Ngồi trên mặt đất ở tầng hầm lạnh như băng, hai người máy nhỏ kề vai sát cánh thưởng thức "ruộng nấm" phát ra ánh sáng xanh lục trước mắt.
"10 giờ tối, đã đến lúc đi ngủ rồi đấy." Vinh Quý ở bên cạnh chợt lên tiếng.
"?" Tiểu Mai nghiêng đầu nhìn cậu, anh không nói gì cả nhưng dường như Vinh Quý có thể nhìn ra thắc mắc trong đầu anh, cậu lại tiếp tục nói.
"10 giờ tối là thời gian cơ quan nội tạng bắt đầu chữa trị, đi ngủ lúc này rất tốt cho nhan sắc đó! Tớ không có tiền mua mỹ phẩm nên trước giờ tớ đều đi ngủ đúng giờ, vì thế cho nên da tớ mới đẹp như vậy!" Rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng Tiểu Mai lại cảm thấy người trước mắt nhất định đang cười to.
"Ngủ ngon." Cậu nói thêm một câu rồi "ầm" một tiếng, cơ thể của người máy nhỏ lập tức nện lên vai anh.
Hai tay của người máy Tiểu Mai vẫn còn đặt trên mặt đất, anh lại tiếp tục nhìn "ruộng nấm" xanh mơn mởn trước mặt.
5 giờ sáng hôm sau, Vinh Quý đúng giờ tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy cậu cảm thấy thời gian bất thường, hỏi ra thì mới biết một ngày ở đây có 25 giờ.
"Chẳng lẽ ở đây không phải Địa Cầu hả ta?" Nhưng câu hỏi này tồn tại trong đầu cậu không quá một giây thì sự chú ý của Vinh Quý nhanh chóng dời sang cơ thể của mình.
Khi cậu nghỉ ngơi, Tiểu Mai đã làm lại hai cánh tay mới cho cậu, không chỉ có cánh tay mà ngay cả cơ thể đầy khe hở vì vật liệu cũ kỹ cũng đã được vá lại đàng hoàng.
"Ơ, vậy sau này mình không thể thổi sáo được nữa rồi." Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Vinh Quý.
Sau đó, cậu chú ý tới mấy miếng vá được đắp vào có màu sắc vô cùng hỏng bét.
"Tiểu Mai ơi, màu đỏ phối với xanh lá ở nơi của tớ chỉ sử dụng trong trường hợp đặc biệt mà thôi! Cậu xem, trên người cậu có một miếng đỏ và một miếng xanh lá, trên người của tớ cũng có một miếng đỏ và một miếng xanh lá, rõ ràng cậu có thể làm cho tớ toàn là màu xanh lá, còn cậu toàn là màu đỏ mà?" Nhìn thấy cái bụng của mình là màu đỏ phối với xanh lá thì Vinh Quý hét thảm một tiếng.
Còn Tiểu Mai lúc này thì mang vẻ mặt lạnh lùng.
Vinh Quý chú ý thấy bên mé trái đầu của Tiểu Mai có thêm một miếng màu đỏ, nhìn qua tựa như một bông hoa đỏ cài trên đầu vậy.
Phì... Vinh Quý bật cười nhưng chợt khựng lại: Dựa theo phương thức phân phối "mình một miếng", "bạn một miếng" và "giàu nghèo ngang nhau" của Tiểu Mai thì chắc chắn trên đầu cậu cũng có một bông hoa đỏ cho mà xem.
"Miếng vá trên đầu cậu là màu xanh lá." Như nhìn ra ý nghĩ trong đầu Vinh Quý, Tiểu Mai lạnh lùng nói.
Quả nhiên... người máy Vinh Quý cảm thấy toàn thân không khỏe.
"Phương án mà cậu vừa đề xuất có thể thực hiện, nhưng phương án tôi sử dụng vật liệu để tu bổ cơ thể không phải căn cứ theo việc phối màu, mà là cân nhắc đến sức nặng, độ dày của vật liệu và độ dung hợp... " Đây là câu mà Tiểu Mai nói dài nhất từ trước đến giờ, cuối cùng anh nói: "Đây là phương án phân phối hợp lý nhất mà trước mắt tôi có thể nghĩ ra, nếu cậu cảm thấy màu sắc phối không được ổn thì..."
"Thì?" Vinh Quý lắp bắp ngẩng đầu lên.
"Thì tôi có thể tắt chức năng nhận biết màu sắc của cậu đi."
"Ể...?"
"Vậy thì cậu chỉ có thể nhìn thấy màu trắng và đen, không cần lo sẽ bị cách phối màu này quấy nhiễu."
Vinh Quý: "..."
"Cảm ơn, tớ rất thích màu đỏ phối với xanh lá, thích lắm." Vinh Quý tạo thành một tư thế hoan hô, cậu thành khẩn nắm chặt bàn tay của Tiểu Mai, sau đó nhảy dựng chạy về phía "ruộng nấm" sau lưng.
"Tiểu Mai ơi, mấy cây nấm này có thể nhổ lên không?" Dù cho hệ thống thị giác của người máy có thể nhìn thấy trong bóng tối, nhưng với tư cách là một nhân loại, cậu vẫn quen với những nơi có ánh sáng hơn. Mặc dù ánh sáng của cây nấm này trông như hiệu ứng ở nhà ma, nhưng đó cũng là ánh sáng đấy... Cậu nhanh chóng nghiên cứu một chút giá trị của những cây nấm này.
"Không phải là nấm, nó là đậu đất." Tiểu Mai chỉnh cách nói của cậu lại, sau đó bắt đầu trả lời câu hỏi của Vinh Quý: "Có thể nhổ..."
Vinh Quý lập tức rút một "cây nấm" ra, ngay khi cậu nhổ lên thì "cây nấm" đó không còn sáng nữa.
"Ơ? Nấm không sáng nữa rồi?"
Âm thanh cứng nhắc của Tiểu Mai tiếp tục vang lên: "Sau khi nhổ nấm lên thì phần đậu phía dưới có thể ăn, sau đó cây nấm sẽ không phát sáng nữa."
Được rồi, lúc nãy vừa chỉnh Vinh Quý xong thì giờ anh lại gọi đậu đất là "cây nấm" y chang cậu.
Dường như hai người cũng không phát hiện ra điều này, Tiểu Mai trả lời xong thì tiếp tục đứng đấy, còn Vinh Quý thì nhìn "cây nấm" héo rũ trong tay, sau đó cậu đào phần dưới của cây nấm trong đất lên.
Vinh Quý đào được một củ tròn, phần đầu của nó không lớn lắm, vừa vặn nằm trong lòng bàn tay của cơ thể người máy hiện tại. Nếu đổi thành cơ thể ban đầu thì ước chừng nó là một củ tròn cực kỳ nhỏ, thoạt nhìn hơi giống khoai tây, lại hơi giống khoai sọ, nhưng nó có màu xanh lá, hoặc xanh lá huỳnh quang.
Trông giống như có độc thế nhỉ...
Phần củ ở dưới đất trông giống với cải trắng, còn phần "cây nấm" phía trên chính là lá cây – Vinh Quý tự tìm một đối tượng để đối chiếu rồi thầm hiểu rõ.
"Ừm... nếu muốn cây nấm này vẫn phát sáng thì có phải để nó sinh trưởng trong đất hay không?" Nghe Vinh Quý hỏi như vậy thì Tiểu Mai hiểu rõ, có lẽ cậu muốn ánh sáng này đây mà.
Anh gật nhẹ đầu, sau đó Tiểu Mai nhìn Vinh Quý bắt đầu bận rộn lu bù.
"Cậu đừng chỉ nhìn không thôi, tới đây làm chung với tớ đi!" Không những giày vò bản thân mà cậu còn mời Tiểu Mai cùng làm với mình nữa.
Tiểu Mai khựng lại một chốc rồi cũng đi qua.
Bên cạnh "ruộng nấm" phát ra ánh sáng xanh lá yếu ớt là hai người máy nhỏ rách nát đang bận rộn gì đó trong đất.
Cơ thể của bọn họ quá nhỏ nên sức lực cũng không lớn, loay hoay đến tối mới xử lý hoàn tất phần lớn "cây nấm" trong "ruộng nấm".
Trong tầng hầm chỉ còn lại mảnh "ruộng nấm" có hình trái tim, còn mấy "cây nấm" khác đều bị bọn họ dọn ra bên ngoài.
Ba bó "nấm" đặt ở những nơi trống trải trong phòng, trên giường và bên cạnh tủ đông cũng đặt một bó, vậy là toàn bộ gian phòng đều phát ra ánh sáng xanh lá yếu ớt.
Bọn họ cũng không buông tha bên ngoài, chẳng những đặt một bó nấm lớn ở cửa phòng mà Vinh Quý còn bảo Tiểu Mai vịn giúp cái thang, còn cậu thì leo lên mái hiên treo vài cái đèn nấm.
Trong không gian tối đen bỗng xuất hiện một căn nhà nhỏ lóe lên ánh sáng xanh lá như lửa ma trơi...
Hiệu quả thị giác này quả là...
"Cậu có máy chụp ảnh không? Chúng ta chụp lại làm kỷ niệm nhé!" Bởi vì đề nghị này của Vinh Quý nên cuối cùng Tiểu Mai tháo cái đầu mình xuống, dùng đầu làm máy chụp ảnh và "tách" một tiếng, một bức ảnh vô cùng đặc biệt đã ra đời.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Một bức ảnh vô cùng "thần bí" ra đời.
^_^
Tôi nghĩ, câu chuyện này là một câu chuyện bình dị đấy nhỉ?
Cái tên "Ngày Yên Nghỉ" này tuy có thể lý giải là "thời gian để nghỉ ngơi", nhưng theo ý nghĩ ban đầu thì nó là ngày nghỉ thật sự.
Bệ hạ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thôi.
Như phần giới thiệu vắn tắt đã nói, đây sẽ là một câu chuyện tình yêu.
Có lẽ... nhỉ?
—
V: 安息日 là ngày Sabát, Sabát có nghĩa là nghỉ ngơi hoặc dừng, đây là ngày nghỉ và ngày thứ bảy trong Do Thái giáo (theo Wikipedia). Ở đây, tên truyện mình để là Ngày Yên Nghỉ.
Còn 休息日 là ngày nghỉ nói chung của người lao động sau khi làm việc mệt mỏi.
Minh họa bệ hạ tháo cái đầu xuống chụp hình:))