Chương 4: Anh ngoan ngoãn đi theo tôi là được
“Hôn mê ư? Sao bố tôi lại hôn mê chứ?”
Thấy ông cụ Tống đã bất tỉnh, Tống Mạnh Cường lập tức giận dữ,
tóm lấy cố áo Trần Nhất Luân rồi quát.
“Tôi… Tôi cũng không biết…” Trần Nhất Luân rất luống cuống,
chẳng phải hôm qua Giang Bắc Minh cũng làm vậy ư? Tại sao cái vỗ
của anh giúp ông cụ Thẩm trở nên khá hơn, còn cái vỗ của cậu ta thì
không hề có tác dụng, hơn nữa còn khiến ông cụ Tống ngất đi sau khi
đập thêm cái nữa chứ!
Đồ bỏ đi như Giang Bắc Minh có thế làm được, tại sao bác sĩ chủ
nhiệm như cậu ta lại không?
Không thể nào!
“Cậu không biết? Bảy giờ cậu bảo tôi là không biết 2” Tống Mạnh
Cường nghe thấy lời của Trần Nhất Luân, càng thêm tức giận: “Bố tôi
bị cậu vỗ đến mức hôn mê rồi, bây giờ cậu lại bảo tôi là không biết
hả?
“Tôi… Tôi…“ Trần Nhất Luân sốt ruột lắp bắp.
“Cút!” Tống Mạnh Cường đấy mạnh, khiến Trần Nhất Luân ngã
nhào ra đất!
Sau đó anh ta nhìn sang phó viện trưởng: “Viện phó Trương, đây
chính là người mà ông bảo là bác sĩ chủ nhiệm, chuyên gia trong lĩnh
vực này à? Viện phó Trương này, có phải nhà họ Tống chưa quyên đủ
đồ cho bệnh viện các ông không? Bố tôi bị bệnh nên mới đến đây, thế
mà ông lại tìm một kẻ rác rưởi để khám cho bố tôi hả? Hơn nữa càng
khám càng nghiêm trọng!”
“Viện phó Trương, ông có tin tôi sẽ gọi thẳng cho Cục Vệ sinh, để
bệnh viện này của các ông đóng cửa hay không?”
Viện phó Trương cũng giật mình, vội vàng nói với Tống Mạnh
Cường: “Ngài Tống, Trần Nhất Luân quả là chuyên gia trong lĩnh vực này,
“Đây là chuyên gia quái gì thế?” Tống Mạnh Cường quát: “Tỏi
không quan tâm nhiều đến thế, bây giờ ông tìm bác sĩ ngay cho tôi
Nếu không chữa khỏi bệnh cho bố tôi, bệnh viện này cứ chờ mà nghỉ
việc tập thế! Còn nữa, tôi cực kỳ nghi ngờ số tiền mà chúng tôi quyên
góp cho bệnh viện đã được dùng vào mục đích không chính đáng, tôi
muốn báo cho các ban ngành có liên quan, đế họ điều tra cấn thận!”
Nghe thấy thế, viện phó Trương giật mình, vội nói: “Ngài Tống, anh
đừng nóng, tôi lập tức gọi người đến chữa cho bố anh!”
Viện phó Trương nhanh chóng chạy đi, khi ngang qua người Trần
Nhất Luân, ông ta còn đạp cậu ta một cách thật mạnh!
“Viện phó Trương, viện phó Trương…” Trần Nhất Luân vội vàng
đứng dậy, đuổi theo.
“Cậu còn đuổi theo làm gì? Biến đi, cậu bị bệnh viện đuổi rồi!” Viện
phó Trương tức giận nói: “Trần Nhất Luân, cậu đưa tôi xấp xỉ ba tỷ tư
nên tôiđãcho cậu làm bác sĩ chủ nhiệm, nhưng cậu thì sao? Cậu
không hề có chút bản lĩnh thật sự nào à? Cậu có biết hôm nay mình
đã để lại hậu quả lớn đến mức nào cho tôi không? Nếu làm lớn
chuyện này, không ai trong chúng ta chịu được!”
*Tôi cũng không biết tại sao lại thế, tôi thấy người khác chữa bệnh
kiếu đó mà!” Trần Nhất Luân nói.
*“Nhảm nhí!” Viện phó Trương quát: “Cậu thấy ai chữa bệnh bằng
cách vỗ chưa? Mẹ nó, cậu tưởng mình có nội công à? Cậu sở hữu khả
năng đặc biệt chắc?”
“Thật đấy!” Trần Nhất Luân nói: “Tối qua, ông nội của vợ tôi bị
thoát vị cột sống, sau đó được người ta vỗ một cái là đã ốn rồi, bằng
không hôm nay tôi cũng không đám nói như thế!”
Thấy Trần Nhất Luân không giống như đang nói dối, viện phó
Trương sững sờ: “Cậu nói thật ư? Có thần y như vậy à?”
“Không phải thần y, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi..” Trần Nhất Luân tức
giận nói
“Mẹ nó, vậy cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mời người đến
đây! Cậu ở đấy để chờ người ta niêm phong bệnh viện, khiến chúng ta
phải nghỉ việc hết à!” Viện phó Trương bổng đạp Trần Nhất Luân một
phát, tức giận mắng.
*Được được được, viện phó Trương, đế tôi đi mời!” Trần Nhất Luân
chạy ù khỏi bệnh viện!
Nhưng khi ngồi trên xe, cậu ta bắt đầu cảm thấy khó khăn.
Cậu ta… Phải mời đồ bỏ đi kia à?
Biết mở miệng kiếu gì đây?
Hơn nữa, nếu cậu ta nói với đồ bỏ đi là đã dùng cách của anh đế
chữa cho người ta, kết quả lại khiến người ta bất tỉnh, chắc anh sẽ
chết cười mất!
Trần Nhất Luân hơi không muốn đi, xin ai cũng được, nhưng nếu
là xin Giang Bắc Minh thì cậu ta thực sự không thế vứt bỏ thế diện!
Reng.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
*Trần Nhất Luân, tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu phải mời thần y
kia đến đây bằng mọi giá. Tống Mạnh Cường đang gây chuyện trong
bệnh viện, hơn nữa người ta còn biết cậu là rể nhà họ Thẩm. Nếu hôm
nay không chữa khỏi cho ông cụ Tống, anh ta giận chó đánh mèo với
bệnh viện cũng không sao, nhưng nếu giận lây sang cả nhà họ Thấm
thì cậu thảm rồi!”
*Tôi đi, tôi đi ngay!”
Nghe thấy thế, Trần Nhất Luân lập tức giật mình, vội vàng khởi
động xe rồi đi về phía nơi ở của Thẩm Thanh Lan tại khu biệt thự Thủy
Ngọc.
Khi đến nơi, cậu ta nhìn thấy gia đình Thấm Thanh Lan đang ăn
sáng. Tuy đã đấu tranh tư tưởng xong, nhưng khi thấy Giang Bắc
Minh, Trần Nhất Luân vẫn không thốt nên lời.
“Trần Nhất Luân, cậu đến nhà chúng tôi lúc này làm gì thế?”
Trương Nhả nhìn Trần Nhất Luân, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Tôi…” Trần Nhất Luân nhìn Giang Bắc Minh, sau đó bước nhanh
đến bênh anh, lớn tiếng nói: “Giang Bắc Minh, anh đi với tôi một
chuyến, tôi có việc tìm anh!”
Giang Bắc Minh đã sớm khác với trước kia. Anh thấy Trần Nhất
Luân bước vào với vẻ mất hồn mất vía, hơn nữa bây giờ còn tìm anh,
rõ ràng cậu ta có chuyện muốn nhời
*Tôi vẫn chưa ăn sáng, cậu có việc gì thì nói ngay đi” Giang Bắc
Minh nói với Trần Nhất Luân.
“Này, sao đồ bỏ đi như anh lại nói nhảm nhiều thế?” Thấy Giang
Bắc Minh không muốn đi, Trần Nhất Luân lập tức sốt ruột, lớn tiếng
nói: “Tôi bảo anh đi với tôi một chuyến, anh cứ ngoan ngoãn làm theo
là được rồi!”
“Tôi còn phải ăn sáng!” Giang Bắc Minh không nhúc nhích. Mẹ nó,
có việc nhờ anh mà còn dùng thái độ này, Trần Nhất Luân tưởng ai
cũng là mẹ cậu ta, phải nuông chiều cậu ta chắc?
*Trần Nhất Luân, cậu tìm Tiếu Minh làm gì, nói ngay đây đi! Nếu
không nói rõ, chị sẽ không để Tiểu Minh đi với cậu!” Thẩm Thanh Lan
cũng lên tiếng, cô hơi khó chịu khi thấy thái độ của Trần Nhật Luân với
Giang Bắc Minh.
*Em..” Trần Nhất Luân cúi đầu, khó mà mở miệng, đấu tranh tư
tưởng cả buổi, nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, đành lên
tiếng: “Em muốn Giang Bắc Minh cứu một người bệnh giúp em…”
*Cứu người bệnh? Cậu là bác sĩ chủ nhiệm, còn Tiểu Minh thì
chẳng biết tí gì về y thuật, anh ấy giúp cậu kiếu gì?” Thẩm Thanh Lan
nói rồi bỗng nhớ đến điều gì, đột nhiên vỗ bàn, lớn tiếng nói với Trần
Nhất Luân: “Trần Nhất Luân, chị biết hôm qua Tiếu Minh cứu được
ông nội nên đã khiến cậu mất mặt, đâm ra ghi hận trong lòng. Nếu
cậu cố ý chạy đến đây chỉ đế mỉa mai Tiếu Minh như thế, có tin chị
gọi bảo vệ đuối cậu ra ngoài không!”