“Vẫn tối quá à…” Trong quá trình được Tiểu Mai lắp đầu lại, Vinh Quý có thể khẽ động nhưng không thể di chuyển. Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản cậu loay hoay “ánh mắt” dò xét khắp nơi.
Thế giới trên bờ với nơi bọn họ rời đi trước khi xuống nước không có gì khác nhau cả – đều tối như vậy.
Vinh Quý cảm thấy hơi thất vọng.
Tiểu Mai thì thoạt nhìn không có phản ứng gì, nhưng thật ra trong lòng…
Phản ứng vừa rồi trong lòng anh xem như “thở phào một hơi” ư?
Trong lúc vặn một con ốc vít cuối cùng trên cổ Vinh Quý, anh dành chút thời gian để phân tích tâm trạng của mình. Tuy lại gặp được con cá kia, nhưng thế giới sau khi lên bờ vẫn là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Anh đang đi trên con đường vận mệnh khác – Tiểu Mai lại xác nhận điều này một lần nữa.
Sau khi anh vặn ốc vít xong, lúc đeo lớp phòng hộ lên thì đồng thời, Vinh Quý cảm thấy cơ thể lại nghe theo sự điều khiển của mình rồi.
“A ~ có thể cử động nè.” Cậu bẻ cổ, lại nhảy cẫng lên, Vinh Quý tuyên bố mình đã đầy máu sống lại ~
“Hóa ra người trong thành phố cũng không xài điện sao?” Cậu cảm khải nói, sau đó lại lắc đầu: “À, phải rồi, cũng có thể nơi này là chỗ giao nhau giữa thành thị và nông thôn mà ~”
Đối với “cao kiến” của Vinh Quý, phản ứng của Tiểu Mai là…
“…”
Không nói tiếng nào, anh đi kiểm tra phía sau Đại Hoàng… à không, là xe.
“Ơ? Trước hết cậu đừng vội lo cho Đại Hoàng, người cậu còn chưa lau sạch này!” Nhìn thấy cơ thể đầy lỗ thủng vẫn đang không ngừng nhỏ nước của Tiểu Mai thì Vinh Quý vội vàng nhặt khăn tay nhỏ lên đuổi theo.
Một khi làm thì cậu sẽ cực kỳ chuyên tâm, tuy những việc khác gần như cậu không làm, nhưng chỉ duy nhất kỹ năng chăm sóc cơ thể là Vinh Quý vượt qua thử thách. Cậu làm vừa nhanh lại vừa tốt, chẳng những trong thời gian ngắn lau khô cơ thể của Tiểu Mai, mà thậm chí cậu còn nhân cơ hội mài lớp vỏ ngoài cho anh, sau đó thoa lên chút dầu ~
Sau khi Tiểu Mai được “làm đẹp” xong xuôi đi làm việc, lúc này Vinh Quý mới ung dung chăm sóc cho mình.
Thời gian “trang điểm, thay đồ” của cậu cũng lâu, Tiểu Mai bên kia vừa kết thúc công việc xử lý cho Đại Hoàng thì Vinh Quý bên này cũng dùng khăn vải lau nốt chút dầu dính trên người. Bây giờ trông cậu giống một người máy tươm tất rồi ~
“Đi thôi.” Tiểu Mai mở cửa xe rồi gọi cậu.
“Ơ? Chúng ta còn một chuyện chưa làm đấy!” Vinh Quý bận rộn tìm kiếm xung quanh, nhưng tìm cả buổi vẫn không thu hoạch được gì nên cậu bèn leo lên xe, sau một lúc lại ôm một chậu hoa đi ra.
Tiểu Mai nghiêng đầu sang.
Vinh Quý nở nụ cười.
“Tiểu Mai, cậu chưa đặt tên cho con sông khi nãy đó ~ vật kỷ niệm của chúng ta cũng chưa để lại mà ~”
“Tớ tìm không thấy tảng đá nên dùng chậu hoa này vậy ~” Dứt lời, Vinh Quý vỗ chậu hoa trong tay.
Tên nhóc này đúng là cố chấp với “kỷ niệm” mà – Tiểu Mai im lặng nhìn cậu.
Nhưng cuối cùng anh cũng đặt tên cho con sông kia, sau đó ghi tên của hai người và tên sông cùng với nhau.
“Rita · Azeros, tên đẹp lắm!” Vinh Quý yêu thích không buông tay nhìn chữ Tiểu Mai viết, cậu cảm khái nói: “Nó có ý nghĩa gì vậy?”
“Bong bóng cá và cây nấm.” Tiểu Mai vẫn lời ít ý nhiều.
“…” Tay Vinh Quý đang cầm chậu hoa cứng lại một thoáng.
“Tuy không biết tại sao gọi là bong bóng cá, nhưng mà cây nấm… bây giờ bên trong con sông kia có rất nhiều cây nấm thật, và nó sẽ có thêm nữa…” Không dây dưa vấn đề này quá lâu, cuối cùng, Vinh Quý nhìn thoáng qua chậu hoa trong ngực và cây nấm trong chậu.
Cậu vung cao tay lên, chậu hoa trong ngực bay ra ngoài.
“Tũm” một tiếng, chậu hoa lập tức chìm vào mặt sông màu đen.
“Chào tạm biệt, hẹn gặp lại nha cá lớn.” Vinh Quý lưu luyến không rời nhìn thoáng qua mặt sông, sau đó dứt khoát leo lên xe.
Xe bắt đầu lăn bánh, lúc đầu lắc lư dữ dội lắm, đến mức Vinh Quý cảm thấy mình sẽ rụng rời bất kỳ lúc nào. Nhưng không biết từ khi nào, cậu chợt phát hiện xe không còn lắc lư điên cuồng như vậy nữa.
“Ơ?” Lúc này cậu mới chú ý: Phía trước có đường.
Tuy không chuyên nghiệp cho lắm, nhưng rõ ràng trên mặt đất có dấu vết nghiền ép, những dấu vết kia chồng lên nhau, cuối cùng tạo thành một mặt đường bóng loáng.
Lâu rồi cậu chưa gặp “đường” đấy!
Từ quê nhà của Tiểu Mai đến vị trí vừa rồi, phương hướng bọn họ tiến lên đều do Tiểu Mai quyết định, xung quanh trống trải, bát ngát, ngay cả một con đường cũng không có. Mà bây giờ cậu lại đang đi trên một “con đường” chính thức!
“Khi nào chúng ta ra khỏi đó vậy? Tiểu Mai, sao cậu không nói với tớ một tiếng chớ?” Vinh Quý kích động đứng lên, cậu xoay người ra phía sau nhìn lại.
Phía sau xe là một con đường dài, cũng không biết nó dài bao nhiêu nữa, hiển nhiên bọn họ đã lái trên con đường này lâu rồi.
“1 tiếng 15 phút trước.” Tiểu Mai bình tĩnh tiếp tục lái, anh không trả lời thẳng vấn đề của cậu.
Vinh Quý: “…”
Được rồi, do trên đường quá yên tĩnh nên cậu không nhịn được bèn ca hát, cậu hát cực kỳ chuyên tâm, chuyên tâm đến mức không phát hiện đường trên mặt đất luôn ~
“Không thể trở lại chỗ xuất hiện con đường để chụp ảnh lưu niệm, đúng là đáng tiếc mà.” Vinh Quý tiếc nuối nói với Tiểu Mai.
Trên đường đi, nơi nào mà có ý nghĩa kỷ niệm là cậu với Tiểu Mai đều chụp hình lại hết đấy ~ duy chỉ có chỗ này mà thôi, trong lòng của cậu ít nhiều gì cũng thấy đáng tiếc.
Nhưng ngay sau đó, cậu không cần phiền não vấn đề này rồi…
Đại Hoàng bỗng dưng “nói chuyện”!
“Thông báo: Nhận được một hóa đơn phạt. Nguyên nhân: Vi phạm luật điều khiển. Xin tiếp tục chạy thêm 200 m rồi nộp tiền phạt cho Sở Quản lý Giao thông gần đó.”
Bởi vì loa đối diện với Vinh Quý nên Đại Hoàng vừa mở miệng thì đồng nghĩa với việc đang nói chuyện trực tiếp với cậu. Trên xe thình lình xuất hiện âm thanh của người thứ ba khiến Vinh Quý hết hồn!
“Sao, sao lại thế này? Đại Hoàng biết nói chuyện ư?”
“Bên trong có hệ thống kết nối, cũng có thiết bị khuếch đại âm thanh nên đương nhiên nó có thể nói chuyện rồi.” Nếu không thì cái loa trước mặt cậu là để trang trí à? Tiểu Mai đơ mặt nói.
“Vậy… vậy sao lúc trước nó không nói lời nào?” Vinh Quý lại hỏi.
“Bởi vì chỗ lúc trước của chúng ta không có internet, bây giờ đã tiến vào phạm vi bao trùm của mạng internet rồi nên lúc này nó mới thu được tin tức rồi kịp thời báo cho chúng ta.” Tiểu Mai vừa trả lời Vinh Quý, vừa ấn một phím trên bàn phím, việc này đại biểu là “đã duyệt” chỉ lệnh vừa phát ra, sau đó Đại Hoàng lập tức im bặt.
Đúng là lầm lì ít nói y chang Tiểu Mai vậy!
Vinh Quý nghĩ thầm trong lòng, sau đó cậu nhìn thông báo mà Đại Hoàng thu được, khi đọc đến một dòng nào đó, đột nhiên cậu trở nên vui vẻ.
“Ha ha ha ~” Trên xe lại vang lên tiếng cười máy móc của người máy.
Tiểu Mai hơi nghiêng đầu sang.
Tên nhóc này choáng váng rồi ư? Chẳng lẽ nhận được hóa đơn phạt mà cậu ta cũng cho rằng đây là chuyện đáng kỷ niệm à? Có khi nào cậu ta còn có ý định chụp hình lưu niệm với quản lý chỗ nộp phạt luôn không?
Tiểu Mai đang suy nghĩ liên miên thì Vinh Quý lại nói: “Ha ha ~ tớ đang tiếc nuối hai ta không được chụp ảnh lưu niệm ở chỗ phát hiện ra con đường này đấy, kết quả là, chẳng phải nhận được hóa đơn phạt rồi sao?”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên hóa đơn phạt phải có căn cứ chính xác và rõ ràng, nên đối phương sẽ tiến hành ghi hình lại hành vi vi phạm luật lệ đó!”
“Cậu xem, địa điểm ghi hình là 1 tiếng 15 phút trước, đó chẳng phải là lúc phát hiện con đường này hay sao?”
“Ha ha ha ~ ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta đấy ~ Tiểu Mai, có người chụp ảnh giúp hai ta rồi!”
Trên xe lập tức tràn đầy tiếng cười “ha ha ha” của Vinh Quý.
Tiểu Mai… Tiểu Mai không biết nên nói gì cho phải.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cuối cùng, Vinh Quý nhìn thoáng qua chậu hoa trong ngực và cây nấm trong chậu.
Cậu vung cao tay lên, chậu hoa trong ngực bay ra ngoài.
“Tũm” một tiếng, chậu hoa lập tức chìm vào mặt sông màu đen.
Sau đó…
Cá lớn khó khăn lắm mới trồi lên mặt nước tìm người tính sổ lại bị nện choáng luôn.