"Điện năng ở đây sắp cạn rồi." Hôm sau, lúc hai người máy nhỏ xoa bóp cho cơ thể Vinh Quý như thường lệ thì Tiểu Mai chợt nói.
"Ồ... hóa ra là do nguyên nhân này. Tớ bảo mà, sao cậu lại tự nhiên muốn rời đi cơ chứ ~" Vinh Quý nhẹ nhàng dùng lược chải chuốt lại mái tóc không dài cho lắm của mình, cậu gật đầu, nhưng lại sực nhớ tới một chuyện: "Ể? Tớ vừa nghĩ đến một vấn đề, tộc nhân của Tiểu Mai đều rời đi cả rồi, vậy sao nơi này vẫn còn điện?"
Cho tới bây giờ cậu mới nghĩ đến vấn đề này ư?
Nhìn người máy đầu vàng đang dùng ánh mắt trông mong ngó mình, Tiểu Mai khựng lại một lát, sau đó nói: "Năng lượng bên trong thiết bị nạp điện được mua từ chỗ cung cấp năng lượng, tháng này vốn nên giao nộp tiền năng lượng cho cả năm sau, nhưng những người khác đều đã rời đi rồi nên không ai đóng tiền nữa. Lượng điện mua lúc trước dùng hết thì cũng không có nguồn năng lượng mới thay thế."
"Ồ, hóa ra là nợ tiền điện nhỉ..." Vinh Quý gật đầu hiểu ngay.
Tiểu Mai: "..."
"Vậy lượng điện dư lại còn đủ xài bao lâu?" Vinh Quý bỗng nhiên lo lắng: "Tủ đông của chúng ta đều cần bổ sung năng lượng mỗi ngày, nếu ngắt điện thì phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm da của tớ mới bớt nhăn nheo một tí, lẽ nào phải biến thành xác khô nữa hở?"
Tiểu Mai nhìn thoáng qua cậu: "Chẳng phải cậu nên lo lắng cho cơ thể hiện tại của chúng ta hơn là cơ thể bên trong tủ đông hay sao? Dù sao thì cơ thể bây giờ của cậu đều dựa cả vào năng lượng để hoạt động đấy."
Nghe mấy lời này của Tiểu Mai, Vinh Quý chợt ngẩng đầu lên, nếu người máy có thể bộc lộ cảm xúc thì nhất định cậu đang mang một vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Làm sao bây giờ? Tớ chưa từng nghĩ tới vấn đề này! Vấn đề này rất là nghiêm trọng đó... Không cần Vinh Quý lên tiếng, Tiểu Mai cảm giác mình có thể đọc được suy nghĩ trong thế giới nội tâm của cậu.
Quả nhiên, ngay sau đó...
"Làm sao bây giờ? Tớ chưa từng nghĩ tới vấn đề này! Vấn đề này rất là nghiêm trọng đó, a-a-a-a-a!" Ngoại trừ nhiều hơn mấy thán từ thì Vinh Quý nói y hệt lời mà Tiểu Mai nghĩ.
Tiểu Mai tiếp tục xoa bóp.
So với Vinh Quý đang phát điên thì biểu hiện của anh thật bình tĩnh.
"Từ từ... nói như vậy, chẳng phải trên đường chúng ta đến đây lúc trước vẫn luôn có nguy hiểm rình rập à? Xui một cái cơ thể tớ sẽ hết điện rồi dừng lại trên đường! Hoặc là tủ đông mang theo bỗng ngừng hoạt động!"
"Chờ đã... đây không phải là chuyện đáng sợ nhất, trời ạ! Tiểu Mai ới, tớ sực nhớ ra, chẳng may hai người chúng ta đồng thời hết điện thì sao? Trời ơi là trời!"
Người máy Vinh Quý kích động đến mức nhảy cẫng lên. Mãi đến khi cậu cảm thấy hơi chóng mặt thì mới ngưng lại: "Chuyện gì vậy nè? Đột nhiên tớ cảm thấy hơi chóng mặt, Tiểu Mai ơi, hay là tớ hết điện rồi? Kỳ ta, rõ ràng hôm qua tớ đã sạc đủ tám tiếng rồi mà..."
"Tiểu Mai, tớ không ổn rồi, mau đưa tớ đến chỗ nạp điện đi... à, nhớ chọn cho tớ một tư thế đẹp mắt chút nhé..."
Thấy Vinh Quý định tự động tắt máy thì Tiểu Mai bèn ngẩng đầu lên: "Yên tâm, thứ nhất, trong cơ thể của cậu có hai khu dự trữ, sau khi cậu sử dụng hết năng lượng ở khu thứ nhất mà không bổ sung năng lượng trong thời gian nhất định thì khu thứ hai sẽ tự động cung cấp thêm năng lượng. Thứ hai, bây giờ cậu vẫn còn điện, cơ thể của cậu có chức năng hiển thị lượng điện còn lại, bình thường cậu không chú ý tới à? Còn nữa..."
"Có lẽ cậu cảm thấy choáng váng là do cùng lúc suy nghĩ quá nhiều chuyện, nhiều luồng vận hành nên dung lượng não cậu không chịu được gánh nặng mà thôi."
"Ồ? Là vậy à?" Vinh Quý vội vàng dừng động tác tắt máy lại, cậu để đại não trống không trong chốc lát, quả nhiên, đầu không hề choáng luôn. Sau khi nhìn các hạng mục, chỉ tiêu của cơ thể một chốc, rồi nhìn thấy dòng chữ "Năng lượng còn lại: 79%" thì rốt cuộc cậu cũng thở phào một hơi.
Trong lúc tìm kiếm chỗ hiển thị năng lượng còn lại, cậu còn tình cờ thấy chỉ số nhiệt độ của não nữa, phía trên hiển thị nhiệt độ hiện tại của não là 50°C, ghi chép cao nhất là 70°C. Vinh Quý ngó sang thời gian, quả nhiên là lúc cậu cảm thấy choáng váng đầu.
Thứ này xài tốt ghê ~ lúc trước cậu ngại phiền nên không xem là hoàn toàn sai lầm!
Vinh Quý thầm nghĩ, cậu sẵn tiện xem qua những số liệu khác luôn, nào ngờ cậu mới nhìn có 2 phút thì phát hiện, rõ ràng những con số đó tách ra thì cậu xem hiểu, nhưng tổ hợp lại thì cậu lại không nhận ra một chữ nào cả. Các loại số liệu, chỉ tiêu cậu không hiểu một cái gì, nhìn một hồi thì thấy choáng váng, Vinh Quý lật đật xem chỗ hiển thị nhiệt độ não của mình, con số 67°C to chình ình phía trên khiến cậu hoảng sợ quá trời!
Vinh Quý tranh thủ thời gian bỏ qua việc nghiên cứu và thăm dò của mình, dung lượng não của bản thân có hạn, quả nhiên không thích hợp với mấy loại suy nghĩ phức tạp.
"Tiểu Mai, cậu nghiên cứu xem nên làm thế nào đi nhé, cần hỗ trợ thì cứ gọi tớ!" Vinh Quý đầy nghĩa khí vỗ vai Tiểu Mai, sau đó cậu tiếp tục cầm lược chải tóc cho mình.
Vừa chải tóc cậu vừa suy nghĩ miên man bất định. Có phương pháp bảo dưỡng làn da, có các huyệt bị phân bố để xoa bóp đầu, còn có những đồ vật cần đóng gói mang đi trong nhà...
Ơ? Kỳ lạ, bây giờ cậu đang nghĩ không ít chuyện, sao lại không thấy dấu hiệu "não quá nóng" nhỉ?
Quả nhiên, mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Vinh Quý tiếp tục làm chuyện của mình.
Nhưng lúc trời tối, cậu chủ động giảm bớt hai tiếng nạp điện, trong thời gian này cậu bắt đầu sắp xếp lại các loại vật dụng trong nhà. Tuy nhiên không lâu sau, trong lúc nghiêm túc chỉnh lý thì Vinh Quý mới phát hiện, rõ ràng đã có thêm rất nhiều đồ vật! Mang cái gì, mang như thế nào, đây đều là những vấn đề cậu cần suy nghĩ.
Bởi vì hiển nhiên, Tiểu Mai không rảnh suy nghĩ những vấn đề này.
Tiểu Mai mang theo một đoạn ống sắt lớn mà Vinh Quý đào ra trong lòng đất, lại thêm các kim loại khác tìm được trong khoảng thời gian này, anh bày toàn bộ lên mặt đất rồi bắt đầu làm một công trình lớn.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Mai đáp, độc giả hỏi.