Chương 183: Tôi muốn phóng túng một lần
“Trong nhà chỉ có bia, anh không
ngại chứ?” Vừa vào đến nhà, Tề Bảo
Nhi đi thằng đến tủ lạnh, lấy ra mấy
lon bia, sau đó ngồi xuống thảm trước
sô pha.
“Không sao” Giang Bắc Minh
khoát tay cười, anh mở một lon bia,
đưa tới trước mặt Tề Bảo Nhi, nói với
cô. “Nào, Bảo Nhi, chúc mừng cô. Bắt
đầu từ hôm nay, cô lại được tự do rồi.”
“Cám ơn” Tề Bảo Nhi gật đầu,
cụng lon bia của mình vào lon của
Giang Bắc Minh, sau đó nhấp một
ngụm.
Sau khi uống một ngụm, vẻ mặt
của Tề Bảo Nhi lại trở nên cô đơn.
Đúng, khi chuyện như vậy xảy ra
thì không ai có thề ngay lập tức thoát
ra được, Tề Bảo Nhi cũng vậy, dù sao
cũng yêu nhau mấy năm rồi, hơn nữa
trước kia cô ấy thực sự yêu Tiền Tuấn
Duy.
Vì vậy, trong khoảng thời gian sau
đó, Giang Bắc Minh và Tề Bảo Nhi lại
rơi vào im lăng, cả căn phòng yên tĩnh
đến đáng sợ.
Sau một hồi lâu im lặng…
“Bắc Minh. Tề Bảo Nhi gọi Giang
Bắc Minh.
Giang Bắc Minh ngầng đầu, lúc
anh không cảnh giác, Tề Bảo Nhi đã
lao về phía Giang Bắc Minh, Giang Bắc
Minh chưa kịp phản ứng đã cảm thấy
miệng mình bị thứ gì đó thơm mềm
chặn lại!
Đó là môi của Tề Bảo Nhi!
Giang Bắc Minh đột nhiên ngần
ra, tình huống gì thế này?
Tề Bảo Nhi chủ động hôn mình?
Tề Bảo Nhi rất chủ động, sau khi
hôn lên môi Giang Bắc Minh, hai tay
nhanh chóng ôm lấy cổ Giang Bắc
Minh, sau đó hôn Giang Bắc Minh liên
tiếp.
Giang Bắc Minh lúc này vẫn rất
tỉnh táo, không để mình bị cuốn vào,
anh nhanh chóng vươn tay đầy Tề Bảo
Nhi ra. “Tề Bảo Nhi, cô làm sao vậy?”
“Bắc Minh” Tế Bảo Nhi nhìn
Giang Bắc Minh nói. “Đừng lo lắng, tôi
sẽ không quấy rầy anh. Tôi biết anh đã
kết hôn. Tôi biết anh có vợ. Đêm nay,
tôi chỉ muốn phóng túng một lần. Anh
đừng lo. Sau đêm nay, tôi sẽ rời thành
phố Lâm Hải. Từ nay về sau, tôi sẽ
không bao giờ xuất hiện trong tầm
mắt của anh nữa, và tôi cũng sẽ không
chen chân vào cuộc hôn nhân của anh
“Bốp!”
Giang Bắc Minh giơ tay tát vào
mặt Tề Bảo Nhi một cái.
“Tề Bảo Nhi, tỉnh táo lại đi!” Giang
Bắc Minh lớn tiếng nói. “Chỉ tên Tiền
Tuấn Duy cặn bã thôi mà, có đáng
không? Cô muốn phóng túng, cô
tường rằng tôi thực sự tin rằng cô
muốn phóng túng sao? Hơn nữa cô có
nghĩ rằng cách phóng túng này sẽ
khiến cô cảm thấy tốt hơn không?
Không, nó sẽ chỉ làm cô buồn hơn mà
thôi Cô đã bao giờ nghĩ rằng sự
buông thả lần này sẽ mang lại cho cô
bao nhiêu tồn thương chưa? ”
“Nhưng tôi…”
“Vì một người đàn ông như Tiền
Tuấn Duy mà làm thế này, anh ta
không xứng đáng!” Giang Bắc Minh lại
nói. “Rời xa anh ta, cô nên thấy vui vẻ
mới đúng, chứ không phải khiến mình
sa ngã như bây giờ, cô hiểu không?
Nếu bây giờ cô thực sự muốn phóng
túng, thì hãy nghĩ xem, sự buông thả
hiện tại của cô có khác gì ð một đêm
cùng tên hội trường Đông kia không?
“Nhưng, tôi tin anh…”
“Tề Bảo Nhi, nếu cô còn nói vậy
lần nữa, tôi sẽ rời khỏi đây ngay!”
Giang Bắc Minh nói.
“Không, đừng đi!” Tề Bảo Nhi ôm
Giang Bắc Minh nói. “Bắc Minh, đừng
đi, ở lại với tôi, tôi, tôi không từ bỏ bản
thân nữa, tôi không uống rượu nữa,
anh ngồi xuống và nói chuyện với tôi,
được không? Tôi không muốn ở nhà
một mình, tôi sợ tôi sẽ đau khổ. Tôi sợ
mình chịu không nổi…”
Giang Bắc Minh nhìn xung quanh,
rồi nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Tề Bảo
Nhi, sau đó gật đầu nói. “Được, vậy
ngồi xuống nói chuyện.”
“Vâng!” Tề Bảo Nhi gật đầu nói.
Lần này, hai người đều không
ngồi trên thảm nữa, mà là ngồi ở trên
sô pha, Tế Bảo Nhi bắt đầu nói
chuyện, tán gẫu cùng Giang Bắc Minh,
nội dung trò chuyện cũng không nói
về Tiền Tuấn Duy, mà là nói chuyện
phiếm.
Rất nhanh sau đó, Tề Bảo Nhi
bỗng im lặng, Giang Bắc Minh nhìn Tề
Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi đã ngủ trên sô
pha.
Giang Bắc Minh không muốn ôm
Tề Bảo Nhi lên giường, thay vào đó,
anh bước tới và hơi nhích người Tề
Bảo Nhi đề cô ấy nằm thẳng trên ghế
sô pha, sau đó, anh ấy lấy một cái
chăn từ trong tủ ra và đắp cho Tề Bảo
Nhì.
Anh tìm một lọ mật ong trong tủ
lạnh, đun một chút nước sôi, pha một
cốc nước mật ong cho Tề Bảo Nhi, đặt
lên bàn cà phê nhỏ cạnh sô pha, sau
đó anh đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Bắc Minh lái xe trờ về nhà.
Sau khi tắm xong, anh nói chuyện
phiếm với Thầm Thanh lan một lúc, rồi
họ chuẩn bị đi ngủ.
“Bắc Minh…” Sau khi tắt đèn,
Thầm Thanh Lan nhẹ giọng gọi Giang
Bắc Minh, sau đó duỗi cánh tay trắng
nõn mềm mại đặt ở trên ngực anh.
Giang Bắc Minh ôm cánh tay của
Thẩm Thanh lan, cười hỏi. “Sao thế?”
“Em đột nhiên phát hiện lúc anh
ôm em ngủ, em cảm thấy đặc biệt ấm
áp …” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
Thật ra, giữa vợ chồng với nhau,
đôi khi, một lời nói cũng có thể khiến
ngọn lửa trong lòng nhau bùng cháy!
Chẳng hạn, vào lúc này, lời nói
của Thầm Thanh Lan đã thổi bùng
ngọn lửa trong lòng Giang Bắc Minh.
Sau một hồi im lặng, Giang Bắc
Minh lật người đè lên người Thẩm
Thanh Lan.
Trước khi Thầm Thanh Lan có thể
phản ứng, Giang Bắc Minh đã chủ
động hôn lên đôi môi mềm mại của
cô, còn Thầm Thanh Lan, bởi vì cô và
Giang Bắc Minh đã từng có trải
nghiệm vui vẻ như thế này, nên sự kì
diệu của tình yêu từ lâu đã in sâu vào
trái tim cô.
Dần dần, hai cánh tay của Thầm
Thanh Lan ôm chặt lấy tấm lưng rộng
của Giang Bắc Minh, từ từ đáp lại nụ
hôn của anh.
Một bản nhạc tuyệt vời chẩầm
chậm vang lên trong phòng.
Một khi tiếng nhạc này bắt đầu,
nó kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, mãi
đến nửa đêm sau Thầm Thanh Lan và
Giang Bắc Minh mới ôm nhau ngủ
thiếp đi.
Giang Bắc Minh ngủ trước, Thầm
Thanh Lan mờ mắt và nhìn chằm
chằm vào khuôn mặt của Giang Bắc
Minh một lúc lâu, cuối cùng, cô hôn
lên gương mặt anh, sau đó ôm anh
ngủ, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Lúc này, gương mặt của Thầm
Thanh Lan vẫn thoáng nét cười ngay
cả khi cô ngủ.
Cô cảm thấy ð bên Giang Bắc
Minh rất hạnh phúc!
Ngày hôm sau, bởi vì Thẩm
Thanh Lan đã có xe, nên cô không
bảo Giang Bắc Minh đưa cô đi mà tự
mình lái xe đi làm.
Còn Giang Bắc Minh ngủ ở nhà
đến hơn chín giờ mới tỉnh, anh định
ngủ thêm một chút nữa nhưng bị điện
thoại di động đánh thức.
Cuộc gọi đến từ Tề Bảo Nhi.
“Bắc Minh, thực xin lỗi, tối hôm
qua tôi như mất trí rồi. Bên kia điện
thoại, Tề Bảo Nhi xin lỗi Giang Bắc
Minh. Đêm qua cô ấy đã uống quá
nhiều, có rất nhiều việc sáng nay sau
khi thức dây mới nhớ lai!