• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: V

Ngồi trên người Đại Hoàng, Tiểu Mai bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lớp kính trước có dán lớp màng dày nên người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong xe. Mặc dù những lớp kính khác không có chức năng này nhưng các nữ người lùn đã chu đáo làm mấy mảnh vải treo trên cửa sổ bên hông – đương nhiên là viền ren màu hồng rồi.

Vinh Quý nhìn buồng điều khiển, sau đó lại lia qua cửa sổ bên ghế phó lái, cậu vén một khe hở nhỏ trên bức màn rồi nhìn xung quanh.

Xung quanh nườm nượp xe cộ, mọi người chỉ tùy tiện dừng lại mà không có trật tự gì. Có người gọi điện thoại, có người ra ngoài xe nói chuyện phiếm, còn đa số thì giống bọn họ – ngồi trên xe không xuống.

Vinh Quý suy nghĩ, cậu vội vàng lấy hai bộ quần áo trong bao của các nữ người lùn tặng ra, sau đó ôm về chỗ ghế phó lái.

“Trước hết, tụi mình mặc quần áo đã nhé?” Vinh Quý đưa một bộ quần áo cho Tiểu Mai, cậu nói.

Tiểu Mai nhìn cơ thể kim loại mới tinh của mình, anh không phản đối.

Cơ thể mới quá đẹp, sợ người ta sẽ ngấp nghé mỹ mạo của mình ~ ← Vinh Quý nghĩ vậy đấy, cậu mặc quần lót rồi sau đó là tới quần ngoài.

Vật liệu làm ra cơ thể mới ở thành phố dưới lòng đất cũng coi như là hàng tốt, dễ bị người ta giành giật ← Còn Tiểu Mai thì nghĩ như vầy, sau khi cẩn thận mặc áo vào thì anh gài nút thật chặt.

“Được rồi, bây giờ tụi mình trông giống như nam người lùn được nữ người lùn chào đón nhất rồi đó.” Đợi đến khi hai người mặc đồ xong xuôi thì Vinh Quý liếc nhìn Tiểu Mai bên cạnh, cậu vui vẻ nói.

Trang phục của người lùn có nét độc đáo riêng, dù là màu sắc, kiểu dáng, thậm chí những hoa văn phức tạp thêu ở mép quần áo thì chúng đều chứng tỏ đây là trang phục truyền thống ở một địa phương nào đó.

Nói thẳng ra là: Phong cách dân tộc!

Nhưng để tiện cho quá trình làm việc và rèn đúc nên quần áo người lùn hơi hở hang, cánh tay máy móc của bọn họ bị lộ ra ngoài. Vinh Quý suy nghĩ một chốc, cậu lấy hai cái áo choàng trong bao quần áo ra, sau đó choàng lên người mình và Tiểu Mai.

Hai cái áo choàng này cũng mang phong cách dân tộc, nó có màu sắc tươi sáng kết hợp với hoa văn thêu thùa phức tạp. Các hoa văn được thêu giống nhau như đúc, chỉ có màu nền khác nhau mà thôi. Sau khi nhìn chằm chằm Tiểu Mai trong chốc lát, Vinh Quý bèn đưa áo choàng màu lam đậm cho anh, còn mình thì mặc màu vàng.

“Đôi mắt của Tiểu Mai có màu xanh da trời, khí chất của cậu cũng rất an tĩnh, vậy nên mặc màu lam là phù hợp. Còn tính cách của tớ sáng sủa, mặc màu vàng là đúng bài rồi ~” Vinh Quý vừa nói vừa khoác áo choàng cho Tiểu Mai.

Nói cũng lạ, Vinh Quý tay vụng là chuyện bình thường, thế nhưng trên phương diện ăn mặt thì cậu lại rất tinh tế. Như áo choàng bọn họ đang mặc hiện tại này, các người lùn mặc áo choàng là để chắn gió, kiểu dáng mấy trăm năm qua cũng không thay đổi gì cả, cách buộc cũng nghìn bài một điệu. Nói thẳng ra thì, ngoại trừ tính thực dụng ra thì áo choàng của họ cũng không tính là đẹp mắt. Thế nhưng, Vinh Quý rất biết cách ăn mặc à nha ~ cậu dùng cách buộc truyền thống mặc áo choàng cho Tiểu Mai, vừa diện đồ lên một cái là: Người máy xinh xắn, lanh lợi và đáng yêu chợt biến thành một quả bí lùn!

Không được!

Vì vậy, cậu bắt đầu điều chỉnh. Vinh Quý cởi áo choàng ra, chiếc áo vốn khoác lên vai thì nay lại kéo lên tới đầu, phần thân áo bao vai lại, thế là một Tiểu Mai vừa xinh đẹp vừa thần bí lập tức xuất hiện.

Đương nhiên, Tiểu Mai cũng không thấy cách buộc này khác gì với lúc nãy, nếu miễn cưỡng phải đưa ra bình luận thì có lẽ là cách này chắc chắn hơn, nó sẽ không bung ra, tốt hơn cách buộc truyền thống của người lùn nhiều.

Tiểu Mai vẫn mang gương mặt đơ như cây cơ, điều này đồng nghĩa với việc anh đã tiếp nhận cách mặc của Vinh Quý rồi.

“Ừm ~ được đó ~” Vinh Quý gật đầu một cách hài lòng nhìn Tiểu Mai ăn mặc xinh đẹp nhưng không quá mức, sau đó cậu cũng buộc áo choàng cho mình theo cách như vậy.

Không lâu sau, một A Quý xinh đẹp cũng xuất hiện rồi!

“Hì hì hì, áo choàng của tớ là đồ tình nhân với Đại Hoàng đấy ~” Vinh Quý đắc ý nói.

Tiểu Mai: “…”

Đại Hoàng: “…”

Được rồi, thật ra hoa văn trên áo choàng màu lam đậm của Tiểu Mai là màu vàng, còn hoa văn trên áo choàng màu vàng của Vinh Quý lại là màu lam đậm, và hai người mới đúng là mặc đồ tình nhân đó.

Người trong cuộc hoàn toàn không biết nỗi khổ tâm của các nữ người lùn, toi công rồi.

Những người khác cũng nhận được điều lệnh khẩn cấp, bọn họ nào là nôn nóng gọi điện thoại, nào là nghị luận om sòm, chứ đầu tư cách ăn mặc như hai người Vinh Quý thì đúng là độc nhất.

Ngay khi bọn họ ăn mặc xong xuôi và Vinh Quý đang cân nhắc có nên xuống xe xem xét không thì bỗng nhiên, Tiểu Hắc… À không! Là DJ radio ở thành phố Eni chợt lên tiếng!

“Sau đây là thời gian giải đề, mời mọi người trở lại xe, căn cứ theo năng lực, kinh nghiệm của mình và thành thật trả lời từng câu hỏi. Những câu hỏi đó sẽ quyết định nhiệm vụ mà mọi người tiếp nhận trong điều lệnh khẩn cấp này.”

“Ơ?” Vinh Quý còn chưa kịp phản ứng thì cảnh tượng bên ngoài chợt biến đổi.

Những người vốn đang nói chuyện phiếm bên ngoài lập tức chui vào xe, một đội ngũ đột nhiên xuất hiện ở chỗ ngoặt, bọn họ vừa đi vừa lần lượt nhét từng tờ giấy vào mỗi chiếc xe.

Không lâu sau, cửa xe của Đại Hoàng cũng bị gõ, Vinh Quý hạ cửa xuống, sau khi hỏi thăm trong xe có bao nhiêu người thì bọn họ đưa hai tờ giấy cho cậu và Tiểu Mai.

Nói là giấy chứ thật ra đó là một chế phẩm từ kim loại, nó giống loại máy tính bảng siêu mỏng, phía trên bên trái có một hình tròn lõm, Vinh Quý cảm thấy diện tích của hình tròn kia vừa bằng kích thước của thẻ thông hành…

Cậu bèn nhìn sang bên cạnh, quả nhiên, Tiểu Mai đã quẹt thẻ thông hành của mình lên.

Sau khi quẹt lên thì đề bài màu đen chợt biến thành màu trắng.

Khởi động máy – Vinh Quý nghĩ.

Vì vậy, cậu cũng vội vàng đưa thẻ thông hành lên và quẹt một cái, đề bài của cậu cũng sáng lên. Nương theo tiếng “bắt đầu giải đề” của Tiểu Hắc thì trên giấy chợt hiện ra một nùi câu hỏi.

Tiểu Mai bắt đầu giải đề, còn Vinh Quý thì…

Nghỉ khỏe.

Vinh Quý không hiểu một câu hỏi nào trong đó cả, đầu óc cậu trống rỗng.

Cậu ngó sang bên cạnh, Tiểu Mai đã bắt đầu giải đề, một đám chữ nhỏ còn rậm rạp hơn nùi câu hỏi kia nữa, nhìn kỹ thì… tất cả đều là các loại công thức! Không chỉ có công thức mà Tiểu Mai còn vẽ nữa! Hình tròn, hình tam giác, chỉ số kỹ thuật… Vinh Quý nhìn cái là biết liền: Nhất định đề bài này rất khó!

Cậu chỉ đành nhìn đề số hai, nhưng mà…

Đầu Vinh Quý choáng dữ dội hơn nữa.

Khi cậu cố gắng đọc xong ba câu hỏi ở trang đầu tiên thì Tiểu Mai đã làm xong ba đề rồi, hai người cùng lật giấy.

Tình hình sau khi lật giấy vẫn rất gay go, Vinh Quý tiếp tục nộp giấy trắng, còn Tiểu Mai thì tiếp tục giải đề.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Từ đầu tới cuối, Vinh Quý chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng ở trang cuối cùng.

Năng khiếu: Hát hay.

Mới đầu cậu còn viết là xinh đẹp nữa, nhưng nghĩ đến danh dự của mình, lại nghĩ đến nội dung giải đề có liên quan đến nhiệm vụ thì cậu bèn xoắn xuýt, không biết xinh đẹp có nhận được nhiệm vụ gì đáng tin cậy hay không nữa!

Vì vậy, Vinh Quý nhanh chóng gạch bỏ câu “rất xinh đẹp” đã viết được một nửa.

Cuối cùng, cậu tuyệt vọng nộp bài thi với Tiểu Mai.

Sau đó, không ngoài dự đoán, Tiểu Mai đạt điểm cao nhất, còn Vinh Quý thì đứng bét bảng.

=-=

Lúc nhân viên công vụ ở thành phố Sakhar phát hiện hai người có điểm cao nhất và thấp nhất ngồi chung một xe thì biểu cảm anh ta hơi vi diệu.

Tiểu Mai bình thản nhìn đối phương, còn Vinh Quý thì tỏ ra hơi khẩn khương một tẹo.

Không cần giải thích về quan hệ giữa hai người, chỉ cần nhìn tài khoản gia đình trên thẻ thông hành là biết rồi.

Và đáp án duy nhất mà Vinh Quý điền trên bài thi cũng hỗ trợ làm rõ vấn đề: Hát hay và rất xinh đẹp (đã bị gạch bỏ).

Một yêu tinh chuyên dùng sắc đẹp để mê hoặc thầy Mai ← mấy nhân viên công vụ ở đó không lên tiếng, nhưng trong đầu họ đồng thời hiện lên đáp án này.

Chú thích: Trên thẻ thông hành của Tiểu Mai có thông tin về chứng chỉ thợ rèn cấp ba, thông thường, người có thể lấy được chứng chỉ này tương đối có lai lịch. Nói trắng ra là: Tai to mặt lớn.

Nhìn chiều cao và cách ăn mặc của hai người thì nhân viên công vụ đã xem Tiểu Mai và Vinh Quý là người lùn.

“Mai tiên sinh, học thức của cậu tương đối phong phú, trong nhiệm vụ lần này, cậu được trao cho công việc vô cùng quan trọng.”

“Công việc cụ thể thì không thể nói ở đây, sau khi cậu chuyển đến nơi thích hợp hơn thì sẽ được biết.”

Người nói chuyện với Tiểu Mai là một nam nhân viên công vụ có tai thú, vóc dáng anh ta vô cùng cao lớn, gương mặt kiên nghị, chỉ nhìn tướng mạo thôi đã mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng tin cậy.

Tiểu Mai gật đầu, anh cũng không dò hỏi quá nhiều về nội dung công việc của mình.

Sau khi gật đầu cảm ơn Tiểu Mai thì nhân viên công vụ kia lập tức chuyển hướng sang Vinh Quý.

Lẽ ra thì người đứng bét bảng không cần phải phân phối nhiệm vụ gì cả, thế nhưng người ta đã đứng trước mặt mình rồi nên anh ta thuận tiện phân công luôn.

Nhiệm vụ dành cho người có điểm thấp nhất cũng không phải nhiệm vụ quan trọng gì, nhân viên công vụ dứt khoát giáp mặt hỏi thăm cậu: “Tổ hậu cần còn một vị trí trống, cậu am hiểu các công việc xử lý này kia không? Phòng bếp cần vài người tới hỗ trợ chuẩn bị thức ăn cho nhân viên…”

Vinh Quý há to miệng.

Cậu chưa kịp trả lời thì Tiểu Mai lại mở miệng trước: “Không thích hợp, cậu ấy không biết hỗ trợ, nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất cũng không biết xử lý.”

“…” Vinh Quý gãi đầu: Này nói thật á, lúc làm dịch dinh dưỡng cho cơ thể hai người, vì tay chân vụng về nên cậu toàn làm hư nguyên liệu nấu ăn không à, lại còn thường xuyên ném mấy bộ phận có dinh dưỡng cao đi nữa, vậy nên sau này Tiểu Mai không cho cậu làm nữa.

“Cơm trong nhà tụi em đều do Tiểu Mai làm.” Vinh Quý ăn ngay nói thật.

“Hỗ trợ lái xe vận chuyển vật tư thì sao?” Nhân viên công vụ có tai thú cân nhắc, sau đó đề xuất một ngành nghề không cần kỹ thuật.

“Cậu ấy không biết lái xe.” Tiểu Mai lại từ chối.

“Đúng ạ ~ Đại Hoàng nhà tụi em là do Tiểu Mai cố ý cải tạo qua, mỗi lần ra ngoài đều do Đại Hoàng tự điều khiển ấy…” Dứt lời, Vinh Quý chỉ xe con màu vàng đang ngồi, ý bảo đây chính là Đại Hoàng nhà mình.

Nhân viên công vụ: “…”

Mấy nhân viên khác cũng bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cuối cùng: “Vậy tẩy rửa và may quần áo…”

Lần này, Tiểu Mai lập tức lấy bao tay của mình ra: “Đây là sản phẩm mà cậu ấy may.”

“Ừm… công việc may vá trong nhà tụi em trên cơ bản đều do Tiểu Mai làm…” Vinh Quý rụt rè, nhỏ giọng bổ sung.

Dứt lời, cậu vội vàng đoạt bao tay trong tay Tiểu Mai sau đó đem đi giấu.

“…” Mấy nhân viên công vụ cạn lời.

Đáng đời cậu cưới được người vô dụng như vậy! Đều do cậu nuông chiều mà ra đó!



Giờ phút này, mấy nhân viên công vụ không bao giờ… đồng tình với Tiểu Mai nữa.

Cuối cùng, vẫn là nhân viên tai thú kia giúp Vinh Quý tìm sở trường, Tiểu Mai cũng không từ chối nữa.

“Cậu đến trạm radio làm nhân viên phát thanh đi, lúc trước chúng tôi có tuyển một người đảm nhiệm công việc thông báo điều lệnh khẩn cấp. Sau khi bắt đầu nhiệm vụ thì sẽ có nhiều thông báo hơn, vì vậy cho nên chúng tôi cần thêm một nhân viên phát thanh nữa.”

Ể? DJ á?

Làm đồng nghiệp với DJ ở thành phố Eni sao?

Vinh Quý nghe tới đây thì hai mắt sáng lên.

Sau đó…

“Có thể để tôi và cậu ấy làm việc chung chỗ được không? Cậu ấy thường xuyên gặp một vài từ không biết cách đọc.” Tiểu Mai bên cạnh lạnh lùng nói.

Nhân viên công vụ: “…”

Được được được! Cậu là nhất! Cậu tài giỏi như vậy, xem ra nhiệm vụ bình thường không làm khó làm dễ gì cậu được, đáng đời cậu làm phần việc của hai người!

“Được.” Nhân viên công vụ không bao giờ… muốn nhiều lời với Tiểu Mai nữa, anh ta nhanh chóng đồng ý yêu cầu của Tiểu Mai.

Và cứ thế, nguyện vọng nhỏ nhoi “làm DJ radio” và “làm đồng nghiệp với DJ ở thành phố Eni” đã trôi theo dòng nước. Cậu được giao một bộ thiết bị phát thanh, sau đó được bố trí tại một góc nhỏ hẻo lánh trong phòng làm việc của Tiểu Mai.

Xem như miễn cưỡng có việc làm.

Còn Tiểu Mai thì sao ~

Bởi vì anh đạt được điểm cao nhất trong cuộc thi, đồng thời có chứng chỉ thợ rèn cấp ba trong thẻ thông hành, có thể nói, anh là người có giá trị nhất trong số những người được điều đến đây!

Người có giá trị như vậy thì làm nhân viên kỹ thuật văn nhược đi, nhân viên công vụ ở bộ phận điều động khẩn cấp nghĩ, cuối cùng phân anh đến bộ phận hậu cần.

Phụ trách quản lý nhà kho.

=-=

Nghe không được tốt cho lắm, Vinh Quý lập tức nghĩ đến hình tượng ông cụ trông nhà kho. Nhưng cậu lại không biết, đây là chức vị an toàn nhất, có quyền lớn nhất và tốt nhất trong suy nghĩ của những người đi đường bị điều lệnh khẩn cấp điều đến đây!

Mỗi ngày nhận được điểm tích lũy gấp mấy lần những người khác, và gấp mười lần Vinh Quý lận đó.

Phụ trách xét duyệt danh sách từng mặt hàng ra vào kho, phái người thường xuyên kiểm kê, bảo dưỡng tất cả thiết bị trong kho hàng, nếu vật phẩm đưa đến bị hư hại thì cần phụ trách sửa chữa nữa…

Đúng là sử dụng toàn bộ năng lực của Tiểu Mai luôn – Vinh Quý líu lưỡi.

Nếu đã mặc quần áo và trang sức của người lùn rồi thì phải mặc cho trót. Vì vậy, trước khi xuống xe, Vinh Quý lại giúp Tiểu Mai nhét cái búa vào vỏ sau lưng, sau đó trông bầu vẽ gáo làm cho mình giống y hệt. Vì thế khi xuống xe, xuất hiện trước mặt mọi người là hai người lùn!

Là người lùn vô cùng hoa lệ đó ~

Đối với những người ngoài, ấn tượng về tính nóng nảy, dễ giận và hiếu chiến đã ăn sâu vào tiềm thức của họ rồi. Vì vậy cho nên, khi phát hiện cấp trên mới của mình là người lùn thì bọn họ nghe lời hơn, dù sao tất cả đều do điều lệnh khẩn cấp điều đến đây, không cần phải gây sự vì một nhiệm vụ tạm thời làm gì ~

Dưới tình huống không ai gây phiền hà, Tiểu Mai nhanh chóng hiểu rõ công việc và khởi đầu làm Quản lý kho một cách suôn sẻ. Ngoài xử lý công việc ra thì anh còn giúp Vinh Quý làm một gian phòng nhỏ cách âm ở một nơi hẻo lánh và cách bàn làm việc của anh không quá xa.

Nó trong suốt, hiệu quả cách âm không tệ lắm, Vinh Quý có xảy ra chuyện gì ở bên trong thì anh có thể thấy được, âm thanh bên ngoài cũng không lọt vào, còn về vấn đề Vinh Quý muốn nói chuyện với anh thì…

Đừng quên, hai người máy có hệ thống gọi định hướng được tích hợp sẵn, nó có thể mở một ngày và miễn phí nữa đấy ~

Vì vậy, đợi đến khi Tiểu Mai làm cho cậu một gian phòng nhỏ xong thì Vinh Quý cầm thiết bị phát thanh mà nhân viên công tác đưa, sau đó vui vẻ ngồi trước bàn làm việc nhỏ và bắt đầu công việc của mình.

Tất cả các điều lệnh khẩn cấp thông báo với bên ngoài đều do DJ ở thành phố Eni phụ trách, còn Vinh Quý thì chịu trách nhiệm phần phát thanh nội bộ được chỉ định. Nhưng hai người không làm chung chỗ, bọn họ cũng không có cách để giao lưu thông tin nên kế hoạch nhận thân đành xếp xó.

Lúc tiến vào phòng làm việc, trong tay Vinh Quý đã có một tờ giấy kim loại, trên đó là một đoạn thông tin nhỏ đang chờ cậu đọc. Trước khi phát sóng, Tiểu Mai còn giúp cậu đánh dấu mấy từ không biết nên giờ Vinh Quý càng tự tin hơn.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Vì vậy, sau khi ngồi vào vị trí, điều chỉ microphone, thẳng lưng và nhìn thông báo một lần, Vinh Quý bắt đầu đọc một cách chậm rãi: “Đội trưởng đội A nhanh chóng đến địa điểm được chỉ định để vận chuyển vật phẩm vào kho, nội dung công việc cụ thể đã được gửi đến thẻ thông hành của anh rồi, mời lập tức kiểm tra và tiếp nhận.”

Âm thanh kim loại êm dịu và dễ nghe khiến một mệnh lệnh cứng nhắc trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Hóa ra công việc hiện tại của cậu là thông báo tin tức ~ giống với cái hồi mà cậu và Tiểu Mai nhận hóa đơn phạt ấy, chà chà ~

Quả nhiên nhiệm vụ mà cậu được phân không giống với anh DJ ở thành phố Eni, phát thanh trước nhiều người như vậy, nói không chừng còn có fan nữa đó nha!

Hơi giống nhân viên chào hàng qua điện thoại nhỉ.

Nhưng vậy cũng không sao, vừa hay có thể luyện lập bộ phận phát âm mới của mình, loa mua về còn phải làm đốt máy nữa, huống hồ là bộ phận phát âm, vừa hay cậu có thể làm thông cổ họng trong lúc đọc mấy thông báo này luôn ~

Lúc đốt máy thường dùng âm vực rất rộng, lúc cao giọng có thể vang tận chân trời, lúc hạ giọng thì tựa như du hành xuống đáy biển, chắc đốt bộ phận phát âm này cũng dùng cách tương tự nhỉ?

Vì vậy sau đó, mỗi khi Vinh Quý đọc một thông báo mới thì cậu đều thay đổi giọng nói.

Âm thanh lúc cao lúc thấp, khi thì hùng hồn, khi thì biến ảo khôn lường, khi thì khàn khàn, khi thì thanh thúy…

Cho nên là…

Nhân viên công tác có nhiệm vụ theo dõi công việc của hai người chợt ngơ ngác: “Nhân viên khan hiếm như vậy, rốt cuộc mấy anh tìm bao nhiêu người đọc thông báo vậy?”

Vinh Quý hoàn toàn không biết nhân viên công tác kia hiểu lầm, cậu làm việc vô cùng vui vẻ. Còn Tiểu Mai bên kia cũng không tệ, trong một ngày ngắn ngủi mà anh đã hoàn thành việc kiến tạo và sửa sang lại nhà kho. Cuối cùng, hai người trở về Đại Hoàng để nghỉ ngơi.



Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Mai, đáng đời.

Với cả, đốt máy chính là quá trình biến chất hệ thống âm thanh của loa, rất nhiều người mua loa về thì sẽ phát liên tục trong hai mươi bốn tiếng hoặc lâu hơn, bọn họ gọi quá trình này là “đốt”, nghe nói sau khi đốt thì loa sẽ phát ra tiếng rất tốt.

Tui đã đốt qua rồi, nhưng cảm giác cũng không khác gì nhiều, chắc lỗ tai tui đi ăn đám giỗ rồi nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK