Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22: Anh thử nguyền rủa một câu nữa ở đây xem nào?

Người lái xe bị đạp ngã chan nãy, lúc này đứng dậy và nói với
người phụ nữ: “Cô Lý, vị này là bác sĩ, người đang tiến hành cấp cứu
cho ông chủ.”

“Cấp cứu?” Người phụ nữ chau mày, nhìn Giang Bắc Minh, và lớn
tiếng hỏi: “Cậu là bác sĩ ở bệnh viện đó sao? Tên và chức danh của
cậu là gì? Nói cho tôi biết! Mau ra mặt cho tôi xem xem cậu có đủ tư
cách đế chữa bệnh cho cha tôi hay không!”

Nghe những lời này, lông mày của Giang Bắc Minh chợt nhíu lại.

Những câu khác thì không có gì để bàn, chỉ là câu nói vừa rồi,
rằng tôi xem anh có đủ tư cách để chữa bệnh cho cha tôi không, câu
nói này khiến Giang Bắc Minh cực kỳ tức giận.

“Như thế nào? Ý của cô là, nếu tôi không có đủ trình độ thì không
thế chữa trị cho người già sao?” Giang Bắc Minh dừng công việc cấp
cứu lại, nhướng mày hỏi

*Đó là điều đương nhiên rồi!” Người phụ nữ lớn tiếng nói: “Cậu có
biết tôi là ai không? Cậu có biết cha tôi là ai không? Cậu ra mặt cấp
cứu người. Trường hợp nhỡ may có chuyện gì xấu xảy ra thì cậu sẽ
chịu trách nhiệm sao? Nhanh lên, nói cho tôi biết, cậu là bác sĩ của
bệnh viện nào, tên là gì và có chức danh là gì?”

“Thật ngại quá, tôi thật sự không có tư cách cứu cha cỏ!” Giang
Bắc Minh bỏ quần áo đang cầm xuống, đứng lên nói với người phụ
nữ: “Cô cảm thấy ai có tư cách giúp cha cô cấp cứu cô có thế tìm
người đó!”

Dù sao ông lão này sau khi được chính anh sơ cứu, phần lớn tình
huống đã được khống chế. Hiện tại dù có đưa đến bệnh viện thì cũng
không có gì nguy hiếm đến tính mạng nữa.

“Không được, cậu không được đi!” Người phụ nữ đứng trước mặt
Giang Bắc Minh lớn tiếng hét: “Ai biết vừa rồi cậu đã làm gì với cha
tôi? Nếu cậu mà hại cha tôi thì sao? Cậu phải đợi đến khi nào đưa đến

= m—=¬

bệnh viện, tôi nhờ bác sĩ kiếm tra xem cha tôi không bị nguy hiếm gì
rồi mới được đi. Nếu vừa rồi cậu có làm gì xấu với cha tôi, tôi nhất
định phải gọi cảnh sát bắt anh lại và đưa cậu ra trước công lý!”

Giang Bắc Minh trong nháy mắt sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Tôi nói
cho cô biết, nếu là vừa rồi không phải có tôi, thì cha của cô đã chết
rồi. Nếu thật sự tôi muốn hại cha của cô, vừa rồi tôi đã không làm gì,
cứ thẳng tay đế cha cô chờ chết là được rồi!”

Giang Bắc Minh thật sự rất giận, tự mình ra tay bỏ sức cứu người,
đối phương còn không cảm ơn thì thôi, mà còn bày ra bộ dạng như
vậy.

Chẳng lẽ hôm nay anh đi ra ngoài quên không xem lịch à, sao lại
có thế gặp phải loại người kỳ quặc như vậy?

Quên đi, trị bệnh cứu người cũng không cần trả ơn, chỉ cần ông
lão không chết, anh có thế coi là không hố thẹn với lòng mình!

“Dù sao hôm nay cậu cũng không được đi!” Người phụ nữ túm lấy
quần áo của Giang Bắc Minh mà hét lớn: “Nếu bây giờ cậu rời đi, tôi
sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, để cho cảnh sát bắt cậu! Tôi sẽ kiện cậu
vì tội sát hại người khác, đế tôi xem cậu làm thế nào?”

Phía sau, mọi người xem xung quanh không thể chịu đựng được
nữa

“Cô gái này, cô đúng là cái loại người không biết ai là người tâm
tính thiện lành tốt bụng, không nhìn thấy người tốt nhỉ. Vừa rồi nếu
không có chàng trai này, lúc này cha cô vẫn bị kẹt trong xe cũng nên!”

*Đúng vậy, vừa rồi ở cổ ông ấy có một mạch máu bị đâm thủng,
cho nên chảy máu liên tục. Nếu không có chàng trai này nhanh tay
cứu chữa, thì e rằng vừa rồi chảy máu quá nhiều như vậy, cha của cô
hiện tại cũng đã chết rồi!”

“Hôm nay tôi thật sự tiếp thu được rất nhiều kiến thức, trên đời
này vẫn còn có người như cô đấy nhỉ!”

“Các người thì biết cái gì?” Người phụ nữ hét lên với những người
xung quanh; “Các người có biết cha tôi là ai không? Anh ta là loại
người gì, không phải họ hàng sao lại giúp cha tôi? Theo như tôi thấy,
cậu ta phải có mục đích gì, hoặc là cố tình hại chết cha tôi! Gây

chuyện không tốt, vụ tai nạn hôm nay, đều là cậu ta gây ra!”

Giang Bắc Minh nghe những lời này tức giận đến mức không biết
nói thế nào, hất tay người phụ nữ ra và nói: “Cô cút ngay đi!”

Sau đó, anh bước nhanh về phía xe của mình.

Đúng lúc này, xe cứu thương đã đến!

Một nhóm bác sĩ ra khỏi xe và nhanh chóng bắt đầu cấp cứu cho.
ông lão!

Cùng đến với xe cứu thương là xe cảnh sát

“Cảnh sát, các anh làm ơn giúp tôi bắt người đàn ông này lại!”
Người phụ nữ nói lớn sau khi nhìn thấy cảnh sát: “Tôi thực sự nghi
ngờ rằng vụ tai nạn hôm nay là do cậu ta làm ra. Còn có vừa rồi cậu ta
còn làm một số hành động đáng nghỉ trên người cha tôi, tôi hoài nghỉ
cậu ta muốn giết hại cha tôi!”

“Cái gì?” Khi cảnh sát nghe thấy người phụ nữ nói vậy, họ cau mày
vội vàng đi tới trước mặt Giang Bắc Minh nói với anh: “Anh trai này,
tạm thời anh ở lại đây một chút. Sắp tới, chúng tôi có một số điều
muốn trao đối với anh!”

Cảnh sát vừa đến không biết sự việc, chỉ biết nghe lời người phụ
nữ nói bậy, tiến đến ngắn anh lại. Vì rơi vào đường cùng nên Giang
Bắc Minh chỉ khẽ gật đầu nói: “Được rồi, tôi cứ ở lại đây trước đã!”

“Những cây ngân châm này là sao vậy?” Lúc này, một người bác
sĩ cau mày lớn tiếng hỏi: “Là ai đã châm những cây ngân châm này
vào người bệnh nhân?”

“Sao vậy?” Người phụ nữ nghe vậy lập tức bước tới, vội vàng hỏi:
“Mấy cây ngân châm này vừa rồi là do cậu ta đâm vào. Chẳng lẽ
những cây ngân châm này gây tốn thương cho cha tôi sao?”

*“Tổn thương cái gì?” Bác sĩ cười nhạt nói: “Điều này chỉ có hại
sao? Đông y từ trước tới giờ đều là giả thần giả quỷ. Có bao giờ là có
lợi đối với người bệnh đâu. Thương thế của bệnh nhân nghiêm trọng
đến mức này rồi còn dùng kim châm bạc để cấp cứu, đây không phải
rõ ràng là muốn giết bệnh nhân sao?”

“Cô nói thêm câu nữa thử xem?” Giang Bắc Minh lúc này không
nhịn được nữa, lên tiếng nói với bác sĩ: “Ai nói với cô là Đông y là giả

ma giả quỷ?”
Nếu như không có cảnh sát ở đây, Giang Bắc Minh thật sự muốn
tiến lên cho người bác sĩ này một cái tát

Nền y học của phương Đông đã được truyền lại ở Trung Quốc
hàng nghìn năm, không ngờ trong miệng cô ta lại thực sự trở thành
giả ma giả quỷ rồi!

“Chẳng lẽ không phải sao?” Bác sĩ kia cũng không chịu yếu thế:
“Đông y của anh có bản lĩnh thật sự từ khi nào? Ngoài giả ma giả quỷ
ra thì còn gì nữa? Nếu thầy thuốc phương Đông của các anh giỏi thật
thì sao lại bị cấm? Làm sao đến bây giờ không tìm được một phòng
khám Đông y một cách tử tế?”

“Tôi không muốn nói nhảm với các người nhiều như vậy, mau rút
mấy cái ngân châm này ra cho tôi!”

Người bác sĩ kia lớn tiếng hướng dẫn y tá.

“Chờ một chút!” Giang Bắc Minh nói: “Đây chính là cô nói, muốn
tháo những ngân châm này ra đến lúc đó bệnh nhân có vấn đề gì,
đừng trách tôi không nhắc nhở cô!”

“Động mạch chính ở cố ông cụ bị đâm thủng. Nếu không nhờ cây
ngân châm cầm máu, chỉ sợ hiện tại ông mất máu quá nhiều mà chết.
Ngoài ra, xương sườn của ông còn bị gãy mà chọc thủng phổi. Tôi
phải dùng kim châm đế đâm vào huyệt vị của phổi để cầm máu và để
duy trì chức năng của phổi. Nếu lúc này rút ngân châm ra, trong vòng
năm phút đồng hồ ông già sẽ tử vong! Người bác sĩ này, cô định bỏ
ngắn châm ra, rõ là muốn người ta tìm cái chết!”

“Anh thử rủa một câu nữa xem?” Lúc này, người phụ nữ hét vào
mặt Giang Bắc Minh: “Anh hại bố tôi. Tôi còn chưa tính sổ với cậu giờ
cậu lại còn dám nguyền rủa bố tôi chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK