Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92: Cô gái xinh đẹp sao?

“Nghỉ ngơi sớm đi, dưỡng tỉnh
thần cho tốt, ngày mai chúng sẽ đi

chơi.” Giang Bắc Minh từ tốn dặn dò.

“Được!” Thẩm Thanh Lan gật đầu.
“Tôi mát xa xong rồi, ngủ đi.” Bởi

vì cuộc điện thoại hôm nay, cho nên

sau khi hoàn thành quá trình mát xa,

Thẩm Thanh Lan vẫn còn chưa ngủ,
Giang Bắc Minh lại không thề tiếp tục
một lần nữa xoa bóp cho cô, dù sao,
điều quan trọng cần chú ý trong mát
xa đó chính là chất lượng, làm nhiều
hơn một lần đối với cơ thề sẽ có ảnh

hường xấu.

“Chờ một chút!” Ngay tại lúc
Giang Bắc Minh chuẩn bị trải giường
chiếu đi ngủ, thì Thẩm Thanh Lan đột

nhiên mỡ miệng gọi.

“Sao vậy?” Anh nghi hoặc quay

đầu, nhìn về phía cô.

“Anh có phải đã quên hay
không… chưa… không có gì, anh cứ
trải giường đi ngủ đi.” Thẩm Thanh
Lan khuôn mặt ửng đỏ, khoát khoát

tay với anh.

Kỳ thật, có nhiều lần, Giang Bắc
Minh cho rằng Thầm Thanh Lan đã
ngủ quên trong lúc mát xa, nhưng cô
căn bản không có ngủ, do đó đối với
việc sau khi anh hoàn tất toàn bộ quá

trình xoa bóp xong sẽ hôn lên mặt cô

một cái, cô đều biết rất rõ.

Ngoại trừ lần đầu tiên, nội tâm
Thẩm Thanh Lan có một chút lạ lẫm
ra, thì những lần kế tiếp, cô đều không
cảm thấy phản cảm, thậm chí, hôm
nay, bởi vì sau khi mát xa xong chính
mình “còn tỉnh” nên anh không hôn
mình, ngược lại còn khiến trong lòng

cô cảm thấy mất mát.

Cho nên, lúc này mới không kìm

lòng được liền mở miệng hỏi.

Chỉ là, vừa mới mờ miệng, Thẩm

Thanh Lan chợt phát hiện mình đúng
là không biết rụt rè, cho nên sau đó lại
vội vàng cắt đứt lời muốn nói ra, câu
sau đã tới cửa miệng cũng bị nuốt trở vào.

Giang Bắc Minh ngược lại không
có nghĩ nhiều như vậy, trải tốt giường

chiếu trên mặt đất liền chuẩn bị ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mẹ vợ
Trương Nhã đã làm xong bữa sáng,
Thẩm Thanh Lan sau khi rửa mặt sạch

sẽ, thời điểm chuẩn bị ngồi vào bàn ăn

điểm tâm, thì Giang Bắc Minh lại đột
nhiên vươn tay ra, kéo tay cô nói:

“Chúng ta ra ngoài ăn sáng đi.”

“Muốn ăn ở ngoài sao?” Trương
Nhã lập tức nói: “Đồ ăn bên ngoài

không vệ sinh đâu.”

“Không sao đâu ạ.” Giang Bắc
Minh nhìn Thẩm Thanh Lan cười cười
đáp. Cô liền gật đầu hiểu ý, sau đó
đứng lên nói với Trương Nhã: “Mẹ, vậy

tụi con ra ngoài đây.”

Đi tới cửa, Giang Bắc Minh không

có ý định lái xe, mà chỉ nắm tay Thẩm
Thanh Lan, cứ như vậy hướng ra bên

ngoài.

“Vì sao không lái xe?” Thẩm

Thanh Lan tò mò hỏi.

“Hôm nay tôi dẫn cô ra ngoài
chơi, là muốn cho cô thay đồi quy luật
cuộc sống thường ngày, triệt để tận
hưởng cảm giác vô ưu vô lo!” Giang

Bắc Minh vừa cười vừa đáp.

Hai người ra khỏi khu biệt thự,

đứng tại ven đường chờ xe buýt.

“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ
ngồi xe buýt đi chơi, cô từ trước đến
nay có lẽ chưa từng ngồi qua xe buýt
đúng không?” Giang Bắc Minh nhìn

Thẩm Thanh Lan, nhàn nhạt cười hỏi.

“Thực sự là chưa từng.” Thẩm
Thanh Lan lắc đầu trả lời. Thời điểm
vừa mới sinh ra, Thẩm gia lúc này do
ba ba Thầm Bát Long lo liệu trên dưới,
là thời kì sung túc nhất, do đó cho tới
nay cô chưa từng phải đi xe buýt.

“Vậy hôm nay chúng ta hãy cùng
trải nghiệm một lần đi.” Nói xong,
Giang Bắc Minh nắm tay Thẩm Thanh

Lan, trực tiếp kéo cô đi lên xe buýt.

Lúc này, xe buýt đã không còn
chỗ ngồi, hai người đành phải tìm nơi

tương đối rộng rãi mà đứng.

“Hôm nay anh định dẫn tôi đi đâu
chơi thế?” Trên mặt Thầm Thanh Lan
lúc này tràn đầy vẻ hưng phấn, mặc
dù hiện tại cô đã quen với việc mỗi

ngày cùng với Thiên Như quay cuồng

trong công việc, tuy nhiên trong nội
tâm của cô, vẫn luôn mong chờ được
một lần như vậy, vô u vô lo, tự do tự tại

làm điều mình thích.

“Đến rồi sẽ biết.” Giang Bắc Minh

thần bí cười đáp.

Đêm qua, anh không có đi ngủ
sớm, mà cần thận suy nghĩ xem hôm
nay sẽ dẫn cô đi chơi chỗ nào, cũng
may, rất nhanh anh đã có được một kế

hoạch hoàn mỹ!

Sau khi đứng trên xe buýt một lát,

Giang Bắc Minh kéo Thầm Thanh Lan xuống xe.

Đi tới nơi được xem như là nông
thôn ở thành thị, tại đây có một cái
chung cư kiều cũ, mà cái chung cư
này, ngay cả trạm bảo vệ cũng đều

không có.

Bên cạnh chung cư có một cái
chợ bán hàng hóa, gần chợ có rất
nhiều quán hàng rong xếp dọc trên vỉa

hè bày bán đủ loại đồ ăn sáng.

“Đi, chúng ta đến đó ăn.” Giang

Bắc Minh kéo tay Thầm Thanh Lan tùy

tiện tìm một quán ngồi xuống.

“Được!” Thẩm Thanh Lan gật
đầu, hôm nay đã quyết định cùng anh
ra ngoài chơi, như vậy hết thảy cô đều

đề mặc cho anh an bài.

“Ông chủ, cho hai bánh quầy, bốn
viên bánh mè, hai chén đậu hủ hoa và
bốn cái bánh bao nhân thịt!” Giang
Bắc Minh hướng ông chủ đứng trong

quây, lớn tiếng gọi.

“Yes sir, chờ một lát, lập tức có

ngay!” Ông chủ liền đáp ứng, rất
nhanh những món Giang Bắc Minh gọi

đều được bày trước mặt hai người.

Anh lấy ra đôi đũa dùng một lần,
xé bao nhựa rồi đưa cho Thầm Thanh
Lan nói: “Nếm thử đi, đây là bữa sáng
vỉa hè, so với ăn ở nhà thì cảm giác

hoàn toàn khác đấy.”

“Được, để tôi nếm thử” Có lẽ là
bởi vì lần trước đã cùng Giang Bắc
Minh ăn thỏa thích đồ nướng mùi vị vô

cùng mới lạ, cho nên lần này tại quán

bán điểm tâm, Thầm Thanh Lan cũng
lộ ra vẻ mặt đặc biệt mong chờ, tiếp
nhận đôi đũa anh đưa tới, sau đó

không thể chờ đợi liền bắt đầu ăn.

“Ngon quá!” Thẩm Thanh Lan
sau khi nuốt xuống một miếng, lập tức

giật nảy mình.

Điểm tâm sáng ở nhà, mẹ luôn
chú trọng dinh dưỡng, cho nên khẩu
phần ăn đề bắt đầu cho ngày mới luôn
là hương vị đạm bạc, vì vậy ăn thử bữa

sáng này, Thầm Thanh Lan mới phát

hiện, thì ra điểm tâm sáng còn có thể

phong phú như vậy!

Đối với người chưa từng nếm qua
những món này như cô mà nói, lần
đầu tiên ăn thật sự có một loại cảm

giác đặc biệt mới lạ.

“Thích thì ăn nhiều một chút,
không cần giảm béo, cũng không sợ
ăn khó tiêu đâu.” Giang Bắc Minh

nhàn nhạt cười nói.

“Ông chủ, cho năm cái bánh

quầy, năm chén đậu hủ hoa!” Ngay tại

thời điểm Giang Bắc Minh và Thẩm
Thanh Lan còn đang ăn bữa sáng, một
giọng nói thô lỗ chợt vang lên, cắt đứt

cuộc trò chuyện của hai người.

“Được, lập tức có ngay!” Ông chủ

trả lời một tiếng.

Giang Bắc Minh ngẩng đầu lên
nhìn, thấy trong tầm mắt xuất hiện
năm người đàn ông nhuộm tóc xanh,
đỏ, vàng và cả màu bạc, nhìn bộ dạng

ăn mặc chẳng khác nào bọn côn đồ.

Thời điểm Giang Bắc Minh nhìn

bọn họ, một gã tóc xanh trong đám

cũng đang nhìn về phía anh.

Vừa liếc thấy Thẩm Thanh Lan
đang ngồi cạnh Giang Bắc Minh, đôi

mắt gã tóc xanh lập tức sáng lên.

“Ố ồ!!! Chúng mày nhìn kìa, hôm
nay đúng là một ngày tốt lành nha, tại
địa phương rách nát này, còn có thể
gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy! “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK