Sương bay khắp nơi.
Bức màn mờ ảo chậm rãi giáng xuống, lẳng lặng xâm chiếm từng ngóc ngách của thành phố, khi chúng phun đến cửa sổ của mọi nhà thì tầm nhìn đã biến thành màu trắng xóa, không ai nhìn thấy người bất tử bên ngoài nữa.
Cũng không thể nói là không nhìn thấy, ít nhất vẫn có thể nhìn thấy người bất tử đang dán sát vào đập cửa, nhưng chỉ là một bóng đen mà thôi.
Nhìn loáng thoáng trông giống người thường đang gõ cửa vậy.
Khi sương trắng ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc thì tiếng đập cửa ngày càng chậm lại, không còn mạnh bạo nữa, từng tiếng đập ấy như gõ vào cửa lòng của mọi người.
Cho đến khi âm thanh khi dần ngưng hẳn lại.
Không ai nói chuyện, toàn bộ thành phố trở nên yên tĩnh.
Thành phố yên tĩnh bị màn sương dày đặc bao phủ cứ như biến thành một thành phố chết vậy.
Trong nhà bà Glara cũng yên bình như thế.
Vinh Quý, Tiểu Mai, Hana đang ở trong nhà của bà Glara, dưới sự giúp đỡ của đội tuần tra, bọn họ đã thoát khỏi căn nhà bị zombie bao vây kia.
Bọn họ đang ở trong phòng khách lầu một mà thường ngày hay gặp nhau, đóng chặt cửa sổ. Không biết tại sao Hoson · Linde vẫn theo tới đây, nhưng cánh cửa sổ được Tiểu Mai sửa chữa hằng ngày đã trở nên vô cùng chắc chắn, ông ta chỉ có thể đứng bên ngoài mà nhìn, dùng cách nào cũng không vào được.
Lúc màn sương dày đặc phun xuống, Tiểu Mai đưa một chiếc mặt nạ phòng độc cho Hana, cô gái nhỏ chưa kịp phản ứng gì thì Vinh Quý đã vụng về giúp em đeo mặt nạ lên.
"Tớ nhớ hình như bà Glara không có uống thuốc bất lão, vậy có cần đeo mặt nạ cho bà ấy không?" Xác nhận mặt nạ đã đeo kín kẽ trên mặt Hana, Vinh Quý bèn hỏi Tiểu Mai.
"Không cần, thuốc giải này rất mạnh, chỉ nhằm vào người đã từng uống thuốc bất lão." Tiểu Mai bình tĩnh nói.
Mà những người đó... cũng không cần phải bất lão hay bất tử.
Bất lão, bất tử không phải là sự tồn tại hoàn mỹ cuối cùng - ngay lúc này đây, Aishive · Messertal - tên thật của Tiểu Mai, chợt nghĩ vậy.
Anh nghĩ vậy, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi, cũng không có nói ra miệng.
Sau đó, anh nhớ đến cuộc sống không già đi, cũng không chết đi của mình.
Anh chìm vào mê cung suy tư.
Tiểu Mai đang suy nghĩ, song biểu hiện bên ngoài của anh thoạt nhìn như đang ngẩn người.
Hai tay đặt trên đầu gối, đôi chân lơ lửng, Tiểu Mai nhỏ xinh với khuôn mặt nghiêm túc đang ngồi trên sô pha, anh ngồi quay lưng về phía cửa chính, từ tầm nhìn của Vinh Quý, sau lưng Tiểu Mai là màn sương dày đặc và trắng xóa.
Khác với mọi người đang hồi hộp nhìn dáo dác ra ngoài cửa sổ, Tiểu Mai hoàn toàn không có ý định quay đầu lại.
Anh không hề bất ngờ với kết quả hiện tại.
Anh biết tương lai sẽ xảy ra điều gì.
Mỗi khi nhìn Tiểu Mai như vậy, tâm trạng Vinh Quý sẽ bình tĩnh lại.
Cơ mà Tiểu Mai lẻ loi ngồi trên chiếc ghế sô pha bự có thể chứa bảy, tám Tiểu Mai thế kia, trông có vẻ...
Ghế sô pha của bà Glara bự quá đi mất ~
Vinh Quý vỗ vai Hana, sau đó lập tức chạy đến cạnh ghế sô pha mà Tiểu Mai đang ngồi rồi nhẹ nhàng nhảy lên ghế. Bởi vì sô pha vừa mềm lại vừa đàn hồi nên Vinh Quý ngồi chưa vững đã bị đẩy đến cạnh Tiểu Mai. Cậu cũng không dịch ra mà cười hì hì, sau đó vai kề vai, đùi chạm đùi, cùng Tiểu Mai ngồi trên ghế sô pha.
Sô pha vẫn còn bự lắm, nhưng vì có hai người máy nhỏ đang ngồi sát vào nhau nên trông có vẻ không còn lẻ loi như vậy nữa.
Hana lướt nhìn Vinh Quý và Tiểu Mai, sau đó lướt qua đỉnh đầu hai người máy nhỏ nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài là một bức màn trắng xóa.
Hoson · Linde đứng phía sau cửa sổ thuần một màu trắng ấy.
Em biết, bởi vì đối phương vẫn đặt một bàn tay lên cửa kính, tựa như muốn nắm chặt thứ gì nên cứ kiên định đứng đó mãi.
Do mặt nạ phòng độc kín mít đeo trên mặt, là cái loại đi kèm bình dưỡng khí ấy, nên bây giờ Hana không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì cả.
Cô bé chỉ có thể nghe thấy tiếng hít vào thở ra của mình.
Một hơi rồi lại một hơi, không dài lắm, tựa như âm thanh qua ống nghe vậy.
Cô bé ngơ ngẩn nhìn ra ngoài, cho đến khi một bàn tay ấm áp đặt lên vai em, em ngẩng đầu lên - là bà Glara.
Nhìn chằm chằm chiếc cằm vững chãi của bà, cô gái nhỏ đứng đó, thẳng lưng, nom kỹ thì tư thế hơi giống bà lão phía sau.
Cô bé cứ đứng mãi như thế, cho đến khi màn sương dày đặc tản đi, hệ thống chiếu sáng toàn bộ thành phố mở lại lần nữa.
Trong nháy mắt ấy, hình như ở rìa màn sương được đồ lên một viền vàng, nhìn cứ như mặt trời rẽ mây vậy.
Thuốc giải đã phun xong!
***
Lúc mọi người cẩn thận đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy rất nhiều thi thể người bất tử.
Lần này, bọn họ đã chết thật rồi.
Mọi người trong thành phố cất lên tiếng hoan hô, sau đó, khi bọn họ dọn sạch thi thể từng là người bất tử thì ai nấy đều im lặng.
Ngày này về sau được gọi là "Ngày Yên Nghỉ".
Thi thể người bất tử được chôn cất ổn thỏa ở khu mộ bên ngoài thành phố chứ không bị đem đi thiêu hoặc vứt đến tinh cầu chuyên dùng để an táng, người dân thành phố Cicero lựa chọn sống giữa khu mộ.
Vô số mộ bia bên ngoài sẽ luôn nhắc nhở bọn họ nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, về sau, mỗi lần chế thuốc bọn họ sẽ nhớ đến, và càng thêm cẩn thận.
Vinh Quý, Tiểu Mai và Hana cùng an táng thi thể của Hoson · Linde.
Vinh Quý và Tiểu Mai phụ trách nâng thi thể ← ổn thôi, hai bọn họ rành việc này nhất, còn Hana phụ trách đào hố.
Vinh Quý và Tiểu Mai cũng rành việc đào hố lắm, nhưng Hana không muốn bọn họ giúp mà kiên trì tự mình làm, cô bé dùng một cái xẻng cao gần bằng mình rồi đào một cái hố thật sâu, sau đó đặt thi thể Hoson · Linde vào.
Sau khi lấp mộ lại thì đương nhiên sẽ có người nhà ông ta đến để trông coi.
Ngoại trừ Hoson · Linde ra thì Hana phải an táng ba mình lần nữa.
Cô bé an táng bên cạnh mẹ, trong lúc làm, Hana phát hiện lớp đất trên mộ của mẹ hoàn toàn không có dấu vết đào bới, cũng không uống thuốc giải, nhưng bà lại không có ý định chui lên.
To Con cũng vậy.
Vinh Quý lại cắm một đóa hoa màu tím mới nở sáng nay lên mộ của anh ta.
Nguyên nhân thuốc bất lão được công bố là gì, cho đến việc trở thành thuốc cấm suýt chút nữa hủy diệt toàn bộ thành phố... Nguyên nhân à, bởi vì hai đương sự đều đã tử vong nên cái gọi là chân tướng thật sự có lẽ sẽ không ai biết được.
Vinh Quý tin chắc vào chân tướng mà Tiểu Mai suy đoán.
Nhưng chuyện này không thể để người khác biết được, còn nữa, người đã chết rồi mà nói xấu người ta thì Vinh Quý không làm được. Vì vậy, lúc Đội trưởng đội tuần tra đến đây hỏi theo lệ thì cậu nói chuyện ba Hana sau khi chết vẫn trở về mỗi ngày để nghiên cứu thuốc giải ra.
Vinh Quý biết kể chuyện lắm đó ~
Nghe cậu kể mà Đội trưởng đội tuần tra khóc luôn rồi kìa!
Sau đó, mấy chuyện tiếp theo Vinh Quý không cần nhọc lòng nữa ~
Khi bọn họ lại ra khỏi thành phố vấn an mộ của ba Hana, Hana đã chuẩn bị tâm lý trước là mộ của ba mình bị phá tung rồi, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, ở đó cắm rất nhiều hoa tươi!
Ừm... bởi vì ở thành phố Cicero không có thực vật gì khác ngoài thảo dược, nên cắm trên đó toàn là thảo dược biết nở hoa mà thôi, nhưng thảo dược cũng không sao, đều là hoa cả mà!
Sau khi nhà bào chế thuốc Hanarens chết thì trên mộ mọc đầy thực vật nở hoa.
Mấy ngày qua, toàn bộ thầy thuốc ở Cicero đều đi đào hố chôn thây.
Ngày mà thành phố này bị diệt vong như trong trí nhớ đã qua, Vinh Quý nhạy bén phát hiện hình như Tiểu Mai thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu hỏi anh cũng không nói, Tiểu Mai lại bắt đầu bận rộn.
Dịch dinh dưỡng cường lực đã chế tạo xong, anh ngâm cơ thể Vinh Quý vào.
Không phải ngâm đơn giản vậy đâu, trong quá trình đó phải luôn quan sát các chỉ số cơ thể biến hóa, lúc cần thiết phải rót các thành phần dinh dưỡng vào nữa.
Tiểu Mai rất bận.
Vinh Quý cũng rất bận, trong quá trình chế thuốc, thảo dược trong vườn nhà bà Glara bị đào hơn phân nửa! Đừng tưởng vậy là xong, mấy nhà bào chế thuốc đã lấy thảo dược ở đây trước đó bắt đầu đem trả lại!
Đương nhiên, bởi vì thiếu loại thảo dược này nên bọn họ mới đến lấy ở chỗ bà Glara, vậy nên không thể trả lại loại thảo dược lúc trước được, nhưng bọn họ có thảo dược đặc sản của nhà mình đấy ~
Hầu như mỗi nhà bào chế thuốc đều có một khu vườn nhỏ trong sân nhà mình, chuyên trồng các loại thảo dược mình thường dùng nhất, giờ bọn họ cầm mấy thảo dược đó đến trả.
Mấy ngày qua Vinh Quý và Hana vội vàng phân loại thảo dược rồi trồng ở chỗ đất bị đào rỗng.
Vội vàng ở nhà bà Glara xong, sau đó còn phải đến cửa hàng nhà Hana dọn dẹp, sàn nhà cần phải sửa, cửa sổ cũng phải đổi, giờ mọi người trong thành phố đều bận rộn làm chuyện này, công nhân sửa chữa khó mời lắm đó ~ cơ mà nhà bọn họ không lo.
Nhà họ có Tiểu Mai mà ~
Tiểu Mai đang nghiêm túc quan sát và kiểm tra các chỉ số của cơ thể Vinh Quý mà không hề hay biết, rằng mình lại bị cậu nhớ thương.
=-=
Nhưng không chỉ có mình Vinh Quý là nhớ thương Tiểu Mai, lúc Tiểu Mai chẳng hay chẳng biết thì anh bị toàn bộ người dân thành phố nhớ thương!
Tuy Hội trưởng Hiệp hội thầy thuốc đã chết, Hội trưởng mới không thể chọn ra liền được, nhưng hầu hết mọi người bắt đầu nhớ thương muốn đưa thuốc giải của thuốc bất lão vào dược điển ~
Dược điển quan trọng hơn, còn Hội trưởng Hiệp hội thầy thuốc thì từ từ cũng được ~
Đối với người dân thành phố Cicero, nền tảng của bọn họ là cuốn dược điển trong thư viện, công tác trùng tu thành phố chưa kết thúc mà sáng sớm đã có người đề nghị lập tức đưa phương thuốc mới vào dược điển.
Trong quá trình zombie bao vây thành phố mà quyết đoán công bố phương thuốc cho đại chúng, loại thuốc mà ai ai cũng biết này là bản chất của phương thuốc trong dược điển đây mà!
Vì vậy vào một ngày nọ, vài lão thầy thuốc trong Hiệp hội thầy thuốc run rẩy đến gõ cửa, bọn họ đến để thương lượng với Tiểu Mai muốn viết thế nào lên dược điển.
Người phát minh ra dược phẩm là tiên sinh Hanarens và Tiểu Mai, là nhà bào chế thuốc duy nhất trong lịch sử Cicero có tên hai lần trên dược điển, cái tên Hanarens đã trở thành một cột mốc sừng sững dựng lên trước mắt các nhà bào chế thuốc, tựa như một quả núi cao khiến hậu nhân ngước nhìn, đồng thời khiến hậu nhân có ham muốn vượt qua.
Lúc đề cập đến lý do chế tạo thuốc...
Tiểu Mai dừng bút, anh không viết được.
Lý do duy nhất mà anh chế thuốc là để thành phố này không bị diệt vong, bọn họ bị phong tỏa rồi hồi sau sẽ hủy diệt, anh không muốn tiêu vong cùng với thành phố này.
Nói thẳng ra thì đây là lý do anh tham gia chế tạo thuốc giải.
Nhưng lý do này không nói ra được!
Tại sao lại khẳng định thành phố bị hủy diệt? Không thể nói!
Vì vậy Tiểu Mai bèn giao phần này cho Hana.
Là nhân vật quan trọng, cũng là đương sự duy nhất còn sống, tuy Hana còn nhỏ nhưng lại là người có tư cách viết nhất ngoài Tiểu Mai.
Hana suy nghĩ, cuối cùng viết chuyện mình đã từng bệnh lên.
"Vì để chữa bệnh cho tôi mà ba đã phát minh ra thuốc bất lão, tôi không biết tại sao phương thuốc thông qua xét duyệt và được ghi vào dược điển, trở thành thuốc thông dụng, nhưng ước nguyện ban đầu của ba khi phát minh ra thuốc bất lão là để chữa bệnh cho tôi."
Hana ghé lên bàn, nghiêm túc viết.
Cô bé quyết định không giấu giếm bệnh tình của mình, chuyện phôi nguyên thể lấy ra từ tế bào của Hana không thể giấu được. Mới đầu Vinh Quý còn lo lắng, nhưng nghe Tiểu Mai nói thì cậu bình tĩnh trở lại:
"Công bố vẫn được, nếu không công bố thì sẽ có người ôm tâm lý ăn may, tiếp tục dùng thuốc bất lão."
"Bởi vì có thuốc giải nên bọn họ sẽ không lo lắng."
"Để bọn họ biết nguyên liệu cần thiết của thuốc giải là từ cơ thể người, hơn nữa là cơ thể người duy nhất."
"Sau khi Hana chết, trên thế giới này rất có thể sẽ không chế tạo được thuốc giải của thuốc bất lão."
"Ý thức được chuyện này rồi thì đa số mọi người sẽ không mạo hiểm nữa."
"Nhưng để Hana như vậy... hình như không an toàn lắm?" Vinh Quý vẫn còn nghi vấn.
"Không đâu, nếu không có thuốc bất lão thì Hana sẽ an toàn. Sau này có lẽ mọi người sẽ không chế tạo thuốc bất lão nữa." Giọng Tiểu Mai vững vàng, khiến người ta nghe xong cảm thấy tin cậy và an tâm.
Chờ Hana viết xong, Vinh Quý lại kéo Tiểu Mai kiểm tra lỗi chính tả và ngữ pháp cho cô gái nhỏ ← đương nhiên, chủ yếu là Tiểu Mai kiểm tra, sau khi xác nhận không có sai thì Tiểu Mai chép bài viết của Hana sang giấy chuyên dụng mà Hiệp hội thầy thuốc đưa anh.
Dược điển sẽ sao lưu lại những gì mà bọn họ viết trên giấy, chỉ có một tờ, không thể sửa được.
Tiểu Mai viết tên nhà bào chế thuốc Hanarens, sau tên ông ấy, anh ký tên của mình vào.
"Ơ! Tiểu Mai ơi, cậu ký sai rồi kìa!" Vì cho rằng đây là chuyện vô cùng vinh dự nên Vinh Quý rất để ý! Tiểu Mai viết xong, cậu lập tức cầm giấy lên, còn thổi hai cái cho có hình thức, song ngay lúc này, cậu phát hiện Tiểu Mai viết sai.
Tiểu Mai mà cũng viết sai nữa sao!
Đúng là... không thể tưởng tượng được!
Hana lập tức ghé đầu nhỏ nhìn trang giấy trong tay Vinh Quý, tuy không nhìn thấy nhưng bà Glara cũng nghiêng đầu, có thể thấy hình tượng Tiểu Mai không bao giờ phạm sai lầm đã ăn sâu vào lòng mọi người!
"Viết sai rồi kìa! Tiểu Mai ơi, anh đang ký là Tiểu Mai · Vinh Quý á!" Hana lập tức lớn tiếng báo kết quả quan sát của mình lên!
"Ơ? Cậu thuận tay viết thành lời kỷ niệm trên tảng đá hở?" Dù sao cũng cùng Tiểu Mai đi từ nông thôn tới, Vinh Quý lập tức nghĩ ra nguyên nhân.
Chẳng phải bọn họ vừa đi vừa khắc lên bia mộ (nhầm tí) sao ~ thực tế thì lần nào cũng do Tiểu Mai phụ trách khắc hết, lần nào cũng ký tên là Tiểu Mai · Vinh Quý, thật ra ý là Tiểu Mai và Vinh Quý vậy thôi, thế mà...
"Không xong rồi! Tiểu Mai, cậu viết vậy người ta sẽ cho rằng họ của cậu là Vinh Quý đó!" Vinh Quý lo lắng nói.
Tiểu Mai liếc nhìn cậu.
Thấy Tiểu Mai không có vẻ gì là để ý cả, Vinh Quý càng thêm lo: "Cứ để vậy thì sau này người ta sẽ gọi cậu là tiên sinh Vinh Quý á!"
Tiểu Mai xoay người sang chỗ khác, quay mông về phía cậu, tiếp tục làm chuyện của mình.
Thấy Vinh Quý định gọi cho Hiệp hội thầy thuốc xin thêm một tờ giấy nữa thì Tiểu Mai mới khẽ cất lời.
"Dù sao cậu cũng phải tìm tảng đá ở thành phố này để khắc tên, không phải sao?"
Vinh Quý:???
"Dược điển làm bằng đá, tôi sờ qua rồi." Tiểu Mai nói.
Vinh Quý:!!!
Dù sao sớm muộn gì cậu cũng phải tìm một tảng đá ở thành phố này để khắc tên, kỷ niệm mình đã tới, chi bằng nhân cơ hội này khắc luôn, dù sao dược điển cũng làm bằng đá, cũng coi như là một loại đá rồi.
↑
Vinh Quý lập tức hiểu ngay suy nghĩ của Tiểu Mai.
Ngẫm lại...
Hình như cũng không tồi á!
Hơn nữa dược điển an toàn như vậy, không cần phải lo dãi nắng dầm mưa sẽ thổi bay tên hai người ~
Hình như không tồi dữ lắm luôn!
Trong lòng đang quay cuồng với mấy luồng suy nghĩ, vẻ lo lắng trên mặt đã biến mất, cuối cùng, Vinh Quý bình tĩnh lại tiếp tục đến vườn làm việc.
Hana chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng cậu và Tiểu Mai, sau đó...
Cô bé hoang mang.
"Ha hả, con đừng lo, đây là cách ở chung đặc biệt giữa bọn họ, chỉ có hai người họ hiểu thôi." Bà Glara vừa ngồi trên ghế bập bênh đan len, vừa nhẹ giọng nói với cô bé.
"Chờ con lớn lên và tìm được người ấy thì sẽ hiểu." Rõ ràng giọng bà cụ luôn lạnh lùng, song giờ phút này lại nghe vô cùng dịu dàng.
Lén nhìn Tiểu Mai đang làm việc bên cạnh, làm như không nghe thấy gì hết; lại nhìn sang Vinh Quý đang ngồi xổm bên ngoài, hự hự đào hố chôn thảo dược...
Cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười.
Thế là, tên Vinh Quý và Tiểu Mai đã dùng cách vô cùng quang minh chính đại, tuyệt đối không thể bị xóa đi, để lại thành phố Cicero.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Một ý nghĩa khác của ngày yên nghỉ nè ~
Thật ra tên truyện là Ngày Yên Nghỉ, ý nghĩa thiên về cách giải thích là "Nghỉ" hơn ~
Tôi có đăng bản nháp rồi mà không ai coi được hết á, tôi sẽ cố gắng chỉnh sửa và đăng lại.
—
V: SOS, nhỏ A Quý dễ thương quá mấy má =)))) truyện healing thứ thiệt là đei chứ đâu. Kiểu bị dễ thương bất chấp, dễ thương tự phát, dễ thương không gồng á =))))
Khi edit Ngày Yên Nghỉ tới chương này thì tui cũng đang "nghỉ" ở nhà ăn bám đei =)))
Tiểu Mai 10,5 điểm khum có nhưng, mà Tiểu Mai bị lây sương sương sự dễ thương của A Quý gòi =)))
Hai bạn chẻ không có thật, dù có thật thì hai bạn cũng có nhao và chúng ta khum có cửa =))))