Chương 45: Trúng tà
Giang Bắc Minh sở dĩ ở lại tiếp tục
theo dõi cũng là muốn xem xem vị bác sĩ
Dương này rốt cuộc có tài năng gì mà có
thể khiến bản thân kiêu ngạo như vậy,
người nào không biết còn cho rằng y
thuật của anh ta tốt vô cùng.
Không ngờ rốt cuộc cũng chỉ là một
bác sỹ bình thường không có khác biệt gì,
chỉ là sử dụng phương pháp châm cứu
Ngũ Hòe mà thôi.
“Có vẻ là như vậy.” La Thanh Lâm suy
nghĩ một chút sau đó đứng dậy gật đầu
nói: “Bác sĩ Dương, không giấu giếm gì, tối
hôm qua thực sự có một bác sĩ Trung y
đến đây, cũng dùng phương pháp châm
cứu Ngũ Hòe điều trị cho con trai tôi, lúc
tôi vừa nhìn thấy ông cũng châm kim cho
con trai tôi, tôi liền cảm thấy có hơi quen
thuộc.”
Bác sĩ Dương cau mày hỏi: “Không có
tác dụng gì sao?”
“Không có.” La Thanh Lâm nói. “Con
trai tôi đã hôn mê một thời gian lâu như
vậy, nếu như phương pháp châm kim Ngũ
Hòe thật sự có tác dụng thì cũng không
đến mức hôn mê đến tận bây giờ, e rằng
sớm đã tỉnh rồi.”
“Như vậy đi, tôi sẽ kê cho cậu ấy một
ít thuốc.” Bác sĩ Dương suy nghĩ một chút
rồi nói. “Một lát sau, các người đun thuốc
xong thì cho cậu ấy uống một chút là có
thể tỉnh lại.”
“Thuốc ông định kê là canh an thần
đúng không?” Giang Bắc Minh hỏi lại.
“Canh an thần thực sự có tác dụng an
thần khiến não bộ thức tỉnh nhưng là một
bác sĩ có chuyên môn, lẽ nào ông không
nên hỏi người nhà bệnh nhân, bệnh nhân
trước đó có uống thuốc gì không à?”
“Bác sĩ Dương, con trai tôi tối hôm
qua cũng đã uống canh an thần.” La
Thanh Lâm vào lúc này mở miệng nói với
bác sĩ Dương lần nữa.
“Hả?” Bác sĩ Dương lại sửng sốt, canh
an thần cũng đã uống sao?
Điều này không đúng, ông ta đã kiểm
tra toàn bộ cơ thể của La Dương Vỹ nhận
ra La Dương Vỹ vốn dĩ không có triệu
chứng của bất cứ bệnh nào, vì vậy ông ta
nghi ngờ liệu có phải hệ thân kinh của La
Dương Vỹ xuất hiện vấn đề gì, như vậy
mới sử dụng phương pháp châm cứu Ngũ
Hòe, thêm vào đó là canh an thần, nhưng
không ngờ, chúng đều đã được sử dụng
qua, hơn nữa một chút hiệu quả cũng
không có.
“Aaa”
Đúng lúc này, La Dương Vỹ đang hôn
mê đột nhiên giật mình tỉnh dậy, mở to hai
mắt, miệng hét lên một tiếng thảm thiết,
sau đó hai tay vùng vẫy ở trong không
trung không ngừng…
“Aaa”
“Aaa”
“Bác sĩ Dương ông mau nhìn xem, con
trai tôi sao nó lại như vậy…” La Thanh Lâm
nhìn thấy La Dương Vỹ lúc này lại hét lên,
vội vàng nói với bác sỹ Dương.
Tuy nhiên vào lúc này, Giang Bắc Minh
lao tới phía trước rất nhanh, trong tay cầm
một cây kim bạc, châm vào đầu La Dương
Vỹ, vốn dĩ La Dương Vỹ vẫn còn đang
trong trạng thái điên cuồng ngay lập tức
yên tĩnh lại.
“Hả?” Nhìn thấy cảnh này, La Thanh
Lâm và Tôn Hiểu Thanh tức khắc đều
sững sờ.
Để ý thấy sau khi bác sĩ Dương đến,
La Dương Vỹ cũng lên cơn một lần, nhưng
lúc đó bác sỹ Dương cũng bất lực chỉ có
thể đợi đến khi La Dương Vỹ bình tĩnh lại
mới có thể châm cứu cho La Dương Vỹ,
nhưng không ngờ, bệnh tình mà bác sĩ
Dương bất lực, sau khi Giang Bắc Minh
dùng một câm kim bạc đâm xuống là La
Dương Vỹ bình tĩnh lại.
Bác sĩ Dương nhìn Giang Bắc Minh với
ánh mắt kinh ngạc hỏi: “Cậu, cậu dùng
phương pháp gì có thể khiến cậu ta yên
tĩnh lại, cây kim này cậu đã châm ở huyệt
vị nào?”
Là một bác sĩ Trung y, bác sỹ Dương
đương nhiên hiểu rõ các huyệt vị trên cơ
thể con người, nhưng nhìn như thế nào
cũng nhận thấy nơi huyệt vị mà Giang Bắc
Minh châm hoàn toàn không phải huyệt vị
mà anh ta biết.
“Làm sao, ông muốn bí mật học kỹ
thuật này sao?” Giang Bắc Minh nhìn về
phía bác sĩ Dương hỏi. “Y thuật của tôi rất
cao siêu cho dù có nói cho ông thì ông
cũng không thể học được.”
Câu nói này là lời bác sĩ Dương trước
đây đã nói với Giang Bắc Minh, những gì
nói lúc đó gọi là kiêu ngạo, gọi là tự hào.
Nhưng bây giờ, Giang Bắc Minh đã thay
đổi một chút trả lại cho anh ta, mặc dù
không kiêu ngạo và tự hào như thế nhưng
lại khiến bác sĩ Dương mặt đỏ tía tai, cảm
thấy mất mặt vô cùng.
Khi bác sĩ Dương nói lời này, ông ta
kiêu ngạo tự mãn, bản tính khoe khoang
lại càng lớn, nhưng Giang Bắc Minh lại
không hề khoe khoang bất cứ chút gì, y
thuật của anh chắc chắn rất cao siêu,
bấm được huyệt vị này để châm cứu mà
nói thì không phải là một huyệt vị mà một
bác sỹ bình thường có thể hiểu rõ. Trung y
bình thường hiểu rõ thân thể con người
nhiều nhất là vài trăm huyệt vị trong khi
Giang Bắc Minh hiểu rõ thân thể con
người cho đến bây giờ có ít nhất hàng
ngàn huyệt vị.
Bởi vì huyệt vị trên cơ thể con người
không chỉ giới hạn trên bề mặt cơ thể mà
ở bên trong cơ thể con người cũng tồn tại
rất nhiều huyệt vị và những điểm này cho
đến nay hầu hết các nhà y học Trung
Quốc đều không biết.
Giang Bắc Minh không ngừng hoạt
động, chạy nhanh vào trong phòng bếp, từ
trong phòng bếp lấy ra một túi gạo nếp
rắc trong phòng, sau đó ngón trỏ và ngón
giữa tay phải khép lại bảt đầu vẽ tùy tiện
lên người La Dương Vỹ.
Người khác nhìn không hiểu nhưng
Giang Bắc Minh lại hiểu rất rõ, anh làm
như vậy là đang dùng linh khí vẽ bùa chú
lên người La Dương Vỹ.
Rất nhanh sau khi vẽ bùa chú xong,
Giang Bắc Minh tát rất mạnh vào người La
Dương Vỹ một cái, sau đó hét lớn: “Mau
biến đi.”
Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện,
gạo nếp vốn dĩ đang nằm rải rác trên đất
bỗng nhiên xuất hiện một dấu chân rõ rệt.
Những người có mặt đều vô cùng
bàng hoàng và không dám tin, dấn chân
này rốt cuộc đã là có chuyện gì?
Giang Bắc Minh lại một lần nữa đặt
ngón trỏ và ngón giữa tay phải sát vào
nhau dùng sức chỉ vào một trong những
[ Bình luộn |
vị trí ở trên gạo nếp, trong khoảnh khắc,
dấu chân đột ngột dừng lại và ngay ở chỗ
dấu chân dừng lại là một bãi chất lỏng
màu đen đột nhiên xuất hiện tỏa ra một
mùi hôi thối buồn nôn.
Sau khi làm xong những chuyện này,
Giang Bắc Minh rút cây kim bạc ở trên
đầu La Dương Vỹ ra, bỏ vào trong túi kim
của mình lãnh đạm nói: “Trong vòng năm
phút nữa, La Dương Vỹ nhìn thấy có thể
tỉnh lại, về phần những hạt gạo nếp trên
đất, các người có thể tùy ý tìm chỗ vứt đi.”
Hồ Minh Đức nhìn thấy những chuyện
này, mở to hai mắt nhìn về phía Giang Bắc
Minh hỏi: “Người anh em Bắc Minh, La
Dương Vỹ đây không phải là bị trúng tà
chứ?”
Hồ Minh Đức nhìn những dấu chân
trên gạo nếp, cả người đều không biết nên
hình dung như thế nào. Trước đây ông ta
đã từng nhìn thấy nó ở trong một số cuốn
sách. Trong sách nói rãng nếu như ma đi
trên gạo nếp thì sẽ để lại dấu chân giống
như người. Lúc đó, Hồ Minh Đức vẫn cho
rằng đây chỉ là một cách nói bịa đặt hư
cấu không thể nào có thật. Nhưng thật
không ngờ, ngày hôm nay ông ta lại có
thể tận mắt nhìn thấy.
Giang Bắc Minh giật đầu lạnh nhạt
nói: “Đúng vậy, chính là bị trúng tà.”
Quả nhiên, không đến năm phút trôi
qua, La Dương Vỹ đã tỉnh lại. Mặc dù
không nói gì nhưng có thể nhận ra cậu ta
đã hồi phục bình thường.
“Sư phụ, người, sao người lại đến
đây?” La Dương Vỹ nhìn thấy Hồ Minh
Đức đang đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
Hồ Minh Đức quay đầu lại nói: “Cậu
đừng gọi tôi là sư phụ, từ nay về sau, tôi
sẽ không làm sư phụ của cậu nữa.”
Giang Bắc Minh bước lên phía trước,
nói với La Dương Vỹ: “La Dương Vỹ, tối
ngày hôm qua, có phải sau khi cậu bắt
đầu biểu diễn một vở kịch vẫn chưa hát
xong thì đã nhanh chóng kết thúc?”