Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184: Làm việc nghĩa không được chùn bước

 

Mãi cho đến sáng nay thức dậy,
Tề Bảo Nhi mới nhớ ra chuyện đêm
qua.

Nhất là khi nghĩ đến cảnh tối hôm
qua nói với Giang Bắc Minh rằng muốn
ân ái với anh, Tề Bảo Nhi đỏ mặt xấu
hồ. Lúc đó cô cũng không biết vì sao
mình lại thế, chỉ là đầu óc bất giác lóe
lên ý nghĩ đó. Sau đó, cô không nghĩ
được gì nữa, cứ thế lao thằng về phía
Giang Bắc Minh.

Cũng may, lúc đó Giang Bắc Minh
không giống những người đàn ông
khác, anh đã đầy cô ra, kiên quyết
không hùa theo cô.

Nhưng mà ngẫm lại, nếu đêm qua
Giang Bắc Minh thật sự đồng ý buông
thả cùng cô, thì giờ phút này Tề Bảo
Nhi cũng sẽ không hối hận. Ít nhất,
cho tới bây giờ, Tề Bảo Nhi vẫn cảm
thấy nếu có thể trao thân cho Giang
Bắc Minh, cho dù Giang Bắc Minh
không thề cho cô tương lai danh chính
ngôn thuận, thì chỉ cần có thề điên
cuồng phóng túng một lần, cô cũng
cảm thấy mãn nguyện rồi.

Tuy nhiên, điều đó chỉ giới hạn ở
Giang Bắc Minh.

Đọc full tại truyen3.one

Chuyện này cứ thế mà trôi qua,
kết quả tốt nhất là cả hai đều không
đề cập tới, tuy nhiên sau khi suy nghĩ
kỹ, Tề Bảo Nhi vẫn cảm thấy nên gọi
điện thoại cho Giang Bắc Minh xin lỗi,
mặc dù vẫn rất do dự. Một lúc sau, Tề
Bảo Nhi vẫn lấy hết can đảm gọi điện
cho Giang Bắc Minh.

Giang Bắc Minh cười nói: “Không
có gì đâu, miễn là bây giờ cô thấy tốt
hơn rồi là được.”

“Chà, hiện tại tôi không sao rồi.
Tối hôm qua tôi đã uống quá nhiều
rượu. Bây giờ, tôi đã tỉnh táo và hoàn
toàn quên được Tiền Tuấn Duy rồi.” Tề
Bảo Nhi cười nói. “Mà này, Bắc Minh,
tối hôm qua tôi làm phiền anh nhiều
như vậy, trưa hôm nay tôi mời anh ăn

cơm.”

“Không cần đâu?” Giang Bắc
Minh nói.

“Chỉ là một bữa cơm đơn giản thôi
mà, sao thế, chẳng lẽ anh sợ tôi làm gì
anh sao?” Tề Bảo Nhi đùa, đây mới
đúng là cô, tuy rằng tính cách tương
đối bảo thủ, nhưng Tề Bảo Nhi vẫn là
một cô gái khá hoạt bát.

“E hèm ..” Giang Bắc Minh ho
khan hai tiếng nói: “Được, vậy trưa nay
nhé.”

“Vậy quyết thế rồi nhé, đừng hối
hận đấy!” Tề Bảo Nhi nói.

“Được!”

Cúp điện thoại với Tề Bảo Nhi rồi,
Giang Bắc Minh đứng dậy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ăn
một chút điềm tâm, sau đó lái xe ra
ngoài, trên đường đi thì nhận được
điện thoại của Dương Hoàng Việt,
Dương Hoàng Việt nói với Giang Bắc
Minh rằng giấy phép kinh doanh của
cửa hàng trang sức đã được cấp,
Vương Văn Khải đã sắp xếp cho người
đưa đến cửa hàng trang sức rồi, tiếp
theo đó có thể khai trương cửa hàng
được rồi.

Sau khi có giấy phép kinh doanh,
nỗi lo cũng không còn nữa.

Giang Bắc Minh lái xe đến Cục
Công an.

Anh trực tiếp đến văn phòng của
cục trường và tìm gặp Mã Quốc Chính.

“Bắc Minh!” Mã Quốc Chính cười
với Giang Bắc Minh và nói: “Nào, nào,
nào, đến đây ngồi đi!”

“Vâng!” Giang Bắc Minh mỉm
cười, rồi ngồi xuống chiếc ghế trong
văn phòng của Mã Quốc Chính.

Mã Quốc Chính pha một tách trà
cho Giang Bắc Minh, sau đó ngồi
xuống, cười nói: “Cháu nói qua điện
thoại rằng có một số việc tốt muốn
báo cáo cho chú, là những việc gì
vậy?”

“Những việc này” Giang Bắc
Minh lấy trong túi ra tài liệu mà Dương
Hoàng Việt đã điều tra trước đó, nói
với Mã Quốc Chính. “Chú Chính, chú
nhìn kỹ xem…”

“Được!” Mã Quốc Chính gật đầu,
cầm tập tài liệu lên, bắt đầu xem xét,
sau khi đọc xong, vẻ mặt của Mã
Quốc Chính lập tức trờ nên khó coi.
“Bắc Minh, thông tin cháu cung cấp
cho chú là sự thật sao?”

“Là thật một trăm phần trăm”
Giang Bắc Minh gật đầu nói.
“Thật là quá coi thường pháp

luật!” Mã Quốc Chính nói. “Xem ra nhà
họ Lý thực sự cần phải chấn chỉnh! Tối
nay, chú sẽ bố trí người bắt tất cả
những nghệ sĩ bị tình nghi dùng ma
túy này, cũng như tất cả các hộp đêm
bị tình nghi vi phạm quy định. Lý Hoa
Hoa, với tư cách là chủ của một tập
đoàn lớn mà lại cho phép các nghệ sĩ
và câu lạc bộ đêm của mình làm
những điều bất hợp pháp như vậy.
Chú nghĩ ý thức pháp luật của cô ta
quá kém! ”

“Chú Chính.” Giang Bắc Minh nhìn
Mã Quốc Chính nói. “Tuy rằng cháu
cũng hy vọng có thể dùng cách này
đối phó với nhà họ Lý, nhưng dù sao
một số chuyện cũng dây mơ rễ má

phức tạp, không biết nếu để chú làm
chuyện này, có ảnh hưởng gì không?”

Câu hỏi của Giang Bắc Minh thực
sự có phần ần ý. Rốt cuộc, một số
người vẫn có mối quan hệ tốt với
những gia đình lớn đó, thậm chí họ
còn có quan hệ họ hàng. Vì vậy, nếu
Mã Quốc Chính thực sự làm như thế
thì chẳng khác nào đối đầu trực diện
với nhà họ Lý.

Mặc dù Giang Bắc Minh biết rằng
Mã Quốc Chính là một người chính
trực, nhưng dù sao đó cũng là nhà họ
Lý, và đó là gia tộc lớn thứ ba ở thành
phố Lâm Hải. Nếu như Mã Quốc Chính
thực sự ra tay với nhà họ Lý thì chỉ sợ
sẽ ảnh hưởng đến cái ghế ông đang
ngồi!

“Cháu nói làm như vậy sẽ ảnh
hưởng xấu đến chú là có ý gì?” Mã
Quốc Chính cười hỏi Giang Bắc Minh.
“Bắc Minh, không phải cháu nghĩ rằng
chú có liên quan gì đến nhà họ Lý đấy
chứ?”

“Không, không, không, chú
Chính, cháu không có ý đó” Giang
Bắc Minh đột nhiên xua tay nói. “Ý của
cháu là, nếu như chú thật sự bắt
những người này, có phải là sẽ gây sự
với nhà họ Lý hoặc là gây bất mãn cho
một số người không? Khi đó, nhà họ
Lý hoặc nhóm người kia sẽ lên kế

hoạch trả thù chú.”

“Không cần lo lắng!” Mã Quốc
Chính nói. “Sẽ không có việc bị trả
thù. Ngay cả khi họ có trả thú chú
cũng không sợ. Ở vị trí nào thì có cách
nghĩ của vị trí đó, và làm những việc
phải làm khi ngồi ở vị trí đó! Vì chú là
Cục trường cục công an thành phố
Lâm Hải, vậy nên chú phải làm những
gì mà người cục trường phải làm.” Làm
tròn bồn phận của mình, chú sẽ bắt
người đáng phải bắt, bất kể là ai, dù có
động chạm đến những người có máu

mặt, chú cũng không sợ! Dù cho sau

khi bắt người chú có bị mất cái chức

hiện tại, thì trước khi bị mất chức chú

vẫn sẽ làm những việc chú nên làm,

không những thế còn làm thật quyết
liệt, làm việc nghĩa thì không được
chùn bước! ”

“Chú nói hay lắm!” Giang Bắc
Minh gật đầu nói. “Chỉ cần không gây
phiền toái cho chú là được rồi!”

“Cháu đang nói gì vậy?” Mã Quốc
Chính nói. “Cháu báo lại những
chuyện này cho chú, chú cảm ơn còn
không kịp ấy chứ. Sao lại bảo là làm
phiền ta được?”

Tề Bảo Nhi quyết định sẽ ăn trưa
ở một cửa hàng cà phê, nhưng khi
Giang Bắc Minh đến đây, anh mới
nhận ra rằng, ngoài Tề Bảo Nhi, hôm
nay Hồ Khánh Linh cũng đến ăn!

Đọc full tại truyen3.one

Nghiêm túc mà nói, Giang Bắc
Minh thực sự rất sợ nhìn thấy Hồ
Khánh Linh!

Rốt cuộc, sau khi chữa khỏi bệnh
cho Hồ Khánh Linh, Giang Bắc Minh
đã phát hiện ra rằng Hồ Khánh Linh đã
có cảm giác khác với mình, anh muốn
trốn cô ta còn không kịp ấy chứ,
không ngờ hôm nay, Tề Bảo Nhi lại
đưa Hồ Khánh Linh cùng tới đây!

Bây giờ, Giang Bắc Minh không
biết phải làm thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK