Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Toàn bộ do tôi trả tiền

Bây giờ cậu Bạch thật sự có suy nghĩ
muốn tự tử.

Giang Bắc Minh đem toàn bộ mọi
người đập cho một trận liền bỏ đi, cậu
Bạch càng tức giận hơn, vì vậy ngay lập
tức ra lệnh cho những người này bò dậy,
đuổi theo Giang Bắc Minh.

Nhưng mà, lúc chuẩn bị mở miệng thì
lại khóc ra thành tiếng!

Khóc?

Tại sao lại khóc?

Đang tốt đẹp, có tức giận một chút,
cũng không phải khóc chứ?

Ngay cả bản thân cậu Bạch cũng

không biết tại sao mình lại khóc, hơn nữa

còn khóc không nín được. Nhất là còn
đang ở trước mặt cấp dưới của mình. Khi
nhìn thấy bọn họ đang trợn mắt thật to để
nhìn mình, thậm chí cậu Bạch còn có chút
buồn cười.

Nhưng dĩ nhiên là không cười nổi, mở
miệng cười không nổi chỉ có khóc thôi!

Hơn nữa còn khóc tới mức nói không ra lời.

Vất vả chịu đựng năm phút, tình trạng
của cậu Bạch mới thay đổi một chút, có
thể nói chuyện lại với mọi người.

“Cậu Bạch, cậu nói có phải hay không
do cái thằng kia làm cậu thành như vậy?”
Một gã cấp dưới nói ra suy nghĩ của mình.

Cậu Bạch suy nghĩ một chút rồi tức
giận gật đầu một cái nói: “Chắc chản là nó
làm, nếu như không phải là nó, vậy tại sao
lúc nó đi, lại nói tao sẽ phải đi tặng đá cho
nó? Nó cho là tao sẽ khóc mãi, không

dừng được cho nên không có cách nào
khác là đi cầu xin nó, sau đó tao sẽ phải
tặng đá cho nó, để cho nó làm cho tao
đừng khóc! Không nghĩ tới, ông đây lại bị hố!”

“Đúng rồi cậu Bạch, chính xác là như
vậy!” Gã cấp dưới kia gật đầu một cái nói:
“Bây giờ chúng ta sắp xếp người, đem
thẳng đó bắt tới đây.”

“Đi nhanh lên, ông đây lớn bằng
chừng này, chưa bao giờ khóc lâu như
vậy. Bắt thắng đó về đây nhanh lên , ông
đây muốn nó phải chết!” Đôi mắt của cậu
Bạch lúc này đã đỏ bừng, dĩ nhiên là do
khóc lâu quá mà thành, thế nhưng trong
ánh mắi lại tràn đầy sự tức giận.

Cho tới nay, đều là gã hại người khác,
chưa khi nào bị người khác chơi lại như thế này?

Hôm nay Giang Bắc Minh để cho gã
mất mặt hai lần, đây là lần đầu tiên xuất

hiện trong cuộc đời của gã, cho nên gã
dám cam đoan lần này bắt được Giang
Bắc Minh, thì không phải chỉ đơn giản là
chặt đứt chân của Giang Bắc Minh!

Nhưng ngay khi mấy tên cấp dưới vừa
xoay người chuẩn bị đi bắt Giang Bắc
Minh quay lại đây.

Bỗng nhiên cậu Bạch cất tiếng cười to.
“Ha ha ha…”

Trên gương mặt của mấy tên cấp dưới
mang theo vẻ kinh ngạc nhìn cậu Bạch
hỏi: “Cậu Bạch, cậu cười cái gì vậy?”

“Ha ha ha…”

Chỉ thấy cậu Bạch, đang ôm bụng há
miệng ra liều mạng cười, có lẽ là do cười
đau bụng quá, nên còn lăn lộn trên mặt đất.

“Ha ha ha ha…”

“Ha ha ha, ôi mẹ ơi, ha ha ha, mẹ ạ,
ha ha ha, tao đau quá, ha ha ha, mẹ ơi, ha

ha ha, ông đau chết mất, ha ha ha.”

Thấy cậu Bạch bị như vậy, mọi người
cũng không nhịn được đều cười theo.

Cậu Bạch cười liên tục suốt năm phút,
mới dừng lại.

Vào giờ phút này, cậu Bạch ngồi dưới
đất, đầu tóc rối bời, quần áo có mấy chỗ
cũng bị xé rách, giống như là một quả
bóng bị xì hơi đang ngồi trên sàn nhà hổn
hển.

“Cậu Bạch, tại sao cậu lại cười như
vật?” Lúc này một tên cấp dưới mặt đầy
ngạc nhiên cộng lẫn không hiểu gì cả đi
lại chỗ cậu Bạch hỏi.

“Tao làm sao mà biết được?” Cậu
Bạch tức giận nói, cười to suốt năm phút,
gã ngay cả tự tử cũng nghĩ đến, quá đau
bụng, cơ trên khuôn mặt cũng đau theo.

Toàn thân vô cùng mệt mỏi, sức cùng
lực kiệt, giống như như vừa trải qua một
cuộc thi chạy đường dài vậy.

“Cậu Bạch, cái này chẳng lẽ cũng là
do thằng kia làm?” Một tên cấp dưới hỏi.

“Nói nhảm!” Cậu Bạch tức giận nói:
“Nếu không phải do nó, mày cảm thấy tao
sẽ giống như người bị bệnh thần kinh ở
đây vừa cười vừa khóc như vậy nửa ngày sao?”

“Chúng tôi…”

Tên cấp dưới còn chưa nói hết, trong
nháy mắt cậu Bạch lại chảy nước mắt
xuống tiếp tục khóc lớn.

Cứ như vậy khóc năm phút, nghỉ ngơi
một phút, lại cười năm phút rồi lại khóc
năm phút, cứ thế lặp đi lặp lại.

Sau khoảng ba mươi phút, tỉnh thần
của cậu Bạch đã đến bên bờ sụp đổ, gã
thật sự không chịu được, vào giờ phút
này, trong đầu không còn oán hận Giang
Bắc Minh, chỉ có duy nhất một ý nghĩ là hy
vọng nhanh chóng kết thúc loại hành hạ
vừa khóc vừa cười này.

Vì vậy cậu Bạch cố nén đau, đồng thời

cùng bọn cấp dưới, đi thang máy tới lầu
một, tìm Giang Bắc Minh.

“Người anh em, Người anh em…” Cậu
Bạch đi tới trước mặt Giang Bắc Minh, nói
với Giang Bắc Minh: “Tảng đá này, tôi tặng
cho cậu, cậu bỏ qua cho tôi có được hay
không, tôi sắp bị điên rồi!”

Giang Bắc Minh đang hút thuốc, nhìn
cậu Bạch nói: “Tôi nói cậu Bạch nghe, tôi
có làm gì anh đâu? Mà anh tới đây yêu
cầu tôi bỏ qua cho anh vậy?”

“Mày…” Cậu Bạch vừa mới chuẩn bị
mở miệng, lại bị chặn lại ở cổ họng, đúng
vậy Giang Bắc Minh đã làm gì với mình chứ?

“Người anh em, tôi không biết rốt
cuộc là cậu làm gì với tôi, thế nhưng là
một lúc thì tôi khóc, một lúc lại cười, tôi
thật sự không chịu đựng được. Cậu bỏ
qua cho tôi đi, cậu xem những tảng đá
này, tôi sẽ tặng cho cậu, tôi nhất định sẽ
tặng cho cậu!”

Cậu Bạch vội vàng nói với Giang Bắc
Minh. Lúc này gã thật sự không có tâm tư
suy nghĩ những việc khác, bởi vì khoảng
thời gian giữa khóc và cười đã sắp đến.

Chỉ có một phút, nếu như trong thời
gian một phút này không giải quyết được,
như vậy thì dựa theo quy luật, gã lại chuẩn
bị khóc liên tục năm phút.

Ở đây nhiều người như vậy, nếu như
gã ở chỗ này khóc năm phút, vậy mặt mũi
sẽ bị ném sạch sẽ không còn một chút
nào, rất là mất mặt đúng không?

“Tôi đã nói với anh rồi, kêu anh không
nên tặng đá cho tôi, bởi vì tôi không nhất
định là sẽ nể mặt anh.” Giang Bắc Minh nói.

“Người anh em, bỏ qua cho tôi đi, bỏ
qua cho tôi đi.” Cậu Bạch khẩn cầu nói:
“Van xin cậu, cho tôi chút mặt mũi này, tôi

không chỉ đem tảng đá này tặng cho cậu,

hôm nay cậu tới nơi này, chỉ cần nhìn
trúng tảng đá nào, toàn bộ đều do tôi trả
tiền như thế nào, người anh em, cậu bỏ
qua cho tôi đi!”

“Thật không? Toàn bộ đá đều do anh
trả tiền?” Giang Bắc Minh cười hỏi.

“Phải!” Cậu Bạch khẳng định gật đầu nói.

“Tốt lắm!” Giang Bắc Minh gật đầu
một cái nói: “Tôi đây liền cám ơn anh trước!”

Giang Bắc Minh cười một tiếng, đưa
tay ra như không có chuyện gì xảy ra võ
nhè nhẹ một cái lên bả vai của cậu Bạch

Cậu Bạch một chút cảm giác gì cũng
không có, chẳng qua là vào lúc này gã
chuẩn bị phải khóc lại không khóc được.

“Cậu Bạch, lời mới vừa nói có tính không?”

Tao…’ Cậu Bạch nổi giận trợn mắt
nhìn Giang Bắc Minh, rất muốn nói không
tính toán gì hết, thế nhưng lúc này lại thấy
Giang Bắc Minh đưa tay muốn chạm vào
bả vai của mình. Vì vậy, chỉ có thể cản
răng nghiến lợi nói: “Tất nhiên là tính rồi!”

Vừa nói xong cậu Bạch nhìn về khu
vực gian hàng đá hét lớn: “Hôm nay, vị
khách quý này, ở khu vực cược đá của
chúng ta, muốn mua hòn đá nào toàn bộ
đều do tôi trả tiền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK