Beta: V
Trồng trọt, hái lượm, thu hoạch, nếu chế tạo dịch dinh dưỡng có thể coi như là nấu cơm thì mỗi ngày anh còn phải nấu cơm nữa.
Đúng rồi, không chỉ chừng này thôi đâu, mà anh còn phải chăm sóc mẹ góa, con côi, người già... Không phải! Là chăm sóc cơ thể không thể cử động của mình...
Cánh tay của người máy nhỏ đặt trên làn da khô cằn, anh ngây ngẩn một hồi.
Nhưng Tiểu Mai cũng không có nhiều thời gian để suy xét này kia, rất nhanh, chủ nhân của một cánh tay khác cũng đang đặt trên làn da khô cằn nói chuyện với anh.
"Tiểu Mai ơi, có một cái bóng đèn không sáng đó, cậu thay cái khác đi ~"
"Ừ." Tiểu Mai đáp, sau đó anh đứng lên đi thay bóng đèn. Bởi vì chiều cao không đủ nên anh còn phải đi kiếm cái thang đặt ở đó trước. Mấy ngày nay thường xuyên bị sai đi thay bóng đèn nên anh cũng quen rồi.
Đúng là thực tế đáng sợ mà...
Anh biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra sau khi đẩy cửa, anh cũng có hàng ngàn, hàng vạn cách để ứng phó với nó, nhưng anh lại không biết được sau khi lựa chọn không đẩy cửa thì kết cục đang chờ anh lại giống như bây giờ.
"Vất vả cho cậu rồi, à phải, cậu đi lấy một tấm vải sạch đi, cậu chảy nước miếng rồi nè." Vừa thực hiện xong một mệnh lệnh, anh còn chưa kịp trả cái thang về chỗ cũ thì đã nghe thêm một mệnh lệnh mới.
Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn thoáng qua cơ thể đang nằm trên giường của mình, thấy dưới mũi và miệng chảy nước, anh bèn đi qua kiểm tra lại ống dẫn một chút: "Không phải nước miếng, là cậu mới động vào ống dẫn rồi."
"Ồ! Là vậy sao! May là Tiểu Mai cẩn thận đấy ~" Đầu sỏ gây tội gãi đầu, cậu phát ra tiếng cười "ha ha ha ha" vô cùng máy móc.
Tiểu Mai: "..."
Anh còn có thể nói cái gì nữa đây? Anh đã quen đến mức không còn gì để nói rồi.
Mới mấy ngày mà thôi, gần như anh có thể nghĩ ra tương lai đang chờ đợi mình là như thế nào: Mỗi ngày trồng đậu đất, rồi trở thành người trồng đậu tiêu chuẩn, nhỉ?
Điều này không hề giống với suy nghĩ ban đầu của anh. Sau khi rời khỏi cánh cửa kia, anh bỗng nhiên nhớ đến nơi mình sinh ra, bỗng nhiên rất muốn trở về nhìn xem. Anh biết nơi đó không còn gì cả, nhưng không có ai thì cũng không sao, anh có thể ở chỗ này lẳng lặng mà suy tính một chút.
Yên tĩnh mà suy tính một chút.
Nhưng khi chuyển dời ý thức của Vinh Quý thành công, sau khi chính thức khởi động người máy đó lên thì ý tưởng này chỉ còn là mơ mộng viển vông.
Bọn họ ở bên nhau hai mươi lăm tiếng mỗi ngày, bỏ qua tám tiếng Vinh Quý tắt máy đi ngủ thì miệng cậu chưa hề im lặng được một phút nào!
Mà khi anh tắt máy thì cậu còn tự động gắn giắc cắm lên người anh để cùng nhau nạp điện nữa chứ!
Tài nguyên có hạn, chỉ có một chỗ có thể nạp nên anh đành phải nhẫn nhịn.
Số đậu đất mà hai người sử dụng không ít, nhưng cũng không biết là do Tiểu Mai trời sinh có tư chất làm ruộng hay sao ấy, bọn họ thu hoạch cũng khá ổn thôi, nhưng qua một thời gian thế mà có thể tích góp được những hai sọt đậu.
Nói là đặt trong hầm để bảo quản thật tốt vậy thôi, chứ thật ra đậu đất là thực vật có thời gian bảo quản rất lâu.
Anh cũng không biết số lượng đậu đất cụ thể là bao nhiêu, nhưng Vinh Quý lại rất nghiêm túc đếm, mỗi ngày trước khi ngủ cậu đều đếm một lần.
"Đây là thói quen của tớ đấy, cũng lâu rồi. Đồ ăn vặt ở cô nhi viện có hạn nên mỗi ngày bọn tớ đều kiểm kê rồi phân cho mỗi người một chút, như vậy mới ăn thêm mấy ngày được." Rõ ràng Tiểu Mai không hỏi, nhưng khi Vinh Quý đếm thì cậu lại chủ động giải thích một phen.
Mỗi ngày Vinh Quý nói rất nhiều, mấy ngày nay cậu đã nhắc hết tên của mọi người trong cô nhi viện.
"Mỗi ngày kiên trì xoa bóp, đúng là có hiệu quả rồi." Sau khi xoa bóp nhẹ nhàng trên cơ thể của mình một chút, Vinh Quý vừa lòng nói.
Nhờ phúc của cơ thể người máy này mà thị lực của Vinh Quý tốt hơn trước kia nhiều, chẳng những có thể quan sát vào ban đêm mà nó còn có thể ghi lại từng chi tiết nhỏ của sự vật được nhìn thấy. Cho nên qua mấy ngày xoa bóp thì cơ thể của cậu đã có da có thịt hơn rồi, trước đây cậu không nhìn ra được, thế mà bây giờ cậu lại có thể nhìn thấy sự biến hóa từng chút một này.
Nhìn cậu thu tay lại, Tiểu Mai cũng biết thức thời đưa tay đặt lên đầu gối.
"Tiếp theo là đến cơ thể của Tiểu Mai." Vinh Quý di chuyển khỏi cơ thể của mình rồi ngồi bên chân cơ thể của Tiểu Mai, cậu tuyên bố mục tiêu kế tiếp chính là xoa bóp cơ thể của anh.
"Thật ra không xoa bóp cơ thể của tôi cũng không sao." Cái mà Vinh Quý gọi là "xoa bóp toàn thân" vô cùng tốn thời gian, xoa bóp một cơ thể cần ít nhất là bốn tiếng, hai người thì là tám tiếng. Không chỉ xoa bóp thôi, Vinh Quý còn bảo là phải nâng cơ thể hai người ra ngoài, nói một cách hoa mỹ là đi hóng gió?
Tuy rằng bây giờ bọn họ thực sự rảnh rỗi không có gì làm, nhưng dùng toàn bộ thời gian quý giá vào việc "bảo dưỡng cơ thể" thì Tiểu Mai vẫn cảm thấy đây là một chuyện vô cùng lãng phí thời gian và sức lực.
Đúng rồi, còn rất tốn điện nữa.
Thời gian hai người nạp điện mỗi ngày tăng lên hai tiếng, chính là vì ban ngày tiêu hao năng lượng nhiều lắm.
"Không được!" Lời đề nghị vừa ra khỏi miệng thì Tiểu Mai đã bị từ chối.
Cánh tay máy nhẹ nhàng ấn xuống một chân của Tiểu Mai, Vinh Quý nói: "Phải công bằng, cậu giúp tớ xoa bóp, tớ cũng phải giúp cậu xoa bóp!"
"Thế tôi không giúp cậu xoa bóp nữa thì được rồi đúng không?" Tiểu Mai tiếp tục thương lượng.
"Lại càng không được, tớ ấn không tốt, tuy rằng bây giờ đã tiến bộ rất nhiều nhưng lực của tớ vẫn còn lớn lắm, những chỗ cần cẩn thận xoa bóp còn phải dựa vào cậu đấy." Vinh Quý lại từ chối.
Có trời mới biết, cái Vinh Quý gọi là "những chỗ cần cẩn thận xoa bóp" chiếm hết ba phần tư cơ thể. Nói cách khác...
Hai cơ thể trước mặt phần lớn đều nhờ Tiểu Mai ấn, Vinh Quý chỉ ở bên cạnh phụ trách nâng cơ thể lên và mở miệng chỉ đạo mà thôi.
Tiểu Mai: "..."
Cứ như vậy, Vinh Quý nhẹ nhàng nâng chân Tiểu Mai lên, sử dụng lực nhẹ nhất cẩn thận xoa bóp chân Tiểu Mai một lần, cuối cùng cậu gọi anh: "Mu bàn chân và gan bàn chân đều xoa bóp ổn rồi, còn ngón chân thì giao cho cậu nha!"
Vì thế Tiểu Mai chỉ có thể cầm chân của mình lên rồi "cẩn thận" xoa bóp ngón chân.
Anh nhận ra, cứ xoa bóp theo cách này mỗi ngày thì dù là ai cũng sẽ biết rõ ràng từng ngóc ngách của cơ thể mình. Ví dụ như lần đầu tiên anh phát hiện: Ngón cái và ngón thứ hai của chân mình dài bằng nhau!
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hai người ở chung hằng ngày.
Nơi đó không có gì cả, chỉ có hai người bọn họ... và cơ thể của mình.
Bọn họ có thể hiểu biết lẫn nhau một chút.
Với Tiểu Mai mà nói, anh cũng cần bồi dưỡng cảm tình với cơ thể của mình một xíu.