• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linh & V

Beta: V

Trước hết, bọn họ trở lại “tháp đèn”, đoàn xe xếp hàng chờ đợi để vào thành phố vẫn còn rất dài, Và thật trùng hợp, cả hai lại xếp hàng bên cạnh “tháp đèn”, sau đó gặp lại nhân viên công tác lần trước.

“Xin chào chị đẹp, tụi em muốn đến thành phố Yedham!” Mặc dù đã trở thành một chiếc xe tải cẩu nhỏ vô cùng cũ nát, nhưng Vinh Quý vẫn đặt cánh tay còn lại của mình trên cửa sổ, sau đó lớn tiếng chào hỏi.

Nhân viên tai mèo làm trong tháp đèn bình thản nhìn cậu, phải mất một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: “Tôi nhớ ra cậu là ai, nhưng mà, hình như… cậu không giống với trước kia cho lắm.”

“Đánh nhau với người ta một trận, và tụi em thắng.” Vinh Quý búng tay một cái, nhẹ nhàng nói.

Nếu là một anh chàng đẹp trai thì màn biểu hiện vừa rồi của Vinh Quý đúng kiểu “dân chơi” luôn.

Đáng tiếc, bây giờ cậu chỉ là một chiếc xe tải cẩu nhỏ cũ nát, vì thế…

Quả thật không thể hiểu được – nhân viên công tác nhướng mày, hoàn toàn ngó lơ lời nói của Vinh Quý, cô giải quyết việc chung yêu cầu họ đưa thẻ thông hành ra. Nhưng khi nhìn thấy điểm tích lũy bên trong, cô kinh ngạc mở to mắt, ngẩng đầu nói: “Điểm đến tiếp theo của các cậu là ở đâu?”

“Thành phố Yedham!” Vinh Quý lớn tiếng đáp.

“Chỗ tốt đấy.” Nhân viên công tác mỉm cười và giao thẻ thông hành lại cho Vinh Quý.

“Như vậy là xong rồi à?” Vinh Quý sửng sốt nói.

Có lẽ cơ thể này đã quá tàn tạ rồi nên khi thực hiện động tác tiếp nhận thẻ thông hành thì ngón tay của Vinh Quý lại rơi ra một đốt.

Nhân viên công tác nhanh tay giúp cậu đỡ lấy.

“Cảm ơn.” Vinh Quý nói.

“Không sao chứ?” Nhân viên công tác hỏi cậu.

“Ấy… kiên trì, kiên trì thôi ạ, đến thành phố Yedham là tốt rồi.” Vinh Quý trả lời một cách chắc nịch.

Sau đó, cậu nghe thấy nhân viên công tác đối diện thở dài, cô vươn ngón tay ra rồi chỉ một hướng nào đó phía trước, sau đó thấp giọng nói: “Nhìn thấy con đường kia không? Đó chính là đường đến thành phố Yedham, lái xe khoảng nửa tiếng… à, dựa theo tốc độ chạy của các cậu thì cũng phải mất hai tiếng, các cậu sẽ nhìn thấy một ngã rẽ, đi vào đường đấy, các cậu sẽ nhìn thấy một trạm dừng chân. Bảo là trạm dừng chân nhưng thật ra nó là một khu chợ địa phương, nếu không đủ tiêu chuẩn để tới thành phố Yedham nhưng vẫn muốn đi đến đó thì các cậu có thể bí mật tới đây. Người ở đấy bán rất nhiều đồ, bọn họ không thu tiền mà chỉ nhận điểm tích lũy, đừng lo, họ có cách để quy đổi điểm.”

“Tôi thấy các cậu vẫn còn dư điểm tích lũy cho nên mới nói cho các cậu biết, muốn đến thành phố Yedham thì tốt nhất các cậu nên qua đó một chuyến. Không mua vật liệu thì chí ít cũng mua chút pin, nếu không chỉ sợ các cậu còn chưa tới được thành phố Yedham thì đã tan thành từng mảnh, hơn nữa… vật liệu ở đó rẻ hơn trong thành phố đấy.”

Đối phương thấp giọng nói nhanh một đoạn dài, Vinh Quý phải mất một lúc lâu mới tiếp nhận được tất cả tin tức.

“Ơ… lỡ như lạc đường thì làm sao bây giờ?” Cậu ngơ ngác, là một người mù đường nên cậu hỏi theo bản năng.

Đối phương nhìn cậu một cách khó hiểu, như kiểu “người máy mà lạc đường à”, nhưng cô vẫn trả lời cậu: “Không phải các cậu có thẻ thông hành sao? Sau khi xác nhận điểm tích lũy của các cậu đạt yêu cầu thì tôi đã đưa lộ trình đến thành phố Yedham vào, đồng thời gửi thông tin của các cậu tới đó, một khi lạc đường, các cậu có thể lấy thẻ thông hành ra xem là được rồi ~”

“Thẻ thông hành còn có thể dùng như vậy à?” Vinh Quý kinh ngạc get thông tin mới, cuối cùng cậu thật lòng nói một tiếng “cảm ơn”.

“Thật là một người kỳ lạ.” Đối phương nhíu mày, sau đó đưa cho cậu một tờ giấy: “Các cậu cứ đến quầy hàng vật liệu này, đưa tờ giấy đây cho người ta thì có thể sẽ được chiết khấu đấy.”

Dứt lời, đối phương vẫy tay với bọn họ: “Đi đi, nhớ duy trì điểm tích lũy ở mức 80.000, thấp hơn con số này thì các cậu sẽ không thể tiến vào thành phố Yedham đâu.”

Vì xe đã dừng ở bên cạnh tháp đèn rất lâu nên nhân viên công tác nhanh chóng tiễn khách.

Mặc dù bị xua đuổi nhưng trong lòng Vinh Quý không có một chút bất mãn nào mà trái lại, cậu còn tràn đầy cảm kích: “Đúng là một người tốt mà!”

Tiểu Mai liếc nhìn Vinh Quý còn đang đắm chìm trong cảm xúc, anh tiếp tục duy trì vẻ mặt lạnh lùng và lái xe.

Anh không biểu hiện rõ ràng, nhưng lại bị Vinh Quý bắt gặp.

“Ấy! Tiểu Mai, vừa rồi cậu nhìn tớ bằng ánh mắt khinh bỉ đúng không? Đó là ánh mắt khinh bỉ chứ gì?”

“Chị ấy đúng là một người tốt ~ nhìn thấy tớ bị hỏng còn chủ động cung cấp thị trường vật liệu bí mật cho tụi mình, còn…” Vinh Quý nhìn tờ giấy nhỏ trong tay: “Xem này! Chị ấy còn đưa cho tụi mình phiếu giảm giá nữa nè!”

Chỉ là một tờ giấy bình thường, mặt trên có ghi tên cửa hàng và một ký hiệu thật kỳ quái. Vinh Quý xem không hiểu, nhưng phỏng đoán từ lời nói của đối phương thì chắc chắn cái này là phiếu giảm giá rồi ~

Nhìn Vinh Quý cẩn thận đặt “phiếu giảm giá” “trân quý” trong lòng bàn tay, Tiểu Mai lạnh lùng nói: “Tờ giấy đấy không phải phiếu giảm giá, ký tự trên giấy có nghĩa là: Cừu gầy, chặt nhẹ tay thôi.”

“Hả?” Vinh Quý đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tiểu Mai vừa duy trì tốc độ ổn định của xe, vừa tiếp tục nói: “Thành phố Eni, Yedham,… bất luận là thành phố lớn hay nhỏ, chỉ cần xuất hiện trên bản đồ địa phương thì đều yêu cầu nộp thuế. Một phần thuế này sẽ được sử dụng để xây dựng thành phố dưới lòng đất, và một phần khác sẽ được nộp lên trên thành phố Thiên Không. Nơi mà người nhân viên công tác kia giới thiệu cho cậu rõ ràng không xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào trên bản đồ.”

“Vật phẩm rẻ hơn trong thành phố − chứng tỏ không có nộp thuế.”

“Chỉ sử dụng điểm tích lũy trao đổi – điều này có nghĩa mục đích của đối phương là tạo ra dân nhập cư trái phép.”

“Có cách quy đổi điểm tích lũy – tức là bọn họ có cơ quan tài chính phi pháp.”

“Từ những chứng cứ trên có thể thấy, ở đó tổ chức chợ đen phi pháp, làm một công nhân viên chức mà lại giới thiệu mối làm ăn cho tổ chức phi pháp thì đây là tội không làm tròn trách nhiệm. Hơn nữa, cô ta còn dùng ký hiệu riêng để trao đổi tin tức với đối phương, điều này chứng minh rằng cô ta đã làm việc này từ rất lâu rồi.”

Rõ ràng Tiểu Mai trước mặt đang ngồi trên Đại Hoàng và lái xe… ừm, còn đạp xe nữa, nhưng khí thế khi anh nói chuyện vừa rồi khiến Vinh Quý cứ ngỡ mình đang ở trong một phiên tòa trang trọng nào đó và nghe xét xử vậy.

Đây là một loại cảm giác rất thần thánh!

Cậu muốn phản bác, nhưng mà…

Lấy chỉ số thông minh và những tri thức đó giờ của cậu thì khó để phản bác được Tiểu Mai lắm ~

Chỉ là, người cậu mới vừa cảm kích qua lời của Tiểu Mai lại biến thành phạm nhân, chuyện này khiến cậu hơi xoắn xuýt một chút.

Suy nghĩ chốc lát, Vinh Quý nhỏ giọng hỏi: “Tóm lại, đối phương vẫn cho tụi mình phiếu giảm giá, không phải trên đó bảo chặt nhẹ tay thôi ư? Chặt nhẹ tay thì, tạm thời coi như là… một loại phiếu giảm giá, nhỉ?”

Vinh Quý thì thầm nói, sau đó, cậu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nhưng mà, sao Tiểu Mai lại biết ý nghĩa ký hiệu của đối phương vậy? Trên sách cũng viết cái này hở?”

Tiểu Mai không trả lời vấn đề của cậu, anh vẫn lạnh lùng nhìn phía trước.

Vô nghĩa, đương nhiên trên sách sẽ không giảng loại kiến thức này, chỉ có báo cáo chuyên môn được chỉnh lý lại mới viết mà thôi.

Vấn đề trốn, lậu thuế tại chợ đen ở thành phố dưới lòng đất rất nghiêm trọng, bên cạnh đó, lượng lớn dân cư không đăng ký cũng đều tiềm ẩn nguy cơ. Trước kia, để giải quyết vấn đề này, anh từng phái người nghiên cứu tỉ mỉ các mật mã khác nhau của tổ chức chợ đen, mấy thứ vừa rồi nói cho Vinh Quý chỉ là một chút mà thôi, thông tin viết trên báo cáo mới càng chi tiết.

Chợ đen là một trong những địa phương tăm tối nhất trên thế giới, trong tương lai, nơi này sẽ trở thành một thế lực đen lớn mạnh, đủ loại hoạt động buôn lậu, mua bán trái phép,… đều diễn ra ở đây. Những bằng chứng liệt kê trong báo cáo khiến người ta nhìn mà khiếp sợ, vì để giữ gìn trật tự và pháp tắc, chợ đen chính là một khối u ác tính cần phải loại bỏ.

Trên thực tế, anh cũng thành công.

Sau khi loại bỏ vết bẩn trên sàn nhà màu trắng thì thế giới này sẽ trong sạch trở lại.

Tiểu Mai điều khiển Đại Hoàng, anh duy trì tốc độ và tiến về phía trước.

Tốc độ xe của bọn họ vẫn chậm như mọi khi, nhưng dù vậy thì sau hai tiếng rưỡi, bên đường thật sự xuất hiện một lối nhỏ bí mật.

Nếu không có nữ nhân viên công tác kia nhắc nhở thì phỏng chừng bọn họ sẽ không cho rằng đây là một con đường đâu.

Thoạt nhìn nó như một ngã rẽ, một phần của đường cái và không sâu cho lắm.

“Vậy… tụi mình có đi vào không?” Vinh Quý nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Mai không nói gì, anh tiếp tục điều khiển xe lái về phía trước, sau đó…

Bỗng nhiên bẻ lái, anh quẹo vào lối bên phải.

Dù sao lúc này anh cũng không cần phản đối hay chống lại vấn đề trốn, lậu thuế nữa, tới nhìn một chút cũng không trái pháp luật.

Huống chi, tên nhóc bên cạnh thật sự cần vật liệu, nếu không…

Tiếp tục bảo trì tốc độ không đổi, Tiểu Mai tiến về khu chợ đen trong truyền thuyết – nơi bị anh hoàn toàn loại bỏ, và cũng là nơi mà anh chưa bao giờ đặt chân đến.

Vinh Quý hoàn toàn không biết trong lòng Tiểu Mai nghĩ gì, cậu cười ngây ngô.

Chạy thêm một tiếng nữa thì bọn họ bắt gặp một phiên chợ cực kỳ náo nhiệt

Không ít xe tùy tiện dừng ở bãi đất trống, xem ra đây là bãi đỗ xe, Tiểu Mai đỗ Đại Hoàng ở mé ngoài cùng rồi lập tức xuống xe.

Không cần Tiểu Mai kéo, Vinh Quý chủ động vươn tay nắm chặt đồ thợ mỏ trên người anh. Nhìn từ xa cứ như một gã thợ mỏ nhỏ bé đang cột chặt xe tải cẩu lên người mình vậy.



Không sai, bây giờ Tiểu Mai đang mặc đồ thợ mỏ, anh quen rồi, vả lại khoang để hành lý của Đại Hoàng đã đầy, vì không có chỗ đặt nên anh mặc vào người luôn.

Huống chi, mặc đồ thợ mỏ cũng có chỗ tốt, chẳng may ốc vít có rớt thì cũng sẽ rớt bên trong bộ đồ, lúc tìm cũng dễ dàng hơn.

Vinh Quý thì không mặc đồ thợ mỏ, cậu cũng không thích tạo hình của nón thợ mỏ cho lắm nên giờ cậu đang đội cái nón đỏ lúc trước lên.

Bởi vậy, hai người họ thoạt nhìn như một tên thợ mỏ đang mang một chiếc xe tải cẩu tới đây dạo phố vậy.

Khu chợ này thành lập trên quãng đường từ thành phố Eni đến thành phố Yedham, người mặc đồ thợ mỏ như Tiểu Mai đâu đâu cũng có nên bọn họ cũng không quá gây chú ý.

Mấy lời của Tiểu Mai nói Vinh Quý đều hiểu, cho nên từ lúc đó cậu đã nảy sinh lòng cảnh giác, cứ nhìn cách cậu nắm áo Tiểu Mai là biết ngay.

Lúc xuống xe, cậu còn lén bỏ cây búa đá dùng để đào mỏ lên xe tải cẩu nữa đó! Bởi Vinh Quý sợ lại gặp người xấu nào đó muốn bắt nạt cậu và Tiểu Mai.

Nhưng đợi đến khi bọn họ đi dạo khu chợ tầm 10 phút thì bàn tay nắm áo Tiểu Mai dần nới lỏng ra.

Ở đây thật yên bình ← Đây là ý nghĩ đầu tiên của Vinh Quý;

Tất cả mọi người đều làm ăn đứng đắn ← Đây là ý nghĩ thứ hai.

Thấy tên nhóc nào đó sắp buông tay chạy nhảy khắp nơi thì Tiểu Mai kịp thời kéo cậu lại.

Đồ ngốc! Ở đây mà cũng dám đi lung tung, chỗ này chính là chợ đêm buôn người đấy – hiển nhiên, lòng cảnh giác của Tiểu Mai vẫn không buông lỏng.

Vì vậy, cuối cùng biến thành cảnh tượng Tiểu Mai kéo Vinh Quý đi khắp nơi.

Các mặt hàng ở đây rất đa dạng, chẳng những có nhiều vật liệu kim loại tốt mà ngay cả loại khoáng thạch có độ tinh khiết cao hiếm gặp ở thành phố Eni cũng có luôn!

Vả lại, giá cả cũng hời nữa.

Thấy Tiểu Mai định chọn đại một quầy hàng nào đó mua vật liệu thì Vinh Quý nhanh nhảu lấy “phiếu cừu gầy” được cho ra.

“Tụi mình có phiếu giảm giá nè ~”

Cuối cùng, bọn họ vẫn mua vật liệu ở quầy hàng áp dụng “phiếu giảm giá” tương ứng, giá cả ở đó rẻ hơn 20% so với những quầy hàng xung quanh. Với vật liệu này thì hai người máy nhỏ có thể thay pin mới được rồi! Thậm chí, bọn họ còn có thể đổi một cái trần xe cho Đại Hoàng nữa!



Trần xe của Đại Hoàng đã bị bọn họ dỡ xuống để tu bổ cho cơ thể, vậy nên trong khoảng thời gian này, bọn họ luôn lái Đại Hoàng mui trần đó!

“Tốt quá rồi!” Bên trong xe tải cẩu nhỏ đầy ắp, tay cậu còn cầm một bao đồ lớn nữa, bây giờ Vinh Quý cảm thấy vô cùng an tâm.

Trong tay Tiểu Mai cũng cầm hai cái bao lớn, lúc thiếu hai loại vật liệu, rõ ràng quầy hàng kia có nhưng Tiểu Mai không chọn mua ở chỗ nọ mà lại bảo Vinh Quý đứng trông đồ, còn anh thì chạy đến quầy hàng khác mua.

Có thể là do chất lượng khác nhau – Vinh Quý ngoan ngoãn trông coi đồ, cậu không hề suy nghĩ nhiều.

Cũng không đợi lâu lắm thì Tiểu Mai đã quay lại, hai người máy nhỏ chia sẻ chiến lợi phẩm của mình rồi bội thu trở về.

“Tớ thấy phiên chợ phi pháp này vui hơn phiên chợ chính quy á ~” Vinh Quý kết luận.

Tiểu Mai không lên tiếng.

Sau khi lắp trần xe cho Đại Hoàng xong thì hai người máy nhỏ lại lên đường.

Radio ở trên xe vẫn mở, không biết có phải bọn họ đi qua phạm vi của thành phố Eni hay không mà radio vốn đang im lặng chợt phát ra tiếng nhạc – là bài hát phát trên radio thợ mỏ của thành phố Eni mà Vinh Quý vô cùng quen thuộc!

Tiếng nhạc phát ra khiến Vinh Quý vừa ngạc nhiên, vừa vui vẻ, nhưng ngay khi bọn họ rời khỏi khu chợ và chạy trên đại lộ một lúc thì tiếng nhạc bỗng chập chờn, sau đó hoàn toàn tắt ngúm, chỉ còn lại tiếng “sàn sạt” mà thôi.

“Ơ… tớ quên mất, còn một thứ tớ quên mua rồi…” Chợt nghĩ đến điều gì đó, Vinh Quý lẩm bẩm nói.

Cậu nghĩ đến “trái táo” nhìn thấy tại khu chợ ở thành phố Eni.

Đương nhiên, loại trái cây này ở Eni cũng không phải gọi là “trái táo”, mà gọi là “trái đá” – nó là đặc sản ở nơi đây, nghe nói chỉ đến Eni mới mua được.

Lần đầu nhìn thấy trái đá Vinh Quý đã muốn mua rồi, nhưng lần nào cũng vì này vì nọ nên cậu chưa mua được. Bọn họ luôn có thứ quan trọng hơn cần phải mua, vậy nên không dư tiền để mua trái đá.

Hôm nay cũng vậy, điểm tích lũy còn dư đã xài hết ở chợ, không còn một điểm dư nào trong tài khoản cả.

Vinh Quý vỗ radio, sau khi xác nhận nó không phát ra tiếng nữa thì cậu vặn tắt đi.

Tiếp đó…

Tiểu Mai vốn đang chăm chú điều khiến Đại Hoàng chợt thò tay trái xuống túi mua sắm dưới chân (← chỗ không đủ nên bọn họ đặt đồ dưới chân) và mở ra, sau khi tóm được thứ gì đó thì anh nắm chặt lại, sau đó đưa cho Vinh Quý.

Khi thấy rõ thứ Tiểu Mai đang cầm thì Vinh Quý ngây người.

Đó là một…

“Trái táo?” Vinh Quý đọc tên thứ mà Tiểu Mai đưa qua.

“Trời ạ! Tiểu Mai, cậu cố ý mua trái táo này cho tớ à? Trời đất ơi, không phải điểm tích lũy của tụi mình chỉ vừa đủ mua mớ vật liệu kia thôi sao? Chắc cậu sẽ không mua ít vật liệu lại để mua trái táo này chớ?”

Tiểu Mai chỉ nghe cậu hô to gọi nhỏ cả buổi mà vẫn chưa thấy cậu cầm trái cây mình đưa, dường như mất kiên nhẫn nên anh bèn ném nó vào trong xe tải cẩu nhỏ Vinh Quý, sau đó lại đặt tay lên vô lăng.

“Không có mua ít vật liệu, chỉ là tôi tình cờ nhìn thấy một quầy hàng có tặng kèm loại trái cây này mà thôi.”

“Mua hai loại vật liệu tặng một trái đá, tính tổng giá cả và phiếu ưu đãi thì cũng bằng với quầy hàng khác, nên tôi đến chỗ đó mua hai loại vật liệu còn thiếu luôn.”

“Lần đầu đến phiên chợ, không phải cậu nói muốn mua loại trái cây này sao?” Tiểu Mai lạnh nhạt nói.

Cả buổi trời không thấy Vinh Quý đáp lại, anh còn chần chờ cúi đầu nhìn thoáng qua trái táo bên trong xe tải cẩu nhỏ: “Chắc đúng là nó rồi, tôi dựa theo nguyên tắc chọn quà mà cậu nói lần trước…”

Anh còn định nói thêm gì nữa nhưng giọng của Vinh Quý lập tức át luôn tiếng của anh.

“A-a-a-a-a-a-a-a ~”

“Tớ chỉ nói có một lần mà cậu đã nhớ kỹ, chẳng những nhớ mà còn mua cho tớ nữa. Tiểu Mai ơi Tiểu Mai, cậu tốt với tớ quá à! Tớ cảm động muốn chết rồi đây!”

Bởi vì quá mức cảm động nên Vinh Quý phản ứng hơi chậm, ngay sau đó, cậu lập tức bổ nhào vào người Tiểu Mai và ôm chầm lấy anh.

Vinh Quý nhào tới mạnh quá nên Đại Hoàng lập tức vẽ ra một đường chữ S lớn.

Và sau đó là một đường chữ S nhỏ.

Mặc cho Tiểu Mai phản kháng như thế nào thì Vinh Quý vẫn dính chặt vào người anh, ngôn ngữ không biểu đạt được nên cậu bèn dùng cơ thể để biểu đạt lời cảm ơn của mình.

Vì vậy hôm nay, hai người máy nhỏ cũng vô cùng tương thân tương ái đó ~



Tác giả có lời muốn nói:

Hôm qua tôi cũng gặp một chuyện bất ngờ trong đời, dì tôi chợt gặp vấn đề về tử cung nên phải đến bệnh viện, chuyện rất khẩn cấp nên đêm đó phải phẫu thuật luôn.

Cũng may là phẫu thuật thuận lợi.

Tôi chăm sóc dì một đêm sau đó về nhà viết tiếp, nghỉ ngơi một chút rồi tối lại đến bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK