• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vân

Beta: V

Vì để xứng với chức vụ một người mẫu, Vinh Quý cố ý chịu đựng không nhúc nhích, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi Tiểu Mai vẽ xong, cậu lập tức vui vẻ chạy đến rồi cầm lấy bức tranh lên nhìn.

“Đây chắc chắn không phải là tớ.” Vinh Quý nói chắc như đinh đóng cột.

Tiểu Mai lẳng lặng nhìn cậu.

“Tuyệt đối không phải tớ!” Vinh Quý lại kêu lên một tiếng: “Xe tải cẩu của tớ có nát như vậy đâu? Mặt tớ cũng đâu có méo như thế? Và… tớ xấu như vậy hả?”

Tiểu Mai: “…”

“Xe tải cẩu của cậu bị hư hại rất nhiều, má phải nghiêng 15°.” Tiểu Mai trả lời hai câu hỏi đầu tiên của Vinh Quý, về vấn đề thứ ba…

“Nếu cậu cho rằng như vậy là xấu thì hẳn là rất khó coi.”

Cậu ấy lại dám nói như vậy cơ à!

Vinh Quý trợn mắt, há hốc miệng nhìn anh.

Tiểu Mai cúi xuống, bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ tranh.

“Việc đó… nhất định là do tư thế của tớ không đủ đẹp, tớ làm lại một lần nữa, cậu vẽ lại một bức được không?” Cậu nhanh chóng lấy một tờ giấy mới từ trong xe tải cẩu nhỏ đưa cho Tiểu Mai ← Không sai! Xe tải cẩu nhỏ Vinh Quý còn đựng đầy chiến lợi phẩm mà lúc chiều bọn họ đến văn phòng phẩm mua, giờ trông cậu y hệt cái giỏ hàng vậy.

Chú thích: Tiểu Mai tái hiện đầy đủ cái giỏ hàng ấy lên giấy vẽ.

“Làm lại đi! Dù sao vẫn còn đến 2.999 bức cần vẽ! Vẽ thêm một bức nữa được không?” Vinh Quý đưa giấy vẽ đến trước mặt Tiểu Mai, cậu mong chờ nhìn anh.

Tiểu Mai nhìn cậu chăm chú, một lúc sau anh nhận lấy giấy và ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục vẽ.

Sau đó Vinh Quý vội vàng thiết kế lại tư thế của mình, cậu lấy hết đồ trong xe tải cẩu ra, còn tìm thêm một cái khăn để lau xe… à, là lau cơ thể, xong xuôi cả cậu mới tìm ra một tư thế hợp lý, rồi hồi hộp nhìn Tiểu Mai.

Lần này, bức tranh thành phẩm của Tiểu Mai đã tốt hơn trước nhiều.

“Haiz… quả nhiên, tớ không còn là tớ của trước kia nữa, không còn dùng được tư thế chụp ảnh tạp chí lúc trước nữa…” Vinh Quý quan sát bức tranh trong tay rồi thở dài.

“Đáng tiếc là năm đó tớ không có hứng thú với xe, cũng không quá coi trọng các tạp chí máy móc, nếu không, dựa theo các dáng chụp ảnh tạp chí này thì hiệu quả có thể tốt hơn một chút đó.” Vinh Quý kết luận.

Sau đó, cậu tổng kết kinh nghiệm rồi lục tục thay đổi mấy tư thế, đổi đến khi thời gian tự động tắt máy đến ← người máy này còn đặt đồng hồ báo thức trong cơ thể mình.

Cậu duy trì một tư thế rất buồn cười, cái đầu nghiêng qua một bên và Vinh Quý ngủ thiếp đi.



Tiểu Mai đối diện: “…”

Vẽ xong bức tranh trong tay, kiểm tra năng lượng trong cơ thể vẫn còn đủ thì anh dừng lại một chút. Một lúc sau, anh lại vẽ một bức chân dung của Vinh Quý dựa theo tư thế hiện tại của cậu.

Cuối cùng, đánh dấu thời gian ngày giờ ở dưới góc bức tranh, anh cũng chuẩn bị tắt máy nạp điện.

Từ đó về sau, Tiểu Mai bị ép mỗi ngày phải vẽ chân dung cho Vinh Quý.

Vinh Quý ngồi, nằm, nghiêng đầu, xách giỏ, góc nghiêng, bóng lưng… Bằng cách này, Vinh Quý giúp Tiểu Mai nhanh chóng hoàn thành một phần bài tập theo quy định của kỳ thi. Đồng thời, thông qua những bức chân dung này, cậu cũng kiểm chứng lại những thiếu sót trong dáng đứng của mình.

Ví dụ như cậu có thói quen nghiêng đầu sang bên phải, tư thế này nếu bình thường làm thì không có gì, nhưng mà mặt phải Vinh Quý lại hơi lệch…

=-=

Vì vậy, thói quen này là một sai lầm không thể tha thứ!

So sánh mấy bức chân dung rồi nhận ra được vấn đề của bản thân, mỗi ngày Vinh Quý nghiêng đầu sang trái theo bản năng, cứ như vậy, khiếm khuyết của khuôn mặt bên phải dường như không còn thấy rõ nữa.

Cẩn thận nghĩ lại một chút, các nghệ sĩ trước đây cũng như vậy, họ thông qua những lần chụp ảnh khác nhau rồi xem xét lại tư thế của mình, cho nên có rất nhiều ảnh nghệ sĩ chỉ lộ một bên mặt, hoặc chỉ một góc người.

Mà đến bây giờ cậu mới chú ý đến việc này, đó là…

Đó là bởi vì cơ thể thật của cậu quá hoàn hảo đó ~

360° không góc chết được chưa?

Cho nên, đôi khi quá hoàn hảo cũng dễ làm cho mọi người bỏ qua nhiều thường thức cơ bản ~

Vinh Quý lắc đầu, cậu ngồi trên băng ghế rồi nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ (bóng đèn), vừa làm người mẫu vừa tổng kết kinh nghiệm.

Mà Tiểu Mai ở phía sau cậu vẫn tiếp tục vẽ tranh.



Hôm nay vẽ Vinh Quý… bóng lưng của Vinh Quý dưới ánh hoàng hôn. Cậu còn đặc biệt yêu cầu Tiểu Mai vẽ ra được độ sáng của hoàng hôn qua cửa sổ.

Bóng lưng của cậu đẹp hơn góc cạnh và góc cạnh đẹp hơn chính diện – qua mấy ngày qua, cuối cùng Vinh Quý cũng hoàn thành đánh giá góc chụp của mình.

Thật là một đánh giá đáng buồn mà!

Nhưng mà không thể không nói, thiên phú và thưởng thức của Vinh Quý ở phương diện thẩm mỹ vô cùng cao, chỉ cần so lại tranh của Tiểu Mai, động tác rất nhỏ lúc bình thường của cậu đã thay đổi từng chút một. Dần dần, các nữ người lùn cũng chú ý đến sự thay đổi của Vinh Quý.

“A Quý, hình như gần đây cậu… đẹp hơn nhỉ… Cậu bắt đầu thay các linh kiện của cơ thể rồi à?” Reya là người phát hiện đầu tiên.

Sau đó Kiki nhanh chóng gật đầu, cô là người thường hướng dẫn Vinh Quý làm thủ công nên đã sớm cảm thấy Vinh Quý không giống với lúc trước cho lắm.

Nghe đến đây, Mary và Lily cũng ngẩng đầu lên, các cô cùng nhìn về phía Vinh Quý.

Thân là người lùn, trời sinh các cô đã rất nhạy bén với máy móc, cho nên hai người nhanh chóng xác nhận linh kiện trên người Vinh Quý không hề thay đổi, cũng không có dấu vết đã được đổi mới.

Mặc cho các cô người lùn tò mò đánh giá mình, Vinh Quý xoay một vòng, cuối cùng cậu mới quay đầu lại: “Không có thay đổi linh kiện gì hết á ~ điểm tích lũy mà tụi tớ kiểm được lúc trước đều đã nộp phí báo danh và phí mua đồ thi chứng chỉ hết rồi, làm gì có dư tiền để mua linh kiện mới chớ!”

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt họ càng nhiều, Vinh Quý mới nói: “Thật ra, tớ chỉ đổi tư thế lúc bình thường mà thôi.”

Vinh Quý nói xong rồi nhanh chóng điều chỉnh góc độ cơ thể một chút, cậu cũng chỉ vặn người và thay đổi vị trí của xe tải cẩu một cái mà thôi, nhưng trong mắt các người lùn thì cậu khác hẳn với lúc nãy, đùng cái lại biến thành người máy rách nát trước kia.

Lần này, ngay cả Reya cũng kinh ngạc.

“Cái này… cậu làm thế nào vậy?”

“Đó là do góc chụp có vấn đề. Hai ngày trước không phải Lily nói rằng cậu ấy vừa gặp Gutatre* sao?” Không làm ra vẻ bí ẩn nữa, Vinh Quý nói luôn.

Lily gật đầu.

Chú thích: Gutatre chính là nam người lùn đóng vai phụ trong “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn”. Cách đây không lâu anh ta từng đến thành phố Yedham, làm một fan nữ, Lily còn cố ý bỏ qua hoạt động của nhóm thủ công để theo đuổi thần tượng nữa.



“Lúc trở về, không phải cậu đã nói là anh ấy khó coi hơn trong TV rất nhiều, vóc dáng cũng không nhỏ nhắn, xinh xắn như trên TV, lại còn hơi mập nữa đúng không?” Vinh Quý hỏi cô.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Lily liên tục gật đầu.

“Đó là do góc độ.” Vinh Quý nói xong rồi khua tay múa chân vẽ ra một cái khung: “Ống kính máy quay là một cái khung, góc độ tư thế của người trong khung hơi khác một chút thì khán giả sẽ cảm thấy họ thay đổi rất nhiều. Hơn phân nửa diễn viên đều phải trải qua khóa đào tạo về điều này, chỉ cần chụp ảnh nhiều, hay nghe nhiếp ảnh gia nói chuyện thì bọn họ có thể tự tổng kết ra góc nhìn tốt nhất của mình.”

“Nếu chụp hình hay là quay phim thì ống kính máy quay luôn cố định, cho nên diễn viên rất dễ khống chế góc quay, diễn viên thâm niên một chút thì cho dù là di chuyển cũng có thể duy trì góc đẹp nhất.”

“Nhưng mà đứng trước mặt khán giả thì khác, diễn viên trở nên lập thể, bọn họ không thể quyết định được việc bị người khác nhìn từ góc nào. Khi khán giả đứng ở góc chết của họ thì đương nhiên sẽ cảm thấy bọn họ không đẹp như trên TV.”

“Cho nên… lần đó tớ đã đứng… ở góc chết của anh ấy đúng không?” Lily chỉ vào bản thân.

“Không sai!” Vinh Quý gật đầu.

Lily gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nhìn thấy những nữ người lùn khác cũng bắt đầu hơi hiểu rõ, Vinh Quý lập tức nói về mình: “Mấy ngày nay, tớ đã thay đổi tư thế vốn không tốt của mình, chỉ lấy góc đẹp nhất của tớ hướng về phía các cậu. Tuy rằng những thứ khác không có thay đổi nhưng mà các cậu lại cảm thấy tớ trở nên xinh đẹp.”

“Chính diện của tớ không đẹp, các cậu không phát hiện sao, những ngày gần đây tớ chưa từng hướng mặt mình về các cậu ấy?” Vinh Quý nói, cậu còn cố ý làm mẫu cho các nữ người lùn xem.

Trong quá trình di chuyển, khi góc chính diện của cậu không thể tránh khỏi bị người khác nhìn thấy thì cậu bèn dựng thẳng tay lên, làm thế thì người khác chỉ thấy được một nửa mặt của cậu.

Như vậy cũng được à ~ sau khi được Vinh Quý nhắc nhở, bọn họ mới chú ý tới bí mật này, bốn nữ người lùn trợn mắt, há hốc miệng nhìn Vinh Quý.

Cẩn thật xoay vòng quanh Vinh Quý hai vòng, trong mắt các nữ người lùn đầy hứng thú và tò mò.

“A Quý, cậu làm thế nào để phát hiện ra điều đó vậy? Sao trước đây tớ không thấy cậu làm thế?” Mary ngạc nhiên hỏi cậu.

“Việc này… không phải là do hồi trước tớ không có góc chết sao…” Nghĩ đến cơ thể trước kia, Vinh Quý thở dài, sau đó cậu trả lời vấn đề thứ hai của Mary: “Về việc tại sao tớ bỗng nhiên sửa lại thì là do cuộc thi của Tiểu Mai.”

“Không phải Tiểu Mai tham gia thi lấy chứng chỉ sao? Bọn tớ thi cấp ba luôn, cuộc thi tổ chức vào cuối tuần trước, thi hết ở trỏng vẫn chưa xong, tụi tớ còn phải vẽ 3.000 bức tranh lận! Chưa hết, tụi tớ mua vật liệu xong thì đêm đó Tiểu Mai bắt đầu vẽ cho tớ, mọi tư thế đều vẽ một lần, vẽ xong tớ sẽ kiểm tra, kiểm tra tới lui thì tớ bỗng phát hiện tư thế của mình thật sự có vấn đề.”

Vinh Quý thở dài, nói.

“À, à, tớ cũng nghe nói các hạng mục thi lấy chứng chỉ thợ rèn cấp ba rất khó, ngoài việc thi tại chỗ ra thì còn có phần sau nữa. Không ngờ các cậu lại trúng vẽ 3.000 bức tranh, đây là lần đầu tiên tớ nghe nói về loại đề thi này đó…” Cùng là thí sinh giống Tiểu Mai, Reya phát biểu cảm nhận một hồi, sau đó nói: “Thì ra tranh vẽ cũng có thể phát hiện được điều này, hay thật!”

Nhìn thấy ba nữ người lùn khác cũng lộ ánh mắt hâm mộ về phía mình, bóng đèn trong đầu Vinh Quý bỗng phát sáng: “Hay là kêu Tiểu Mai vẽ các cậu luôn được không?”

“Cả ngày vẽ tớ cũng không tốt, hơn nữa có khi sẽ bị giám khảo nói là lười biếng. Dù sao cậu ấy phải nộp tận 3.000 bức, nên cứ để cho cậu ấy vẽ các cậu luôn đi!”

“Thật không? Vậy thì tốt quá!”

Vì thế, lúc Tiểu Mai vẫn còn đang kéo bễ trong xưởng thì đã có thêm nhiệm vụ là vẽ tranh cho các nữ người lùn mà không hề hay biết.

Hôm đó, Vinh Quý chở bốn nữ người lùn đến gặp Tiểu Mai.

Bốn người lùn nữ tới khiến xưởng chế tạo chỗ Tiểu Mai làm trở nên chấn động lần nữa. Vinh Quý cũng không chú ý đến, bọn họ tới nhanh và đi cũng nhanh. Trên xe đã đầy đủ giấy bút, chờ Tiểu Mai vừa ngồi vào thì Vinh Quý nhiệt tình nói kế hoạch của mình cho Tiểu Mai.

Tiểu Mai: “…”

Vì thế, trong lúc ngồi xe đi về nhà, Tiểu Mai đã hoàn thành bức tranh đầu tiên của Mary.

Hiếm khi trở thành người mẫu để người khác vẽ nên tư thế của Mary vô cùng cứng nhắc, Tiểu Mai khắc họa điều đó hoàn mỹ lên giấy. Ngày hôm sau khi cả nhóm tụ họp, Vinh Quý phân tích các vấn đề trong tư thế và góc độ của Mary và ngày tiếp theo, dáng của cô đã tốt hơn một chút.

Đầu tiên là Mary, sau đó đến Lily, rồi Kiki, cuối cùng là Reya…

Trong nhà có đủ loại tranh về kiểu dáng của nữ người lùn, không thể không nói, Vinh Quý hướng dẫn vô cùng thành công. Bản vẽ mới nhất, cả bốn nữ người lùn đều cười vô cùng tự nhiên, tuy động tác khác nhau, mức độ tươi cười cũng khác nhưng mỗi người lại có phong cách riêng. Dường như qua tranh trắng đen, bạn cũng có thể ngửi thấy được hương thơm của đóa hoa trong tay bọn họ!

Kiki khéo tay lắm, trong khoảng thời gian Tiểu Mai vẽ tranh bên cạnh thì cô lấy những bức tranh của anh đóng gói thành sách, còn lồng thêm một cái bìa xinh xắn, như vậy thì Vinh Quý bọn họ sẽ không bao giờ lo giấy vẽ bị bay nữa.

Vì thế từ ngày hôm sau, mỗi ngày Vinh Quý đi đến nhóm thủ công thì đều mang theo giấy vẽ của Tiểu Mai. Không chỉ lấy những bức tranh đẹp đóng khung, dưới sự trợ giúp của bốn người lùn nữ, cậu đã làm một cái kẹp lớn và đặt giấy vẽ ở bên trong, trông nó giống như một quyển sách lớn vậy. Thế là Tiểu Mai có thêm một kẹp vẽ mang theo.

Việc các nữ người lùn tìm Tiểu Mai vẽ tranh sớm bị các nam người lùn biết, không những thế, bọn họ còn thấy bức tranh của các cô trong kẹp vẽ của anh.

Kết quả của việc này là…



Bọn họ liều mạng cầu xin Tiểu Mai vẽ tranh giúp bọn họ!

Nhưng mà lý do các nam người lùn muốn vẽ tranh hoàn toàn khác với các nữ người lùn. Bọn họ chỉ biết là nữ người lùn chắc chắn sẽ lật tập vẽ của Tiểu Mai, vậy nên họ hi vọng mình sẽ có trong đó, lỡ đâu một ngày đẹp trời có một nữ người lùn lật thấy, lỡ đâu…

Được lọt vào mắt xanh của người ta thì sao?

Vì thế, trong bài tập vẽ của Tiểu Mai lại xuất hiện thêm những nam người lùn với cơ bắp cuồn cuộn, tinh thần phấn chấn ~

Hai người cũng không vẽ không công, nhưng trả công bằng điểm tích lũy thì không giống bạn bè. Đối với người lùn, đồ thủ công không phải là thứ để mua bán thì chính là quà tặng cho người yêu nên họ sẽ không dễ tặng mấy thứ này.

Thứ mà họ đưa chính là vật liệu, trong nhà người lùn nào mà không có vật liệu chứ? Cứ như vậy, bên này một ít, bên kia một ít, Tiểu Mai đã thu được rất nhiều vật liệu tốt.

Ở chỗ nam người lùn thì nhận được vật liệu, còn ở bên nữ người lùn thì nhận được các loại trái cây, rau dưa.

Các loại nấm, quả tròn rồi quả dài… dần dần chất đầy hai cái sọt.

Ngoài một phần được tặng cho chủ nhà thì chờ đến khi tích góp được một số lượng nhất định, cuối cùng Vinh Quý cũng không nhịn được nữa.

“Tiểu Mai, bây giờ chúng ta có nhiều đồ ăn như vậy, chúng ta đào cơ thể ở dưới sàn nhà ra đi ~ để cơ thể của chúng ta cùng hưởng thụ, nha?”

Tiểu Mai không phản đối.

Vì thế đêm đó, hai người máy nhỏ đồng tâm hiệp lực đào tủ đông ở dưới sàn nhà lên.

Dưới cái nhìn lo lắng của Vinh Quý, Tiểu Mai điều chỉnh trạng thái rã đông cho tủ.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Vinh Quý cũng được nhìn thấy bản thân trong tủ đông sau mấy tháng xa cách.



Tác giả có lời muốn nói:

Bỗng nhiên có ý định viết văn về giới giải trí.

Hmm.

Cũng xem như đã nghiền.





Hai nữ người lùn by Trừng Không Sâm Miểu.

Tôi cứ cảm thấy người trong hình thứ nhất chính là Mary, người thứ hai là Reya.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK