Chương 36: Bữa tiệc
“Được, vậy thì tôi sẽ bảo Hải Cường đưa đến cho anh ấy ngay!”
Mai Mỹ Thảo đột nhiên gật đầu nói
Khoảng chừng mấy phút sau, vừa thấy Mai Hải Cường ra ngoài
mua đồ ăn sáng trở về, quá thực Mai Mỹ Thảo cũng “rất kịp thời” nói
cho Mai Hải Cường biết chuyện này, sắc mặt của Mai Hải Cường vẫn
như bình thường. Bởi vì anh ta cũng cảm thấy, những lời nói kia của
Giang Bắc Minh không được thực tế cho lắm. Nhưng mà vì ngại Giang
Bắc Minh cũng đang có mặt ở đây cho nên anh ta không tiện nói thêm
điều gì nữa, chỉ gật đầu một cái sau đó cầm mặt dây chuyền bằng
ngọc đi ra ngoài.
Vốn dĩ anh ta cho rằng mặt dây chuyền bằng ngọc này cũng
không phải chuyện gì to tát, nhưng mà sau khi suy nghĩ một lát, đồ
này cũng đã tặng cho người ta rồi, vậy thì nên mang đến cho anh rể
thì hơn.
Vì vậy, Mai Hải Cường liền nhanh chóng lái xe đi về phía sân bay ở
đầu bên kia.
Sân bay cách nơi này không quá xa, quãng đường chẳng qua
cũng chỉ có hơn ba mươi cây số. Huống hồ Hồ Khải Minh đến sân bay
sớm hơn so với lịch bay trên vé, cho nên khi Mai Hải Cường lái xe đến
nơi, chuyến bay của Hồ Khải Minh vẫn chưa cất cánh.
“Hải Cường, cậu mà tin những thứ này hay sao?“ Hồ Khải Minh
nhìn về phía Mai Hải Cường, nhàn nhạt cười hỏi
“Sao em có thế tin những thứ này được chứ?” Mai Hải Cường cười
một tiếng, nói: “Em chỉ tin tưởng khoa học kỹ thuật thôi, mấy thứ đồ
mê tín như thế này, em chắc chắn sẽ không tin đâu. Nhưng mà Bắc
Minh lúc ở trong phòng bệnh đã nói với chị của em đôi ba lời gì đó,
em cũng không còn cách nào khác, dù sao thì Bắc Minh cũng là ân
nhân cứu mạng ba của chúng ta, cho nên em cũng không thể không
giữ thế diện cho người ta được.”
“Có lẽ người ta cũng là có lòng tốt mà thôi” Hồ Khải Minh cười
một tiếng, nói: “Vậy được rồi, anh sẽ lấy nhận miếng ngọc này”
Hồ Khải Minh vừa nói vừa nhận lấy mặt dây chuyền bằng ngọc,
sau đó thuận tay bỏ vào trong túi áo của mình.
“Đúng rồi, Hải Cường, mấy ngày này anh đi có việc, một mình chị
cậu phải chăm sóc cho ba của chúng ta cũng rất mệt mỏi, nếu như
cậu rảnh rỗi thì cũng phụ giúp cô ấy một chút đi”
“Được!” Mai Hải Cường gật đầu một cái.
Sau khi ở trong bệnh viện tiếp chuyện với Mai Mỹ Thảo và chú Mai
xong, Giang Bắc Minh rời khỏi bệnh viện.
Lúc lái xe vẽ đến nhà thì Dương Hoàng Việt lại gọi điện thoại tới.
“Anh Bắc Minh, anh đúng là thần tiên mà, ngày hôm qua sau khi
tôi làm theo lời anh thì việc buôn bán của quán bar của chúng tôi đã
tốt lên rất nhiều, chỉ trong một buổi tối ngày hôm qua thôi mà chúng
tôi đã kiếm được mấy chục triệu luôn đấy!” Dương Hoàng Việt ở phía
bên kia điện thoại tỏ ra vô cùng phấn khích, từ giọng nói cũng tưởng
tượng ra được anh ta đang cười tươi như hoa.
“Làm ăn được là tốt!” Giang Bắc Minh cười một tiếng, đùa kiếu gì
thế, sau khi được anh chỉ bảo về vấn đề phong thủy mà vẫn còn có
vấn đề, vậy thì cái danh hiệu thần tiên được xưng tụng bao nhiêu năm
qua này của anh chẳng phải là chỉ đế trưng cho đẹp thôi sao?
Giang Bắc Minh đã mua thức ăn xong, trở về đến nhà và chuấn bị
nấu cơm. Nhưng ai biết được bởi vì ngày hôm qua mẹ vợ Trương Nhã
lấy được nguyên nhân của tấm phiếu kia rồi thì vui mừng đến mức
không đế cho Giang Bắc Minh nấu cơm, mà lại tự mình vui vẻ đi tới
phòng bếp nấu cơm.
Giang Bắc Minh cũng không khăng khăng phải tự nhận mình đi
nấu cơm, quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Buối chiều, Giang Bắc Minh lái xe đi tới công ty của Thấm Thanh
Lan, đón Thấm Thanh Lan tan làm về nhà
Giang Bắc Minh của ngày hôm nay, đúng là thích cái cảm giác
này, anh của đời trước, chỉ lo tu luyện, mặc dù chính bản thân mình
cũng có vợ đại con thơ, nhưng mà khi đó anh đem việc tu luyện xếp ở
vị trí số một, cả ngày lẫn đêm đều đặt trọng tâm vào việc tu luyện rồi
lại tu luyện mà quên mất việc làm một con người bình thường, thứ
nên hưởng thụ nhất chính là chuyện tình yêu nam nữ.
Mà đời này được sống lại trên người của Giang Bắc Minh, được.
sống chung cùng với Thẩm Thanh Lan còn có cha của Thấm Thanh
Lan nữa, mặc dù cho đến bảy giờ, thái độ bọn họ đối với anh vẳn
không thế coi như đã hoàn toàn trở thành người một nhà. Nhưng cuộc
sống có vui vẻ, có mâu thuẫn như thế này mới khiến cho Giang Bắc
Minh tìm được cảm giác ấm áp mà trước nay chưa từng có.
Thời điểm mà anh vừa mới sống lại, ông già kia đã từng nói với
anh, hy vọng cả cuộc đời này anh có thể trải nghiệm cuộc sống như
một người bình thường nhiều một chút. Như vậy thì, với chuyện tu
luyện anh cũng sẽ có được nhận thức hoàn toàn mới
Bởi vì một khi đã trải nghiệm qua chuyện yêu đương nam nữ, tầm
cao trong tu vi cũng sẽ vì vậy mà đạt tới được mức độ cao hơn nữa.
Lúc Giang Bắc Minh đi tới phòng làm việc của Thấm Thanh Lan
thì lại thấy Thấm Thanh Lan hiếm khi nào đang không ở trong trạng
thái làm việc như hôm nay, mà ngược còn đang thu dọn đồ đạc,
chuẩn bị tan làm.
“Xem ra, công việc ngày hôm nay của cô cũng nhàn rỗi nhỉ” Giang
Bắc Minh cười một tiếng, nói.
“Lát nữa tôi phải đi tham dự một bữa tiệc” Thấm Thanh Lan nói
với Giang Bắc Minh. Từ trong ánh mắt của Thấm Thanh Lan có thế
nhìn ra được, hình như cô không muốn tham gia những loại tiệc tùng
như thế này.
“Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ tự đi xe về” Từ khi kết hôn cùng với
Thẩm Thanh Lan cho tới nay, mỗi lần Thấm Thanh Lan phải đi ra
ngoài ăn cơm, dự tiệc hoặc là có sự kiện gì đó thì cũng chưa từng đưa
Giang Bắc Minh đi theo. Cho nên lần này Giang Bắc Minh cũng vô
cùng biết điều.
“Hôm nay anh đi cùng với tôi đi” Thấm Thanh Lan nhìn về phía
Giang Bắc Minh, do dự một chút, nói. Cô cũng không biết là tại sao,
ngày hôm nay cô lại muốn đưa Giang Bắc Minh đi cùng. Có lẽ là bởi vì
ẩn tượng của Giang Bắc Minh ở trong lòng cô trong khoảng thời gian
này cũng đã có chút thay đối rồi nhỉ.
“Nếu như cô không muốn tham gia những bữa tiệc như thế này thì
không cần phải đi” Giang Bắc Minh nói với Thấm Thanh Lan, trong
lòng ngược lại có chút kinh ngạc, không ngờ Thấm Thanh Lan chủ
động nói muốn đưa anh đi cùng, lúc trước cho dù như chính anh có
muốn đi cùng, Thấm Thanh Lan đều thẳng thừng từ chối
Thấm Thanh Lan bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói: “Không thế
không đi, ở trong bữa tiệc ngày hôm nay sẽ xuất hiện một vài cậu ấm
cô chiêu nối tiếng của thành phố Lâm Hải, nếu như tôi không tới thì sẽ
ảnh hưởng đến công ty”
“Vậy được rồi, tôi đi cùng với cô một chuyến.” Giang Bắc Minh gật
đầu, thuận tay đưa tay ra cầm túi xách giúp Thấm Thanh Lan, sau đó
hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Địa điểm tổ chức của bữa tiệc là ở nhà hàng năm sao nối tiếng
nhất của thành phố Lâm Hải, nhà hàng Ánh Sao. Sao Kim chính là
phòng riêng cao cấp nhất được đặt ở lầu trên cùng của nhà hàng Ánh
Sao, tống diện tích của phòng VIP Sao Kim này, ước chừng khoảng
hơn một trăm mét vuông. Cấu trúc của phòng này gồm ba mặt cửa sổ
sát đất sát trần, ngồi ăn cơm ở chỗ này thì có thế thấy được cảnh đêm
của toàn bộ thành phố Lâm Hải. Bên trong phòng được thiết kế trang
hoàng, vô cùng nguy nga lộng lẫy, nhìn qua cũng biết hết sức mắc
tiền. Mà ở đây có năm người phục vụ riêng biệt, bên cạnh phòng VIP’
Sao Kim chỗ mặt tường không có cửa sổ sát đất kia, thật ra là một
vách ngăn, phía trong của vách ngăn là một phòng bếp riêng biệt chỉ
dùng cho phòng VIP Sao Kim. Trong đó có mấy người đầu bếp đang
đang hết sức bận rộn, chuyên tâm chuấn bị thức ăn dành riêng cho
những người ở trong phòng VIP Sao Kim đêm nay.
“Thẩm Thanh Lan tới rồi!” Thấy Thẩm Thanh Lan tới tất cả những
người khác đã tới từ sớm đều lần lượt đứng lên từng người một, rối rít
chào hỏi cô.
Giang Bắc Minh cũng thấy được mấy gương mặt quen thuộc ở
chỗ này.
Lý Hoa Hoa, Tiết Thành Nam
Còn có mấy mấy người nữa mà Giang Bắc Minh cũng biết, những
người này, toàn bộ đều là các cậu ấm cô chiêu nối tiếng ở thành phố
Lâm Hải, có con nhà giàu, có cháu nhà quan, còn có mấy người, chính
là hậu duệ của thế hệ cách mạng đầu tiên của Đảng cộng sản!
Cũng có thể nói là như này, hôm nay những người có thế ngồi ăn
cơm ở chỗ đây gần như là có thể nắm toàn bộ thành phố Lâm Hải
trong lòng bàn tay, thậm chí là sự tồn tại phát triển của cả tỉnh. Dù sao
thì cha của bọn họ, người nào người nấy đều có vị trí và tầm ảnh
hưởng không nhỏ.
Tiết Thành Nam với cương vị là người theo đuối Thấm Thanh Lan,
sau khi thấy Thấm Thanh Lan thì lập tức dẫn đầu đi tới phía trước,
đưa tay ra, nói với Thấm Thanh Lan: “Thanh Lan, cuối cùng em cũng
tới rồi, anh còn tưởng rằng em sẽ không tới chứ!”