• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lana

Beta: V

Mary và những người khác hào phóng dạy Vinh Quý rất nhiều phương pháp đan đồ. Vinh Quý là một người không tồi, không những bọn họ có chung chủ đề nói chuyện mà bản thân cậu cũng rất thú vị, thế nên các cô người lùn rất thích cậu. Nhưng dù vậy, mấy cổ cũng phải thừa nhận: Vinh Quý là người vụng về nhất các cô từng gặp.

=-=

Tay cầm tay dạy cậu, thiếu điều làm giúp cậu luôn thôi, nhưng đồ cậu đan ra chẳng khác gì bị chó gặm. Cũng chỉ có Tiểu Mai dám mặc, nếu đổi thành một nam người lùn khác… chắc chắn không đủ dũng khí mặc đồ rách nát như thế đâu.

Tuy tay vụng nhưng Vinh Quý có óc thẩm mỹ khá tốt! Về điểm này thì Reya có khiếu thẩm mỹ tốt nhất trong bốn nữ người lùn cũng phải công nhận.

Tay nghề thảm không nỡ nhìn nhưng Vinh Quý thường xuyên đưa ra những nhận xét không tệ: Như là thay đổi màu sắc miếng vải trông sẽ đẹp hơn ~ Như là Kiki hợp với màu xanh biển hơn màu đỏ ~

Hơn nữa, cậu còn biết nhiều cách quấn khăn trùm đầu.

Không thể không nói, chỉ cần các cô chỉnh sửa theo lời Vinh Quý thì thành phẩm sau cùng còn tốt hơn lúc đầu một bậc! Có đôi khi còn chuyển xấu thành đẹp!

Nhưng có lúc, Vinh Quý sẽ đề xuất một số thứ các cô không làm được. Ví dụ như hôm đó, lúc các cô đang đan đồ thì Vinh Quý đột nhiên nghĩ ra hoa văn mới, cậu còn vẽ hoa văn đó ra, nhìn qua rất độc đáo và đa dạng.

Thế nhưng, các nữ người lùn không thể nào đan ra hoa văn giống vậy được, Reya có đôi tay khéo léo nhất cũng thử qua, cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại. Cho nên, ý tưởng trong cái đầu nhạy bén của Vinh Quý đôi khi không tốt tí nào, dù nghe êm tai nhưng không thể thực hiện được thì chẳng khác gì lời nói suông.

Nhìn Vinh Quý ủ rũ thì các nữ người lùn bèn an ủi cậu, các cô nói hoa văn như vậy không thể đan ra được, nếu trong tương lai dùng để in lên vải thì sẽ đơn giản hơn.

Cuối cùng, hôm đó các cô vẫn dùng những mẫu truyền thống để kết thúc buổi đan lát.

Ai ngờ, hai ngày sau, lúc các cô nhìn thấy Vinh Quý thì cậu ra vẻ thần bí mang theo một thành phẩm. Lúc cậu bày ra cho nữ người lùn xem mặt trên của thành phẩm thì các cô mới nhận ra: Đây chính là hoa văn lúc trước các cô cho rằng không thể đan được!

“He he ~ Lúc về nhà tớ nói cho Tiểu Mai nghe, sau đó cậu ấy nghĩ một chút rồi đan ra luôn!” Vinh Quý vui vẻ nói.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, đặc biệt là Reya.

Đừng xem thường việc đan lát, từ bao đời nay, tộc người lùn đã dựa vào nghề thủ công để kiếm cơm, vậy nên đôi tay của họ vô cùng khéo léo. Kể cả quai búa, đập kim loại hay việc chế tạo những thành phẩm hoàn mỹ có chất lượng cao, thì mỗi một bước đều được những người lùn nỗ lực nghiên cứu và cải tiến. Nếu nói về việc đan lát mà mỗi ngày các cô đều làm thì, ví như hoa văn được đan trên quai đeo sọt, trung bình những người lùn phải biết ít nhất 200 cách đan. Đây là kiến thức cơ bản, cũng là những phương pháp đan của tổ tiên ông cha lưu truyền đến giờ, mỗi thế hệ người lùn sẽ bổ sung thêm phương pháp đan khác, mà phương pháp đan mới không chỉ khảo nghiệm kiến thức cũ, mà nó còn đánh giá sự đổi mới. Có thể phát triển như thế nào, có thể trở thành bậc thầy mới hay không, tất cả đều dựa vào số lượng nan đề các cô giải quyết và cả việc các cô có thể tự sáng tạo hay không.

Hoa văn hôm kia Vinh Quý đưa ra chính là một nan đề, mà rõ ràng, các cô đều thất bại khi đối mặt với bài toán này. Nhưng nữ người lùn không nhận ra đó là thất bại, ngược lại, các cô cho rằng đó là một mệnh đề bất khả thi.

Mà bây giờ, cách giải nan đề lại xuất hiện trước mắt các cô.

Các nữ người lùn cầm mẫu đan nhỏ quan sát một lúc, cuối cùng Reya đưa thành phẩm lại cho Vinh Quý.

“Nhận định hôm trước của bọn tớ sai rồi, thì ra hoa văn này có thể đan được.”

“Tiên sinh Tiểu Mai thật khéo, có thể đan hoa văn này dễ như trở bàn tay, người như vậy không nên ở xưởng làm việc kéo bễ.” Reya cảm khái nói.

Vinh Quý lập tức vui vẻ hơn: “Các cậu cũng nghĩ vậy sao? Tớ nói cho nghe, Tiểu Mai rất cừ luôn! Ý nghĩ kỳ lạ gì cũng làm được!”



“Vậy sao cậu ấy không đi làm nhà chế tạo?” Reya tò mò hỏi.

“Nhà chế tạo? Việc cậu nói là làm ở tiệm bán ngón tay, trái tim, vân vân sao?” Vinh Quý nghiêng đầu nhìn, cậu thấy Reya gật đầu mới tiếp tục nói: “Không phải là không nghĩ tới, mà là do Tiểu Mai không có chứng chỉ, không có trình độ chuyên môn.”

“Cái cậu nói là chứng chỉ thợ rèn sao? Thành phố Yedham vừa lúc có tổ chức thi, cấp bậc cao nhất có thể lấy được là cấp ba đó!” Lily nhanh miệng nói.

“Tớ nghĩ tiên sinh Tiểu Mai có thể lấy được chứng chỉ cấp hai!” Kiki cắt ngang: “Thi đậu chứng chỉ cấp hai là có thể tìm việc trong rất nhiều tiệm.”

“Thật vậy sao? Tớ còn đang lo không biết nên tìm thông tin ở đâu đây!” Vinh Quý vui mừng khôn xiết, sau đó, cậu lập tức hỏi bốn nữ người lùn những vấn đề liên quan đến kì thi.

Mary, Lily và Kiki không biết nhiều về chứng chỉ thợ rèn, nhưng Reya đã từng thi, cô đã đậu chứng chỉ thợ rèn cấp một, bây giờ đang chuẩn bị cho kì thi lấy chứng chỉ cấp hai.

Trí nhớ Vinh Quý không tốt nên cậu ghi chép lại hết những thông tin liên quan đến kì thi mà Reya nói vào đầu thật kỹ, sau đó, cậu cực kỳ thành tâm cảm ơn bốn nữ người lùn.

“Vậy là tốt rồi, tớ còn đang lo một ngày nào đó Tiểu Mai bị nướng chín luôn! Dù sao thì… các cậu cũng biết đó, chất lượng những thứ tớ đan ra… ừm… không tốt lắm…” Vinh Quý ngượng ngùng gãi đầu nói.

Kể cũng lạ, rõ ràng Vinh Quý là người máy, còn là một người máy hỏng hóc, nhưng lúc bốn nữ người lùn ở bên cạnh cậu thì có cảm giác như đang ở bên cạnh một người sống bằng xương bằng thịt và có tính cách cực kỳ cởi mở vậy.

“Không cần cảm ơn.” Reya xua tay, cô mỉm cười nói với Vinh Quý: “Tớ thấy tiên sinh Tiểu Mai có thể thử lấy chứng chỉ cấp ba, tuy rằng tớ chưa từng thi, trong thành phố cũng có nhiều người chưa thi, nhưng tớ thấy tiên sinh Tiểu Mai có thể thử xem sao.”

“Phí dự thi giống với chứng chỉ cấp hai, hơn nữa, nếu thi chứng chỉ thợ rèn cấp ba không đạt thì có thể thi chứng chỉ cấp hai với nửa giá tiền.” Cô bổ sung.

“Tốt như vậy à!” Vinh Quý lập tức nói: “Trước tiên các cậu xem hoa văn này đan như thế nào đi, tớ đi báo tin cho Tiểu Mai ngay, sợ lúc sau lại quên mất…”

Nói xong, cậu chạy về phía Đại Hoàng – chỉ có Đại Hoàng mới có thể gọi điện cho Tiểu Mai bất cứ lúc nào, Vinh Quý thì không.

Người còn không bằng xe.

Về chuyện này, Vinh Quý thấy trong lòng chua chua.

Không phải cậu chỉ thích nói chuyện một chút thôi sao ~

“Chờ một chút…” Mắt thấy Vinh Quý sắp chạy đi, Reya vội vàng gọi cậu lại.

Phất hoa văn trong tay, cô cẩn thận hỏi: “Chuyện này… đây là phương pháp đan mới, cứ đưa cho bọn tớ như vậy, ý là cho phép bọn tớ học theo sao?”

Vinh Quý khó hiểu nhìn cô: “Đương nhiên rồi! Vật liệu này nọ cũng là các cậu cho tớ mà! Lúc Tiểu Mai đưa cho tớ có nói là cho các cậu á.”

“Cậu ấy nói các cậu, tức là trừ tớ ra thì còn có bọn cậu nữa đó ~”

Tùy ý đưa phương pháp đan hoàn toàn mới cho người khác như vậy sao? Phải biết là phương pháp này không đơn giản chút nào, ngoài ra, nó còn là một cách nghĩ mới lạ nữa!

Reya và những nữ người lùn khác ngây người ra.

Mà lúc đó, Vinh Quý đã chạy đến chỗ Đại Hoàng, cậu gấp không chờ nổi muốn báo ngay tin tốt này cho Tiểu Mai. Nhìn mẫu đan trên tay, tầm mắt các nữ người lùn dừng trên người Vinh Quý đang gọi điện cho Tiểu Mai ở bên kia.

Nếu theo lời Vinh Quý nói, mẫu đan này là do Tiểu Mai đan ra thì người máy tên Tiểu Mai này có tay nghề vô cùng tốt. Thật ra nhìn qua Đại Hoàng là biết, người có thể làm ra một Đại Hoàng như vậy ắt hẳn là một người thông minh và khéo tay.

Người khéo léo như vậy có thể sửa lại những món đồ mà Vinh Quý đưa cho anh, nhưng anh lại không chỉnh sửa chút nào cả. Mỗi lần gặp Tiểu Mai, anh luôn mặc “trang phục tình thương mến thương” mà Vinh Quý đưa, có hỏng cũng không tự sửa mà chờ hôm sau Vinh Quý vá lại dưới sự hỗ trợ của các cô.

Mà Vinh Quý thì sao?

Tay nghề Vinh Quý cực kỳ vụng về.

Cho dù hiện tại bọn cô là bạn tốt, nhưng các cô không thể không thừa nhận điều này.

Tuy vậy, Vinh Quý có rất nhiều ý tưởng độc đáo, ý tưởng này đối với người khác là mơ tưởng xa vời, viễn vông, không thực tế, nhìn qua rất vô dụng. Thế nhưng độc nhất Tiểu Mai, chỉ có Tiểu Mai có thể hiện thực hóa tất cả những ý tưởng của Vinh Quý. Mà đến khi đã thành công rồi, người ta mới biết Vinh Quý từng có ý tưởng tuyệt vời như thế nào! Có thể nghĩ ra những ý tưởng như vậy thật sự rất lợi hại!

Chỉ có Tiểu Mai.

Chỉ có Vinh Quý.

Hai người như trời sinh một đôi vậy!



Giờ phút này, bốn nữ người lùn nhìn Vinh Quý ở chỗ kia và đồng loạt nghĩ như vậy.

Cảm ơn A Quý và Tiểu Mai, các cô lại tin vào tình yêu chân thật rồi!



Bên đây, các nữ người lùn bị cảm động, quyết định cho nam người lùn cơ hội theo đuổi.

Bên kia, Vinh Quý truyền toàn bộ ghi chép cho Tiểu Mai.

“Tiền tụi mình tiết kiệm được bây giờ đủ để trả phí đăng ký đó, Tiểu Mai, cậu đi thi đi!” Vinh Quý nói với Tiểu Mai.

Nhìn số tiền trong tài khoản hai người xong, Tiểu Mai im lặng, cuối cùng anh cũng gật đầu.

Sau đó, vào một ngày được nghỉ làm trong tuần, Vinh Quý chở Tiểu Mai đi thi chứng chỉ thợ rèn. Chứng chỉ khác nhau có thể tìm được việc khác nhau, sau khi thảo luận với Tiểu Mai, Vinh Quý không chút do dự đăng ký cho anh thi chứng chỉ cấp ba.

Sau đó, hai người bị tách ra khỏi đám đông đang đợi thi.



Đa số đều thi chứng chỉ cấp một, cấp hai, còn thi chứng chỉ cấp ba thì… chỉ có hai người.

Một thí sinh là người lùn, không rõ diện mạo vì anh ta khoác một cái áo choàng lớn, thí sinh còn lại chính là Tiểu Mai.

Lúc nhân viên công tác tại điểm thi nhìn Vinh Quý thì cậu lập tức nhanh nhẹn giơ tay: “Em không phải thí sinh, em tới hỗ trợ thôi!”

Thế là cậu bị mời ra ngoài.

Vinh Quý lẻ loi ngồi ở cửa phòng thi đợi rất lâu, cho tới khi mặt trời xuống núi (← là lúc đèn dần dần tắt) thì Tiểu Mai mới đi ra.

“Thi thế nào rồi?” Vinh Quý lập tức quay quanh anh.

“Không biết.” Tiểu Mai nhẹ nhàng lắc đầu.

“Họ không đưa kết quả tại chỗ hả? Cậu thi cái gì vậy? Chế tạo ngón tay à? Hay trái tim?” Vinh Quý tò mò cực kỳ.

Đối với người mù thủ công như cậu thì đời này đừng mong bước chân vô được địa điểm thi như thế này.

“Chế tạo ngón tay, liên kết mạch máu, tạo hình các bộ phận trên mặt, và…” Tiểu Mai hiếm khi ngẩn người.

“Và gì?” Vinh Quý càng thêm tò mò.

“Chưa thi xong, hạng mục được giám khảo cho thêm là vẽ 3.000 bức chân dung, toàn thân.” Tiểu Mai không biến sắc nói.

“3-3.000 bức hả!” Vinh Quý sợ ngây người.

Thí sinh còn lại đi qua người cậu, nhìn anh ta nặng nề bước đi như vậy, hiển nhiên cũng bị giao cho “bài tập”.

“3.000 bức, lấy một tờ giấy, vẽ một người thôi đã tốn nhiều thời gian lắm rồi, huống chi là 3.000 bức chân dung…” Vinh Quý hốt hoảng, sau đó, cậu dành chút thời gian hỏi một câu: “Tiểu Mai, cậu biết vẽ chân dung không?”

Tiểu Mai: “…”

Thực tế anh có vẽ tranh, chỉ là vẽ một ít để tiêu khiển mà thôi, nhưng anh chưa từng vẽ người, một lần cũng không.

“Xem ra là cậu biết, nhưng nếu như vẽ chân dung thì…” Vinh Quý cẩn thận quan sát phản ứng của Tiểu Mai, cuối cùng cậu nhỏ giọng tổng kết.

Sau đó…

“Tóm lại, phí dự thi đã đưa rồi, không được bỏ thi!”

“Không phải chỉ là vẽ tranh thôi sao? Tớ làm mẫu cho cậu vẽ nha? Đi, trước tiên đi mua 3.000 tờ giấy đã! Đúng rồi, còn phải mua bút nữa!”

Vinh Quý lấy lại tinh thần kéo tay Tiểu Mai, dũng cảm tiến về phía trước.

Gần địa điểm thi có một cửa hàng văn phòng phẩm, ở nơi có GDP từ các tiệm rèn tới 90% này thì khả năng tìm được cửa hàng văn phòng phẩm là cực kỳ thấp.

Xem ra, cửa hàng này tám phần là do người của điểm thi mở – by Vinh Quý.

Sau khi hốt 3.000 tờ giấy trước khi cửa hàng đóng cửa, Vinh Quý cò kè mặc cả một hồi thì được chủ cửa hàng tặng thêm 100 tờ, cuối cùng, cậu mới đi mua bút.

Sau khi để tất cả đồ ra sau xe tải cẩu, Vinh Quý và Tiểu Mai cùng về nhà.

Vì thế, vào buổi tối, sau khi thuật lại cốt truyện mới nhất của bộ phim “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn”, Vinh Quý tạo dáng cực kỳ quyến rũ nằm trên thảm lót phòng ngủ.



Sau đó…

“Tiểu Mai, come on baby!”

Vinh Quý vẫy tay với Tiểu Mai.

Một chiếc xe tải cẩu nhỏ đang bày ra bộ dáng quyến rũ người ta… ư?

Tiểu Mai: =-=

Nhưng mà buổi tối cũng rảnh rỗi, không có gì để làm nên Tiểu Mai lấy từ xe tải cẩu nhỏ ra một xấp giấy và một cây bút.

Ngồi ngay ngắn trên băng ghế, anh bắt đầu vẽ chân dung người đầu tiên.



Tác giả có lời muốn nói:

Không biết chữ chứng chỉ của chứng chỉ cấp ba có bị chặn không nữa…

Xe tải cẩu quyến rũ cũng chỉ là xe tải cẩu mà thôi.

Tôi rất thích tạo dáng của bức tranh đó, luôn kìm lòng không đặng nghĩ tới cụm từ “chân dung người thương”.

Với lại, cảm xúc của nữ người lùn trong chương này là cảm xúc tôi luôn nghĩ tới đó.

Thật ra, kiểu người như Vinh Quý trong hiện thực chắc là người rất khoa trương, có thể mọi người sẽ không chịu được.

Thậm chí có thể có nhiều người nghĩ cậu rất vô dụng.

Chỉ có Tiểu Mai.

Chỉ có ở cạnh Tiểu Mai, Vinh Quý mới trở thành người có ý tưởng lãng mạn, đáng yêu, không phải người vô dụng mà lại rất hữu dụng.

Thật ra Vinh Quý không vô dụng, giống như cậu đã nói, thiên phú của cậu đều nằm hết ở chuyên môn rồi.

Cậu cũng không tự ti chuyện này mà còn rất tự hào nữa.



V: Nếu Vinh Quý ở hiện thực thì cậu ấy là một người bạn rất tốt và dễ thương, cái này nói thật. Tuy mình là một người thích yên tĩnh (sao nghe giống Tiểu Mai dậy ta), nhưng đó giờ mình luôn suy nghĩ là, người hợp với mình sẽ là người mình cảm thấy thoải mái khi ở chung, dù người đó nói nhiều hay ít nói đi chăng nữa, miễn là bầu không khí khiến mình thoải mái thì được hết ấy.

Có thể Vinh Quý vụng về và không làm được việc thật, nhưng cậu là một người lễ phép và biết điều. Vinh Quý có nói rằng cậu thích sự náo nhiệt, nếu các bạn để ý thì sẽ thấy Vinh Quý thường hay hỏi, và những câu hỏi đó rất “ngây thơ”, nhưng lại không khiến người khác thấy khó chịu và phiền khi được hỏi.

Chủ yếu là ở thái độ và cách nói của cậu ấy, kể cả con người của Vinh Quý nữa. Thử tưởng tượng xem, có một đứa cứ ở cạnh bạn lải nhải ngày này qua ngày nọ, mà lại hay hỏi vu vơ thì bạn sẽ cảm thấy thế nào? Với mình, nếu đó là người mình thấy thoải mái thì chắc chắn mình không cảm thấy khó chịu đâu, như kiểu: nó nói ra rả quài nghe cũng quen, lâu lâu không nghe thấy nhớ ấy:))) Chắc đó là suy nghĩ của Tiểu Mai chăng? (ai biết được).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK