• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lana

Beta: V

Tiểu Mai nâng cấp hệ thống định vị và thêm chức năng bản đồ cho Đại Hoàng lần nữa, nếu Đại Hoàng đi qua một nơi, nơi đó sẽ được thêm vào bản đồ. Ngộ nhỡ Đại Hoàng tìm không được đường đi thì nó có thể liên lạc với Tiểu Mai bất kỳ lúc nào, khi đó, Tiểu Mai có thể lấy hệ thống bản đồ của Đại Hoàng để chỉ đường.

Anh còn thiết kế cho Đại Hoàng hệ thống tự động bổ sung năng lượng, chỉ cần năng lượng tuột xuống mức cảnh báo thì Đại Hoàng sẽ tự động tìm trạm năng lượng gần nhất để bổ sung thêm.

Ngoài nâng cấp phần mềm, Tiểu Mai còn cải tiến một chút ở phần cứng: Anh đổi tất cả ghế trên xe. Lúc trước, xe chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa, bây giờ muốn chở khách kiếm tiền thì chỗ ngồi sơ sài như thế sẽ không thích hợp. Không phải lần trước đi cùng nữ người lùn còn có bốn nam người lùn sao? Bốn nam người lùn đó ngồi trên nóc xe, khi xuống xe thì họ để lại tiền và ghế dựa ← đúng vậy, bốn người họ tự gỡ ghế từ xe của mình mang lên. Thấy họ không định mang ghế dựa về nên Tiểu Mai bèn trèo lên nóc xe lấy ghế xuống, sau đó chất chúng vào khu chứa đồ của Đại Hoàng.

Vì phương tiện chở khách có khi phải chở hàng hóa nên Tiểu Mai sửa đổi bốn ghế dựa nhỏ một chút, khi không cần dùng thì có thể gấp lại, sau đó anh để chúng ở gầm xe.

Hiện giờ, mỗi ngày Đại Hoàng đều được cung ứng năng lượng đầy đủ ← tiền thuê nhà bao gồm cả phí cung ứng, thế nên bàn đạp không còn quan trọng nữa. Vì vậy, Tiểu Mai gỡ bàn đạp ra, sàn xe bằng phẳng lại, nhìn qua đã thấy không gian hoạt động của tài xế và phó lái rộng rãi hơn không ít.

Nhìn bánh xích của Vinh Quý một lúc, cuối cùng Tiểu Mai còn dùng vật liệu trân quý làm thêm một bệ dốc, lúc Vinh Quý lên xe chỉ cần nhẹ nhàng ấn nút thì bệ dốc sẽ tự động trải ra, một mình cậu lên xuống xe cũng thoải mái hơn nhiều. Thậm chí, Tiểu Mai còn làm thêm một cái tay vịn.

Vinh Quý: =0=

Nhìn qua đã rõ như ban ngày – đãi ngộ cho người tàn tật đây mà!

Đúng là…. Truyện Tiên Hiệp

Tiểu Mai tri kỷ quá đi!

Hôm sau, Vinh Quý chở Tiểu Mai đi làm bằng Đại Hoàng đã được tân trang tươm tất. Vinh Quý nghiêm túc ngồi trên ghế lái, để Tiểu Mai ngồi ở ghế cho khách thoải mái ở phía sau. Cậu mở cửa sổ bên hông, sau đó vặn Tiểu Hắc để nó phát nhạc.

Đây là lần đầu tiên hai người không ngồi cạnh nhau.

Tiểu Mai ngồi ở hàng ghế mềm mại phía sau, hai chân lơ lửng trên không. Thật ra, vì anh sử dụng cơ thể máy móc thế nên không cảm nhận được ghế “êm ái” và “thoải mái” như thế nào, cũng không cảm nhận được gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ Vinh Quý cố tình mở.

Nhưng anh có thể nhìn thấy phần ót và chiếc nón của Vinh Quý.

Vinh Quý vẫn mang chiếc nón làm từ thảm len, không rõ từ bao giờ, cậu đã dùng vải vụn thắt thành dây đính thêm lên đỉnh nón. Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, phần tua ở cuối dây sẽ lay động, bây giờ, phần tua đó đang bay qua bay lại kìa.

Sau đó…

Đèn đường trong thành phố lục tục mở lên, những ánh đèn như ánh mặt trời dần dần phủ lên nóc xe.

“Ánh mặt trời” xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, vừa khéo chiếu đến đầu gối anh.

27°C.

Máy kiểm tra nhiệt độ bề mặt cơ thể của Tiểu Mai báo cho anh biết nhiệt độ hiện tại của phần đùi kim loại. Tiểu Mai không quan tâm đến nó, sau khi tắt cảnh báo đi, anh nghiêm chỉnh ngồi ở trên ghế, nhìn quy củ như đang làm lễ nghi nào đó vậy.

Cứ thế, anh lẳng lặng ngồi cho tới lúc Vinh Quý gọi.

“Nhớ quấn thảm và đeo bao tay đó.” Vinh Quý nói xong thì nhét thảm lông và bao tay hôm qua Tiểu Mai dùng vào lòng anh, sau đó tiếp tục nói: “6 giờ chiều tan làm đúng không? Tới lúc đó tớ lại đến đón cậu!”

Dặn dò xong, Vinh Quý ra sức vẫy tay với anh. Đến khi thấy anh vào cửa rồi thì cậu mới đỡ “tay vịn chuyên dụng cho người tàn tật” rồi leo lên Đại Hoàng.

Mà lúc này, Tiểu Mai nghe loáng thoáng qua có người lùn đang cười nói: “Bạn trai à? Mỗi ngày đều đưa đi đón về, tri kỷ quá nha!”

Tiểu Mai nhìn thoáng qua đối phương và không nói gì. Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh ống bễ, trước khi ngồi xuống, anh quấn thảm lông và mang bao tay Vinh Quý kiên quyết đưa cho.

Tiểu Mai thu mình vào góc căn phòng làm việc, xung quanh bụi bay ngập trời, phủ lên anh trông như một hòn than vậy.

Mà Vinh Quý cũng bắt đầu làm việc.

Không có việc gì để làm, Vinh Quý cũng không về nhà chờ. Cậu điều khiển Đại Hoàng canh ở cổng thành phố, lỡ có người muốn ra khỏi thành phố thì sao? Lỡ có người muốn thuê xe thì sao?

Mặc dù có nhưng việc này cũng không đến lượt cậu làm, thế nên Vinh Quý ngồi trên Đại Hoàng, toi công chờ cả buổi trưa.

Nhưng cũng không tính là hoàn toàn uổng công. Trong lúc chờ đợi, tiệm rèn đối diện mở TV, vừa khéo TV hướng về phía Đại Hoàng và Vinh Quý! Hơn nữa, phim được chiếu còn là bộ phim lần trước cậu xem – “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn”!

Cứ như vậy, Vinh Quý xem hết hai tập. Giờ tan làm của Tiểu Mai đến gần, trong TV cũng đã phát ra nhạc dạo cuối tập phim. Tuy rằng cậu hơi tiếc vì không kiếm được tiền, nhưng nhìn từ góc độ khác, cậu cọ được hai tập phim ở tiệm kia chứ không xem ở nhà, cũng coi như tiết kiệm phí năng lượng, nói theo cách khác là…

Tiết kiệm tiền đó!

Vì vậy, Vinh Quý vô cùng vui vẻ đón Tiểu Mai tan tầm.

Bởi vì vừa xem xong “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn” nên hôm nay, Vinh Quý toàn bàn về đề tài phim truyền hình lúc trên xe. Với tư cách là một người đã có kinh nghiệm đóng n vai, cậu bèn “diễn” lại hai tập phim cho Tiểu Mai xem.

Lúc thì đóng vai nam người lùn đau lòng ôm búa về nhà, lúc thì đóng vai hàng xóm của người lùn, một lúc sau, cậu lại đóng vai lão người lùn trong làng…

Cậu thuật lại hết tất cả lời thoại của nhân vật luôn cơ!

“Không phải trí nhớ của cậu không tốt sao?” Tiểu Mai hỏi cậu.

Vinh Quý tạm thời ngưng diễn, bỏ thời gian ra trả lời vấn đề: “Chuyện khác thì đúng là tớ nhớ không tốt, nhưng nhớ lời thoại thì tớ rất giỏi luôn đó ~ Chỉ cần nhớ rõ lúc diễn, nhân vật ấy biểu cảm như thế nào là đủ rồi ~ Quên lời thoại cũng không sao, tớ sẽ tưởng tượng tình cảnh đó một chút, sau đó lại dựa vào tính cách và tâm lý của nhân vật mà ngẫm nghĩ khi ấy nhân vật nói gì, cuối cùng sắp xếp lại là xong!”

Tiểu Mai: “…”

“Còn vấn đề gì sao?” Vinh Quý hỏi anh.

Thấy Tiểu Mai yên lặng lắc đầu, Vinh Quý tiếp tục diễn.

Vì thế trên đường về nhà, Tiểu Mai đã xem xong hai, ba tập phim “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn”.

Phiên bản Vinh Quý.

=-=

Hai ngày sau, ngày nào Vinh Quý cũng đưa Tiểu Mai đi làm, sau đó đi xem TV… Không! Là đi tìm việc, tìm việc không biết nản chí là gì.

Dựa theo lời cậu nói thì, hồi đó cậu tìm việc ở thành phố cũng phải chờ đợi, vậy nên đã thành quen rồi!

Vinh Quý là người hào sảng và cực kỳ vui vẻ khi chia sẻ gì đó. Một mình xem thì không tính, lúc đón Tiểu Mai về, cậu còn diễn lại nội dung bộ phim cho Tiểu Mai xem.

Tiểu Mai bị bắt “xem TV”: “…”

Có trời biết: Ở thế giới trước khi gặp được Vinh Quý – lúc Tiểu Mai còn được xưng là “bệ hạ”, trong căn phòng màu trắng chưa từng có đồ vật tên là TV. Anh chưa từng xem phim truyền hình, cũng chưa từng xem tiết mục giải trí nào, bệ hạ Tiểu Mai khi ấy chưa từng nghĩ có một ngày, bản thân anh lại trở thành người cày phim truyền hình như này. Lại còn cày một bộ phim máu chó phiên bản người lùn nữa cơ – Mặc dù là bị ép.

=-=

Sau khi nam người lùn trong “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn” lần đầu theo đuổi người ta thất bại, anh ta vẫn không từ bỏ việc theo đuổi nữ người lùn. Bởi vì trong làng không có nữ người lùn nên anh ta vác búa tìm đến làng khác.

Thật ra, đối với sự kiên quyết của nam người lùn khi nói “lý tưởng của tôi là trở thành một người cha, có ít nhất ba đứa con, hai gái một trai”, Tiểu Mai không hiểu nổi lý tưởng này.

Không phải lý tưởng trong đời là có địa vị hơn một chút sao?

Giống như là…

Anh nghĩ tới bản thân.

Có một thời gian, lý tưởng của anh là “thanh lọc thế giới”, “tạo ra và điều hành một xã hội”, hoặc là xa hơn một chút… anh muốn “tìm được thế giới mới”.

Anh đã nỗ lực rất nhiều để đạt được mục đích, và ở một mức độ nào đó, anh đã đạt được lý tưởng của mình.

Nhưng mà…

Anh lại nhớ tới lý tưởng ban đầu của mình, chỉ là muốn “sống”, chỉ là “muốn thấy ánh sáng” mà thôi. Đó là lần đầu tiên anh mở cánh cửa, khi bước vào trong, anh của thời niên thiếu mang trong mình một ý nghĩ, tuy mông lung nhưng lại kiên định.

Thậm chí, anh còn không nghĩ đây là “một lý tưởng”.

Nhưng mà…

Sau khi hoàn thành ý nghĩ đó, anh đã rất vui. Trong suốt chiều dài sinh mệnh, ký ức duy nhất có thể dùng từ vui vẻ để hình dung của anh chính là thời khắc kia, đó là thời khắc không thể phục chế, cũng không thể lặp lại.

Người máy Tiểu Mai ngồi trên ghế dựa mềm mại lẳng lặng nghĩ.

Ánh đèn dần tắt, màn đêm lại bao trùm.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Tiểu Mai phát hiện việc theo dõi phim truyền hình có ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Trong đó ảnh hưởng lớn nhất là: Anh bắt đầu nghe hiểu lời nói của đồng nghiệp.

Bộ “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn” mà Vinh Quý xem có vẻ rất nổi tiếng, người lùn trong xưởng đều xem qua. Lúc trước họ thường nói mấy câu Tiểu Mai không hiểu, thỉnh thoảng cũng nói một số truyện cười nhưng anh thấy chẳng buồn cười tí nào, giống như mật mã của người lùn, và chỉ có bọn họ mới nghe hiểu – ít ra thì Tiểu Mai và hai người ngoại lai khác nghe không hiểu.

Mà sau một thời gian nghe phim, Tiểu Mai biết bọn họ đang bàn chuyện gì.

Lúc trước anh có thể giả vờ như không nghe thấy vì anh nghe không hiểu, nhưng bây giờ anh lại nghe hiểu hết, thế nên anh không thể làm ngơ nữa.

Tiểu Mai không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Phim truyền hình có ảnh hưởng không xác định tới Tiểu Mai nhưng nó lại có ảnh hưởng tốt tới Vinh Quý!

Sau mấy ngày nhàn rỗi thì nữ người lùn lúc trước đã gọi đến đặt xe. Thế nên, sau khi đưa Tiểu Mai đi làm, Vinh Quý đúng giờ đến điểm hẹn.

Cô người lùn đó rất lạnh lùng, dễ say xe, còn ghét nghe lải nhải, thế nên ngay từ đầu, Vinh Quý đã ẩn mình, xem như đang đóng vai Đại Hoàng. Nhưng sau đó, cậu lại vô tình thấy nữ người lùn có một món đồ trang trí, đó là móc treo chìa khóa của nam chính phim “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn”.

Tuyệt vời!

Trong đầu Vinh Quý nảy ra chữ to đùng này.

Sau đó…

Tài xế và hành khách lần đầu tiên trò chuyện.

Cùng xem một bộ phim, còn thích cùng nhân vật (← hai người đều thích cụ ông người lùn =-=), nữ người lùn không còn lạnh lùng nữa mà hàn huyên với Vinh Quý cả một buổi trưa về đời người… à không, là cốt truyện mới đúng ~

Hai người bàn luận cực kỳ sôi nổi, thế nên sau khi xuống xe, nữ người lùn nói với cậu: “Nếu cậu không bận thì xuống xe phụ tớ hái nấm đi.”

Vinh Quý lập tức lon ton theo sau nữ người lùn. Lúc này đây, cậu mới phát hiện nữ người lùn ra ngoài thành phố vì rừng nấm. Nấm này không chỉ tô điểm môi trường sống mà còn biết phát sáng, ngoài ra một số loại còn có thể ăn được.

Dưới mặt đất thì rau dưa xanh là thực phẩm trân quý, cho dù có áp dụng kỹ thuật tiên tiến để gieo trồng thì thành phẩm cũng không được ngon mà còn mắc tiền, thua cả nấm và cỏ rêu.

Đúng vậy, ở nơi này, cỏ rêu cũng là đồ ăn thiết yếu.

Nấm trên mặt đất mọc thành mảng dài, nó cao hơn cỏ rêu Vinh Quý từng thấy, nhìn giống như tầng tầng lớp lớp giá đỗ xanh lục dày đặc vậy. Những người lùn có chuyên môn và có đất ngoài thành phố sẽ biết loài thực vật này, có một số sẽ thu hoạch nó chung với lúa mì, lúa mạch, đây là nhóm người lùn trồng trọt.

Khó trách vì sao người lùn ít để tâm đến cửa hàng thực phẩm trong thành phố. Bởi vì đa số đều có thực phẩm từ ngoài thành phố, một số ở lại cửa hàng làm việc, một số thì phụ trách việc gieo trồng. Đó cũng là lý do vì sao rất nhiều người vào thành phố thuê xe.

Bản thân họ có thể tự lái xe theo, nhưng hái nấm phải đi bộ đường xa, khi trở về tìm xe sẽ rất bất tiện, chi bằng thuê xe cho rồi.

Vậy nên kinh doanh cho thuê xe ở chỗ này không tệ.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa hái rất nhiều nấm, nữ người lùn còn thuê xe tải cẩu nhỏ của Vinh Quý chở số nấm gấp hai lần bình thường. Cuối cùng, do đi một quãng đường khá xa nên Vinh Quý gần như cạn điện, thế là nữ người lùn bế cậu theo kiểu công chúa (cộng thêm nấm) trở về Đại Hoàng.

Cô gái người lùn này quả là mạnh mẽ và ngầu quá đi!

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vinh Quý.

Trải qua ngày hôm nay, khi ra ngoài, nữ người lùn chỉ thuê xe của Vinh Quý.

Sau khi nghe cô oán giận “nếu buổi chiều đi làm tớ sẽ bị lỡ tập mới mất”, Vinh Quý lập tức xin Tiểu Mai làm thêm một kệ để TV gắn trên người Đại Hoàng, và để nó bên cạnh Tiểu Hắc. Về sau, TV của bọn họ đêm ngủ, ngày ra ngoài làm việc với Vinh Quý.

Còn Vinh Quý và nữ người lùn thì mỗi chiều ra ngoài làm việc sẽ xem TV đợi đến khi tới chỗ.

Dù sao cũng là Đại Hoàng lái xe, không sợ tài xế phân tâm!

Sau đó, quả thật nữ người lùn đã giới thiệu khách mới cho cậu, tất cả đều là nữ người lùn. Địa điểm mọi người làm việc không quá xa, hơn nữa họ còn rất mê “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn”!

Cứ như vậy, Vinh Quý và Đại Hoàng đôi khi cũng có việc làm, cuối cùng thì trong nhà không chỉ mình Tiểu Mai có thu nhập ổn định nữa rồi. Sau khi nộp phí sinh hoạt hằng tháng, hai người còn dư một khoản để dành làm cơ thể nữa đó.



Tác giả có lời muốn nói:

Đến khi thấy anh vào cửa rồi, Vinh Quý mới đỡ “tay vịn chuyên dụng cho người tàn tật” leo lên Đại Hoàng.

Đại Hoàng: Mỗi ngày đều có người đi đi lại lại, cả xe đều thấy không ổn cho lắm. Xin để thêm chữ “Ngồi” vào.

Đại Hoàng ổn trọng chín chắn… lầm bà lầm bầm trong lòng.

Hôm qua nhận được rất nhiều dịch dinh dưỡng có ghi chú.

Lời nhắn từ nhóm độc giả Chíp đều là “To Đại Hoàng” “To Tiểu Mai” “To A Quý” “To nấm” “To Tiểu Hắc”…

Trong đầu tại hạ hiện lên rất nhiều…

=-=

Về Host Club.

Cảnh tượng các em gái chỉ mặt gọi tên bắt các Host khui rượu thật là…

Khụ khụ khụ.

Trở về chuyện chính: Cảm ơn mọi người đã gửi dịch dinh dưỡng đến Đại Hoàng, A Quý, Tiểu Mai, cơ thể của bọn họ, Tiểu Hắc, nấm (← đừng nghi ngờ, nấm cũng bị điểm danh), thảm (← ẻm cũng bị gọi tên thật đó) và cả dịch dinh dưỡng cho tại hạ ~

︿( ̄︶ ̄)︿

Với lại, thống kê bước đầu cho thấy Đại Hoàng thu được nhiều dịch dinh dưỡng nhất. Thắng tuyệt đối!

Quả nhiên ai cũng thấy Đại Hoàng đáng tin nhất…



V: Quý dzị đọc chiện hề hước quá dạ:))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK