Beta: V
Vinh Quý cẩn thận cất “trái táo” kia vào ngực.
↑
Vì có nhiều chỗ trên cơ thể cậu thiếu hụt vật liệu lắm, nên lúc đập tường Đông đắp vào tường Tây, một phần ngực của cậu đã bị khoét rỗng, thế là Vinh Quý bèn bảo Tiểu Mai biến nơi này thành một cái ngăn đựng đồ nhỏ. Sau khi khoét lỗ xong, cậu tuyên bố nơi đó dùng để cất giữ những bảo vật quan trọng nhất.
Chỗ khoét không lớn lắm, có điều Vinh Quý cũng chẳng có nhiều “bảo vật quan trọng” để cất giữ.
Trước mắt, bên trong có thứ gì thì Tiểu Mai đều biết hết, chỉ có hai thứ mà thôi: Một là con chip ghi lại những bức ảnh chụp của các bạn trong cô nhi viện, ảnh bằng chứng do camera chụp khi nhận hóa đơn phạt; hai nữa là trái táo.
Chỉ mỗi trái táo mà đã chiếm dụng phần lớn không gian cất trữ.
Mua táo cho cậu vậy thôi, nhưng Tiểu Mai vẫn không biết Vinh Quý muốn trái táo này để làm gì.
Bọn họ lái xe chạy trên đường hai ngày, trong khoảng thời gian đó thỉnh thoảng Vinh Quý sẽ lấy táo ra thưởng thức, anh cũng nhận thấy sự thay đổi màu sắc của trái táo này.
Lúc mới mua về thì nó có màu hơi xanh, sau đó chuyển sang vàng, và bây giờ lại có màu hơi đỏ.
Thành thật mà nói, anh không biết trái táo đó có gì đẹp nữa, nếu đây là dầu máy thì chí ít anh cũng sẽ cảm thấy hơi hứng thú một chút.
“Từ lúc còn xanh đến khi chín đỏ, nhất định bây giờ trái táo này đang tỏa ra hương vị rất thơm ngọt.” Giọng của Vinh Quý vang lên từ bên cạnh, Tiểu Mai biết ngay: Nhìn kìa, tên nhóc này lại đang nghịch trái táo nữa.
Rõ ràng cậu không ngửi thấy gì cả mà – Tiểu Mai thầm nói.
“Càng nhìn tớ lại càng cảm thấy trái táo này giống ở chỗ tớ quá, không biết làm sao mà cây táo có thể trồng được ở nơi không có ánh sáng nữa. Ở chỗ của tớ, cây táo phải được trồng ở nơi có ánh sáng mặt trời cơ.”
“Tiểu Mai ơi, cậu đã bao giờ nhìn thấy trái táo dưới ánh mặt trời chưa?” Vinh Quý tiếp tục nhìn trái táo trong lòng bàn tay một cách trìu mến, cậu suy nghĩ về năm ấy.
Chưa từng thấy, ai lại trồng thứ trái cây rẻ tiền như trái đá này trên mảnh đất trân quý đó chứ?
Chỉ có điều, anh đã nhìn thấy trái pha lê, không chỉ là trái mà cả hoa của nó cũng giống pha lê nữa, đẹp hơn trái táo… trái đá này rất nhiều.
Đó là thứ trái cây xứng với những mảnh đất giá trị và đắt đỏ đó.
“Hoa táo đẹp lắm! Hồi đó cô nhi viện của tụi tớ cũng có một cây táo, lần nào cây kết trái thì mỗi đứa bọn tớ cũng đều được nhận một trái cả. Lúc đó tụi tớ ghi tên của mình lên băng keo, sau đó dán chúng lên trên mấy trái táo, chờ đến khi táo chín thì tên của tụi tớ sẽ xuất hiện trên mấy trái táo đó á.”
“Những trái cây trĩu nặng dưới ánh mặt trời… thật là đẹp.” Vinh Quý nói xong lại nhìn thật kỹ quả táo trong tay.
“Mấy đợt đầu, mỗi người bọn tớ chỉ được nhận một trái táo, phần còn lại sẽ được đem đi bán. Lúc đó, tớ không nỡ ăn trái táo duy nhất ấy, vậy nên không cẩn thận đã làm nó hư mất.”
“Tiểu Mai, cậu có biết không? Tuy táo bị hư nhưng mùi hương của nó vẫn rất dễ chịu đó ~ nếu không phải sợ lãng phí thì thậm chí tớ còn định cố ý để hư mấy trái táo để ngửi mùi á ~”
Cậu sẽ được ngửi lại “hương vị hoài niệm” đó nhanh thôi − liếc nhìn trái táo trong tay Vinh Quý, Tiểu Mai thầm nói.
Trái táo ấy sắp chín rục và héo rồi.
Vậy là, tên nhóc này cứ muốn một trái táo là để làm nó hư rồi ngửi mùi à?
Tưởng tượng mình đi cùng một người máy cầm táo thối, Tiểu Mai lại nghiêng đầu liếc đối phương một cái.
Chỉ là một cái chớp mắt, ai mà ngờ Vinh Quý cứ như hiểu được suy nghĩ của anh vậy, cậu quay đầu sang: “Tiểu Mai, cậu có lo lắng khi mỗi ngày tớ đều cầm một trái táo thối đi bên cạnh cậu không?”
Dứt lời, Vinh Quý bỗng nhiên bật cười.
“Yên tâm đi, đây là Tiểu Mai tặng cho tớ, sao tớ có thể làm hư nó được ~”
“Tớ muốn ăn trái táo này cùng với Tiểu Mai, mục đích ban đầu khi mua trái táo này là thế mà.”
“Cậu xem, cơ thể máy móc hiện tại của tụi mình không phải đã được tu sửa rất nhiều lần ở thành phố Eni sao? Mỗi ngày còn phải bổ sung năng lượng ở đó nữa, theo tớ nghĩ đây là bữa tiệc lớn đầy đặc sắc của thành phố Eni mà tụi mình nếm qua đấy. Còn cơ thể thật của tụi mình thì bị chôn dưới đất, ngay cả bóng đèn cũng không thể chiếu đến được mà cứ nằm đơ như xác chết ở đó thôi. Năng lượng mà chúng ta bổ sung hằng ngày đều là đậu đất ở quê hương của Tiểu Mai, ngay cả những món ăn đặc sản của thành phố Eni cũng chưa được nếm qua nữa!”
“Sau đó tớ nhìn thấy trái táo này ~”
“Không phải ở nước ngoài vẫn luôn có câu: Mỗi ngày một trái táo, bác sĩ sẽ rời xa bạn sao, có nghĩa trái táo chính là thuộc chữa bệnh đó!”
“Đây là loại trái cây đặc biệt của thành phố Eni, không những có năng lực chữa bệnh mà nó còn giống với loại quả trước đây tớ yêu thích nhất nữa, tớ nghĩ tụi mình nhất định phải để hai cơ thể nếm hương vị của táo.”
“Hơn nữa…”
“Lần cuối cùng xoa bóp cơ thể của hai chúng ta, tớ thấy tụi mình đều có quầng thâm mắt, thật kỳ quái, rõ ràng ngày nào cũng ngủ mà ~ thế là tớ tự nhủ phải nghĩ biện pháp loại bỏ quầng thâm mắt mới được.”
“Và thế là bây giờ, không phải chỉ cần cắt lát táo rồi đắp lên mắt là có thể giảm quầng thâm sao?”
“Ha ha ha ha.” Nói đến đây, Vinh Quý cười đắc ý.
Và Tiểu Mai hoàn toàn không còn gì để nói.
Thật ra, đây mới là nguyên nhân cậu mua trái táo này đúng không?
Cuối cùng Tiểu Mai cũng hiểu ra sự thật.
Thời gian sau đó, Vinh Quý lại bắt đầu dính lấy Tiểu Mai để nghiên cứu “cách tối đa hóa công dụng của trái táo duy nhất”.
Đề xuất lấy cơ thể trong tủ đông ra để đắp mặt nạ mắt đã bị Tiểu Mai bác bỏ, nhưng anh vẫn lấy dụng cụ chiết xuất thành phần ra, cắt đôi trái táo và ép nước vào hai ly nhỏ. Cuối cùng, hai ly nước trái cây nhỏ này được đưa vào ống dẫn và truyền vào hai cơ thể bên trong tủ đông.
“Ôi ~ Tiểu Mai ơi, cuối cùng tớ cũng cảm thấy mình được nếm hương vị của nước táo rồi.” Tận mắt nhìn thấy nước trái cây men theo ống dẫn dần dần đi vào trong miệng cơ thể của mình, Vinh Quý nhắm “mắt” lại, say mê nói: “Chua chua, ngọt ngọt, hơi có mùi ê một chút… ừm, tớ đoán trong ống vẫn còn sót lại mùi vị của đậu đất nhỉ?”
Vinh Quý làm bộ làm tịch nói ra kết luận của mình.
Tiểu Mai liếc mắt nhìn cậu.
Làm sao mà cảm nhận được mùi vị khi tách khỏi cơ thể rồi cơ chứ! Tiểu Mai thu ống tiêm lại, anh đang định cất đồ đi thì ngay lúc này.
Anh thật sự cảm nhận được vị ngọt.
Độ chua rất thấp, độ ngọt cao, không có một chút mùi ê nào cả.
Tiểu Mai giật mình.
Và anh tiếp tục hành động trước đó, cất ống tiêm đi.
Cuối cùng, anh kết luận rằng cảm giác kỳ lạ vừa rồi là do “hiệu ứng ám chỉ”. Khi một người lặp đi lặp lại một câu nói nhất định bên tai bạn, điều này sẽ hình thành một loại ám chỉ, người bị ám chỉ rất dễ dàng tiếp nhận được cảm thụ hoặc cảm xúc của người lặp lại. Tuy rằng bị Vinh Quý ám chỉ thành công nghe có vẻ rất khó tin, nhưng ngoại trừ lý do này ra thì anh càng không thể tin rằng có một mối liên hệ nào đó giữa tâm trí và cơ thể của mình được.
Anh đã thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể trong một thời gian dài.
Nếu cuối cùng phải thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể, vậy tại sao không để anh thoát khỏi nó ngay từ đầu?
Suy cho cùng, cơ thể là nguồn gốc của mọi tội lỗi.
Anh lặng lẽ nhìn người đang loay hoay xung quanh tủ đông, rõ ràng không sờ được gì cả nhưng vẫn cố chấp không chịu rời đi, thế là Tiểu Mai lẳng lặng nghĩ: Có lẽ đến thành phố Yedham là quyết định thích hợp nhất của anh.
Dù sao thì, bậc thầy người lùn huyền thoại có trình độ luyện kim cao nhất sống ở dưới lòng đất mà.
Nếu có thể đến thăm hỏi đối phương, hoặc học tập kỹ năng chế tạo máy móc của đối phương thì có lẽ, anh sẽ thật sự có được một “cơ thể thuần khiết” thật sự.
Cho nên, đặt chân đến nơi này… là vì muốn thúc giục anh mau chóng hoàn thành tiến trình lịch sử ư?
Hay là để anh hiểu thêm về mặt khác của thế giới, nơi mà trước đây anh chưa từng hiểu?
Tiểu Mai ngơ ngẩn cắm pin dự trữ năng lượng vào người Đại Hoàng, anh tự hỏi cả một đêm.
Và vẫn chưa có kết luận gì cả.
Nhưng dù sao cũng không phải để cho anh gặp người này – suy nghĩ kết thúc cho đến khoảnh khắc Tiểu Mai nhìn sang Vinh Quý.
Rõ ràng đang nạp điện, nhưng vì để tận hưởng không gian riêng, cậu còn cố ý cắm thêm một cái giắc cắm lên người anh, lần nào cũng vậy, quen rồi nên muốn sửa cũng không được.
Tiểu Mai rút giắc cắm của Vinh Quý xuống rồi cắm ở bên cạnh, anh vặn chặt ốc vít ở tứ chi mình lại, sau đó mới tắt máy nghỉ ngơi.
***
Sau khi lái xe thêm một ngày nữa, Tiểu Hắc chợt vùng dậy kêu “rì rì”, tiếp đó nó phát ra một số bài hát biến điệu đứt quãng.
Nghe nói là do tín hiệu không tốt.
Song Vinh Quý cũng không ghét bỏ nó, mặc kệ Tiểu Hắc có hát “khó nghe” như thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn mở công tắc như cũ, để mặc nó phát tất cả các loại nhạc như nhạc nền của nhà ma.
Tiểu Mai cũng không phản đối hành động của cậu.
Vinh Quý tự hiểu hành vi của Tiểu Mai là quan tâm, nhưng lại không biết Tiểu Mai chỉ đang lựa chọn một trong hai mà thôi.
Hoặc là nghe radio Tiểu Hắc, hoặc là nghe radio Vinh Quý.
Anh chỉ nghe lý trí mách bảo chọn nghe radio Tiểu Hắc mà thôi.
Xét cho cùng, đài phát thanh thương hiệu Vinh Quý về cơ bản chỉ có mỗi âm nhạc, cậu chính là cái máy phát nhạc tẩy não tuần hoàn mỗi ngày, trong khi đó, chương trình của đài radio thương hiệu Tiểu Hắc phong phú hơn nhiều.
Huống hồ, radio Tiểu Hắc còn có thể “trở về từ cõi chết”, bản thân nó là dấu hiệu cho thấy bọn họ đã đến địa phận của thành phố Yedham.
Rõ ràng có thể thấy nhất là trên đường có nhiều xe hơn, và Vinh Quý cũng nhanh chóng biết được vì sao nơi này lại có nhiều xe như vậy: Có chuyên mục giao thông trong danh sách chương trình của Tiểu Hắc. Tại đây, người ta thường xuyên có thể nghe thấy những người gọi đến để giải thích rằng họ đang ở đoạn đường cao tốc nào và muốn đi đến đâu, nếu có xe tiện đường thì có thể quá giang một bận.
Đương nhiên, cái này là thu phí.
Đây là taxi Didi [*] phiên bản thế giới khác đó! Hơn nữa phiên bản này sẽ không để cho đài phát thanh phải phá sản!
[*] Taxi Didi: Một công ty cho thuê xe ở Trung Quốc.
Vinh Quý rất kích động.
Thật thú vị! Cả cậu và Tiểu Mai vừa khéo đang thiếu tiền.
Vậy là Vinh Quý bèn khuyến khích Tiểu Mai nhận việc.
Lúc đầu Tiểu Mai không chịu làm, song lại không chịu nổi mỗi ngày bị quấy rầy liên tục nên anh đành lái xe “mưu sinh”.
Nhưng cũng chả làm được gì…
Đại Hoàng đi quá chậm, những người khách ở đó đã được đón từ lâu rồi.
=-=
Vinh Quý đành phải từ bỏ kế hoạch “lái xe tốc hành kiếm tiền sinh hoạt sau khi vào thành phố”.
Nhưng mà, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy người lùn!
Đúng là những người cường tráng mà! Trang bị tiêu chuẩn phía sau là búa và rìu, chỉ có điều bọn họ không giống như trong tưởng tượng của Vinh Quý là cả cơ thể đều thấp bé mà trái lại, cơ thể của bọn họ còn cao hơn rất nhiều nếu so sánh với cậu và Tiểu Mai!
Cái này chứng minh điều gì?
Bây giờ cậu và Tiểu Mai còn không cao bằng một người lùn hở?
ORZ
Tính đến thời điểm hiện tại, theo quan sát của Vinh Quý thì người lùn duy nhất trong số người lùn có cơ thể cao bằng bọn họ, có lẽ chỉ có nữ người lùn.
Ngày thứ ba sau khi tiến vào khu vực thành phố Yedham, Vinh Quý nhìn thấy một người lùn có chiều cao tương đương với họ ở ven đường, đối phương đang vẫy tay ngoắc xe.
Nhìn hai bím tóc được thắt lại, đó là một nữ người lùn!
Đây cũng là lần đầu tiên Vinh Quý nhìn thấy nữ người lùn.
—
Tác giả có điều muốn nói:
Chương tiếp theo sẽ đến một nơi mới.
Thật ra có một nguyên nhân tôi nhắc tới chợ đen ngày hôm qua.
Chỉ một độc giả bình luận trúng một chút: Thế giới màu trắng, thực sự tốt à?