Chương 21 Anh cút đi cho tôi.
*Tôi thấy chết là cái chắc, cả người ông già kia toàn là máu, nhất
định là bị thương không nhẹ, cho dù xe cứu thương có đến, cũng
không cứu sống được…”
Giang Bắc Minh đang chuẩn bị lên xe ngồi thì nghe thấy mấy lời
kia, anh lập tức dừng ngay động tác lên xe, rồi quay đầu lại nhìn về
phía mấy người kia hỏi: “Ở đẳng trước có người bị thương à?”
“Còn không phải sao…” Một người trong số đó nói với Giang Bắc
Minh: “Đúng là quá thê thảm, xe đâm thắng vào cột trụ cầu, đầu xe đã
nát bét rồi, nghe nói ông già kia ngồi ở chỗ bên cạnh lái xe, cả người
ông ta… haiz, thật đúng là thật không biết nên nói như thế nào nữa,
một chữ thê thảm căn bản không thể diễn tả hết được”
“Anh bạn, cậu cũng đừng sốt ruột, đã xảy ra sự cố thì khả năng
đường không thông được ngay đâu, cứ yên tĩnh ngồi chờ đi!”
Người này còn tưởng rằng Giang Bắc Minh đang vội vàng
Còn Giang Bắc Minh, sau khi nghe hết lời mấy người kia nói, thì
anh vội vàng chạy về phía trước. Anh là Tiên Tôn, cũng là một người
thầy thuốc, đối với việc tu luyện, quan trọng nhất chính là tu tâm, việc
thấy chết mà không cứu sẽ khiến lòng anh không được yên ốn. Đối với
giai đoạn đầu tiên này có thế nó sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng mà
càng về sau, thì những điều ấy sẽ biến thành tâm ma ở trong lòng,
làm cho người tu luyện không thể nào tăng tiến tu vi được!
Đối với những chuyện mà anh không gặp phải, vậy thì quên đi,
nhưng mà nếu đã gặp, thì Giang Bắc Minh tuyệt đối sẽ không thế nào
khoanh tay đứng nhìn được!
Khi anh đi về chỗ kẹt xe phía trước, thì trông thấy ngay những
người gặp nạn như trong lời kế kia.
Đúng là hiện trường vô cùng vô cùng thê thảm, một chiếc xe
Mercedes-Benz S500 đâm thẳng vào cột trụ ngay chính giữa cầu
vượt, khiến đầu xe hoàn toàn bị biến dạng, điều đáng sợ nhất là người
lái xe đã đánh lái sang bên ghế phụ, cho nên mặc dù lái xe cũng bị
thương nhưng cũng không gặp phải vấn đề gì lớn.
Còn lúc này, người ngồi trên ghế phụ, thì vẫn đang chảy đầy máu,
nghe nói ông ta vẫn đang ở trên xe, do đầu xe đã bị biến dạng bởi vụ
tai nạn, cho nên người đứng xem ở xung quanh căn bản không có
cách nào cứu ông ta ra khỏi xe được!
*Đã gọi xe cứu thương và xe cứu hỏa rồi, đáng tiếc muốn bọn họ
chạy tới đây phải mất hai mươi phút, ban đầu ông già kia còn có thế
nói chuyện, nhưng mà hiện giờ đã không nói được nữa, khả năng đến
khi bọn họ đến thì cũng không cứu được ông ta nữa rồi…”
Mọi người đứng xem bên cạnh rì rào bản tán.
Đúng lúc này thì người lái xe kia bước xuống khỏi xe, anh ta đang
cố gắng để gọi điện thoại.
Giang Bắc Minh nhìn tình hình trước mắt, anh đã xác định được
vết thương của ông già kia vô cùng nghiêm trọng, nếu như không kịp
thời cứu giúp, thì nhất định ông ta sẽ chết!
Nghĩ đến đó, Giang Bắc Minh không quan tâm gì nữa cả, anh
bước thẳng về phía trước, một tay cầm lấy cánh cửa xe rồi dùng sức
kéo ra ngoài một cái.
Âm, cánh cửa xe bên ghế lái phụ đã bị Giang Bắc Minh trực tiếp
kéo ra.
Người chung quanh đều trợn tròn mắt nhìn Giang Bắc Minh, trước
đó bọn họ đều từng thử cứu ông giả kia ra, nhưng mà cánh cửa xe bị
biến dạng như vậy, khiến bọn họ đều bó tay không còn cách nào khác,
nhưng mà không ngờ Giang Bắc Minh trực tiếp kéo một cái thì cả
cánh cửa xe đã rời ra rồi.
Sau khi kéo cửa xe ra, Giang Bắc Minh lại tiếp tục kéo mấy thanh
sắt đang đè lên ông già kia ra ngoài, rồi sau đó cẩn thận ôm ông ta
xuống xe.
*Trên xe ai có thứ gì để trải ra đất không, tôi muốn đặt ông ấy nằm
trên mặt đất!” Giang Bắc Minh lớn tiếng nói với những người đang
đứng xem ở xung quanh
“Tôi, trên xe tôi có!” Có một người trong đám đông lớn tiếng nói:
“Tôi đang đưa đệm lò xo đến cho người khác, để tôi cầm một cái
xuống!”
Đợi đến khi anh ta mang đệm lò xo xuống, sau đó mở ra, thì Giang
Bắc Minh vội vàng đặt ông già kia lên trên đó.
“Người anh em, anh là bác sĩ à?” Đúng lúc này, người lái xe vẫn
luôn gọi điện thoại đã đi đến trước mặt Giang Bắc Minh, rồi cất tiếng
hỏi.
“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh gật đầu, vừa nói anh vừa vươn tay ra
bắt đầu kiếm tra vết thương cho ông ta.
*Tôi van xin anh, nhất định phải cứu sống ông chủ nhà chúng tôi,
nếu như không cứu được, thì tôi sẽ gặp phải phiền phức.. * Người lái
xe kia cất tiếng cầu xin Giang Bắc Minh, chỉ thiếu điều còn chưa quỳ
xuống
Anh có thể nhận ra được, nhất định thân phận của ông già này
không thấp, nếu xong thì cũng không thể ngồi trên chiếc
Mercedes-Benz S500 trị giá mấy chục tỷ đồng kia, cũng sẽ không có
tài xế riêng
Để xảy ra tai nạn xe cộ như vậy, chắc chắn người lái xe sẽ không
thoát được trách nhiệm, nếu như ông ta mà chết, thì người lái xe càng
gặp phải phiền toái hơn.
*Tôi sẽ cố hết sức!” Giang Bắc Minh gật đầu, rồi bắt đầu kiếm tra
cho ông ta. Bởi vì anh là người tu luyện, hơn nữa còn từng tu luyện
đến cảnh giới Tiên Tôn, cho nên đối với cấu tạo cơ thể con người gần
như Giang Bắc Minh đã quá quen thuộc rồi, mọi người chỉ thấy anh
vươn tay ra, giống như đang sờ lung tung trên người ông già kia một
lát, khiến người khác ở xung quanh không thể hiểu nối ý đồ của hành
động ấy.
Mọi người còn tưởng rằng Giang Bắc Minh đang thi triến pháp
thuật gì đó nữa.
Hai phút sau, Giang Bắc Minh rút tay về, anh nói: “Xương sườn
trước ngực ông ta đã bị gãy bốn cái, trong đó có một cái còn đảm vào
phổi khiến hô hấp không thông, còn có một chỗ động mạch chủ bị
đứt, mất máu quá nhiều. Những chỗ còn lại toàn bộ đều là vết thương
ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng, yên tâm, có tôi ở đây, ông
ta không chết được!”
Giang Bắc Minh vừa nói ra những lời này, thì người có mặt ở đây
đều vô cùng chấn động, vừa sờ có vài cái như vậy, đã đoán được toàn
bộ vết thương trên người ông ta rồi sao?
Không phải đang khoác lác giả vờ mình tài giỏi đó chứ?
Phải biết rằng, cho dù có đưa người bệnh đến bệnh viện, thì tối
thiểu cũng phải trải qua thời gian kiểm tra rất lâu mới có thể xác định
được vết thương của người bệnh, không ngờ, trong thời gian ngắn như
vậy mà Giang Bắc Minh đã biết rõ ràng?
Người lái xe thì không quan tâm nhiều thứ như vậy, sau khi anh ta
nghe thấy Giang Bắc Minh nói ông già kia không chết được, thì lập tức
thở dài một hơi nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bác sĩ, cám ơn anh
nhé, cám ơn anh!”
Giang Bắc Minh lấy ra mấy cây kim để châm cứu trên người mình,
bản thân là một người thầy thuốc, hơn nữa còn là người hiểu về ĐÔng
y, tất nhiên lúc nào trên người Giang Bắc Minh cũng sẽ mang theo kim
châm cứu đã được chuẩn bị tốt.
Sau khi đâm vào một châm, thì ngay lập tức vết rách ở động
mạch chủ đã cầm máu.
Mấy châm sau, phần lớn đều đâm vào huyệt vị ở phổi gây tê cho
ông già kia, sau đó Giang Bắc Minh vươn tay ra, bắt đầu lấy cái xương
sườn đâm thủng phổi ra cho ông ta.
Đối với Giang Bắc Minh mà nói, chữa bệnh cứu người thật sự là
chuyện rất dễ dàng
Anh có thế dùng tay không cũng nhẹ nhõm lấy ra xương cốt, hơn
nữa mấy cây kim kia đâm vào trong huyệt vị ở phối ông ta, anh còn
truyền linh khí trong người mình thông qua mấy cây kim ấy vào trong
phổi của ông, khiến lá phối của ông ấy có thế khôi phục lại trong thời
gian rất ngắn.
Những thủ đoạn này chưa từng có trong y học ngày nay, thậm chí
ngay cả trong lịch sử từ xưa cho tới bây giờ cũng chưa từng có người
nào làm được, nhưng mà Giang Bắc Minh lại làm được, bởi vì thời
gian anh tu luyện rất dài, nên vô cùng hiểu rõ cấu tạo cơ thể con
người, cho nên có nhắm mắt lại thì anh vẫn có thế chữa khỏi được
cho người ta
Nhưng mà, ngay khi Giang Bắc Minh vừa mới lấy chiếc xương
sườn đâm thủng phối ông già kia ra, sau đó đang chuẩn bị châm kim
vào cứu chữa cho ông ta
Thì một chiếc xe con đi ngược chiều đến bên cạnh, xe vừa dừng
lại, một người phụ nữ trang điếm lộng lẫy đã bước ra rồi nhanh chân
chạy về phía này. Đầu tiên bà ta đạp cho người lái xe kia một phát, rồi
sau đó nắm lấy quần áo của Giang Bắc Minh giận dữ hét lên: “Cậu là
ai? Cậu đã làm gì cha tôi hả?”