, và anh sẽ không lo lắng. Nếu
không phải vì sự bất tiện ở hành lang,
anh sẽ thực sự muốn làm điều đó
ngay lập tức. Hãy đứng dậy với Thầm
Thanh Lan.

Cuối cùng cũng đến cửa phòng,
Đặng Vũ Thành nhanh chóng lấy thẻ
phòng ra, mờ cửa, sau đó bế Thẩm
Thanh Lan vào phòng, ném Thẩm
Thanh Lan lên giường.

Nhìn Thẩm Thanh Lan trên
giường, Đặng Vũ Thành không nhịn

được, liền xông tới, cúi xuống môi
Thẩm Thanh Lan, định hôn.

Nhưng ai biết, Thẩm Thanh Lan
vốn tưởng đã say ngoắc cần câu, đột
nhiên tỉnh lại vào lúc này.

“Anh, anh là Đặng Vũ Thành?”
Mặc dù Thẩm Thanh Lan đã tỉnh lại
nhưng cô vẫn còn trong tình trạng say
xỉn, chẳng qua chút lý trí cuối cùng
trong đầu cô cho phép cô nhìn rõ hình
dạng người đàn ông trước mặt. Hơn
nữa, bản năng chống cự trỗi dậy.

“Đúng vậy, anh là Đặng Vũ
Thành. Thanh Lan, em có biết không?
Anh đã đợi giây phút này rất lâu rồi.
Nào, đêm nay, hai chúng ta sẽ cùng

vui vẻ với nhau!” Đặng Vũ Thành thờ
hồn hền nói. Hai tay duỗi thẳng về
phía khóa váy sau lưng Thẩm Thanh
Lan.

Bởi vì lúc này Thẩm Thanh Lan
đang không ngừng chống cự, nên
mấy lần Đặng Vũ Thành không mở
được khóa kéo.

“Anh tránh ra, Đặng Vũ Thành,
anh cút ra khỏi đây cho tôi!” Thẩm
Thanh Lan ra sức chống cự. Lý trí nói
với cô rằng dù thế nào, cũng không
được phép đề Đặng Vũ Thành đoạt
lấy mình. Nếu lúc này, người trước mặt
là Giang Bắc Minh, chứ không phải
Đặng Vũ Thành, cô sẽ không ngoan

cố phản kháng như vậy.

Chỉ là khi Thầm Thanh Lan kháng
cự, ý thức trong đầu càng ngày càng
nhạt đi, sức lực càng ngày càng yếu.
Cô cảm thấy rõ ràng khóa kéo sau váy
đã bị Đặng Vũ Thành mở ra.

“Thanh Lan, Thanh Lan, em đừng
kháng cự. Đêm nay, chúng ta hãy nối
lại đoạn duyên đã đứt trước đây”
Đặng Vũ Thành vừa dùng lực kéo váy
của Thẩm Thanh Lan vừa nói về
hướng Thẩm Thanh Lan: “Em biết
không, anh nhớ thân thể của em, nhớ
rất lâu rồi. Người em thật thơm, da em
thật mịn biết bao…”

“Cút ngay, cút ngay!” Mặc dù

cảm thấy sức mình ngày càng yếu,
Thẩm Thanh Lan vẫn kiên cường
chống cự.

Bởi vì Thẩm Thanh Lan vẫn còn
phản kháng, Đặng Vũ Thành vẫn còn
hơi khó khăn đề xé bỏ hoàn toàn quần
áo của Thẩm Thanh Lan. Nhưng,
Đặng Vũ Thành không thể nhịn được
nữa, vì vậy anh ta trực tiếp vén váy
của Thầm Thanh Lan lên…

“Rầm!”

Đúng lúc này, từ cửa phòng phát
ra một tiếng vang thật lớn!

“Ai?” Đặng Vũ Thành nghe thấy
tiếng động lớn thì sửng sốt, vội vàng

quay đầu nhìn về phía cửa. Nhìn thấy

Giang Bắc Minh đang đứng ở cửa,
trên mặt Đặng Vũ Thành đột nhiên lộ
ra vẻ tức giận.

“Tại sao lại là mày, cút!”

“Cút?” Giang Bắc Minh chế nhạo,
sau đó đi vào phòng, vừa đi vừa nói:
“Mày biết không, trên đời này tao ghét
nhất là loại người nào? Chính là cái loại
đê tiện, vô liêm sỉ như mày! Đề lấy
được một người phụ nữ, mày còn có
thể làm những chuyện bẩn thỉu như
vậy! Thật là rác rười!”

“Mày cút cho tao, bằng không,
bằng không tao sẽ giết mày!” Đặng
Vũ Thành không quan tâm đến
chuyện xảy ra với Thẩm Thanh Lan lúc

này, anh ta vội vàng lật người nhảy
xuống gầm giường, sau đó lấy từ chỗ
quần áo của mình ra một con dao
găm, bật ra. Con dao găm sáng loáng
nhắm về phía Giang Bắc Minh: “Mày
cút ngay cho tao, nếu không tao sẽ
đâm chết mày!”

Bịch!

Giang Bắc Minh nhấc chân lên và
đá thẳng vào tay đang cầm dao găm
của Đặng Vũ Thành. Cánh tay của
Đặng Vũ Thành bị đau, con dao găm
rơi xuống và bay ra ngoài.

Giang Bắc Minh thừa thắng truy
kích, lại giơ chân lên, đá vào đầu Đặng
Vũ Thành. Trong phút chốc, máu từ

khóe miệng Đặng Vũ Thành tràn ra,
vài cái răng cũng theo đó văng ra
ngoài.

“A !!” Đặng Vũ Thành nhất thờ la
toáng lên vì đau đớn.

Giang Bắc Minh không bỏ qua
cho Đặng Vũ Thành. Anh lại bước tới,
giơ chân lên, trực tiếp đá thằng vào
giữa hai chân Đặng Vũ Thành.

“Á”

Tiếng hét của Đặng Vũ Thành
thậm chí còn kinh khủng hơn trước.

Sau cú đá này, Đặng Vũ Thành,
kiếp này, cả đời không thể làm một
người đàn ông bình thường được nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK