"┟┑└┥┶╆╄?"
Trong lúc choáng váng, Vinh Quý nhìn thấy một hàng chữ.
Nói nhìn thấy cũng không đúng lắm, vì nó giống như là nghe được, lại càng giống cảm giác đang mơ hơn.
"Anh nói cái gì?" Cậu mở miệng, ừm... cậu muốn mở miệng nhưng mà chưa đợi cậu tìm được chỗ để mở miệng thì "giọng nói" của cậu đã phát ra ngoài.
Được rồi, bảo là "giọng nói" cũng không chính xác, cậu hoàn toàn không nghe được giọng nói của mình, cậu lại càng khẳng định là mình đang nằm mơ.
Nhưng Vinh Quý chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì câu hỏi tiếp theo lại kéo tới, lần này, cậu nghe hiểu câu hỏi của đối phương.
"Câu hỏi: 1 + 1 =?"
"2." Vinh Quý tức giận trả lời.
"Câu hỏi: 11 + 11 + 11 + 11 + 11 =?"
"55!" Đây là giấc mơ đang đi học à? Lẽ nào cậu đang học chương trình tiểu học!
Nhưng mơ học tiểu học tốt hơn học đại học nhiều, có trời mới biết cậu vốn chưa tốt nghiệp đại học, ngay cả chương trình cấp ba còn không theo kịp nữa cơ mà...
Vinh Quý nghĩ thế.
Nhưng cậu cảm thấy may mắn chưa được bao lâu thì một câu hỏi khác lại tới.
"Câu hỏi: 1 + 11 + 111 + 1.111 + 11.111 +... =?"
Sao tự nhiên biến thành đếm số rồi? Má ơi!
Vinh Quý không trả lời.
Các câu hỏi về sau lại càng phức tạp, mấy cái biểu đồ khó nhằn lần lượt xuất hiện trước mặt cậu, cậu... cậu không biết câu nào hết trơn. Rõ ràng đối phương "nói" tiếng Trung, nhưng cậu lại không hiểu một chữ nào cả.
Bầu không khí chết chóc của tiết số học khiến người ta nhức đầu cuối cùng cũng kết thúc, kế tiếp là tiết ngôn ngữ.
Các loại ngôn ngữ hiếm lạ, những ký hiệu kỳ quái lướt qua trước "mắt" cậu. Sở dĩ cậu biết đó là ngôn ngữ, ký hiệu là bởi cậu nhìn thấy một vài chữ cái tiếng Anh, nhưng trên mấy chữ cái tiếng Anh đó lại có vài ký hiệu khác, thoạt nhìn hơi giống ghép vần, hoặc đó là một ngôn ngữ khác... cậu cũng không biết nữa.
"Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm ra "Đại tiệc hoàng gia Mãn – Hán " [*] nổi danh không?" Đối phương lại đổi chủ đề.
[*] 满汉全席 – Mãn Hán Toàn Tịch: hay còn gọi là Đại tiệc hoàng gia Mãn – Hán, là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn của người Mãn và người Hán.
"Cái gì?"
"Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm ra "Đại tiệc hoàng gia Mãn – Hán " nổi danh không?" Bởi vì Vinh Quý không đưa ra đáp án nên đối phương lại "hỏi" một lần nữa.
"Không." Tôi không phải là đầu bếp đâu à!
"Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm món cà chua xào và trứng cuộn sơ cấp không?"
"Không!"
Vừa trả lời, Vinh Quý vừa nghĩ: Mấy câu hỏi này càng ngày càng kỳ lạ à nha.
Kế tiếp là đủ loại câu hỏi, nhưng tiếc ghê, tất cả những câu mà đối phương hỏi thì Vinh Quý đều không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn. Sau đó, đối phương hỏi một câu cuối cùng: "Câu hỏi: Xin hỏi cậu thành thạo điều gì? Hoặc là cậu cho rằng ưu điểm lớn nhất của mình là gì?"
Lần này Vinh Quý không hề do dự, cậu vô cùng cởi mở trả lời: "Ha ha ha! Đương nhiên ưu điểm lớn nhất của tôi là ngoại hình rồi!"
"Vóc người đẹp, khuôn mặt đẹp, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp hết á!"
Vừa nhận được đáp án này, âm thanh kia không còn vang lên nữa.
Sau đó, cậu bị nhét vào trường luyện thi.
Trường luyện thi này cũng rất kỳ quái, bởi vì cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng lại có thể cảm nhận có rất nhiều thứ đang cưỡng ép nhồi vào đầu của mình.
Khi những thứ đó tiến vào trong "não" thì cậu cũng có "nhìn" qua, nhưng hoàn toàn không hiểu gì cả.
Sau một hồi nhồi nhét đau cả đầu, trước mắt cậu tối sầm rồi ngất xỉu.
Chờ khi tỉnh dậy thì Vinh Quý kinh ngạc vì mình có thể nhìn thấy đồ vật!
Không còn là loại thị giác kỳ lạ kia nữa, lúc này đây, cậu thật sự có thể dùng mắt mà nhìn.
Nhưng nói là "dùng mắt" nhìn cũng không hoàn toàn chính xác, có cảm giác như... không giống với khi nhìn đồ vật bình thường... giống như, giống như không phải là thực thể, mà là hình ảnh vậy. Hơn nữa, hình như xung quanh tối đen mà, nhưng sao cậu có thể nhìn thấy đồ vật ở chỗ tối thui như vậy cơ chứ! Bình thường năng lực nhìn trong đêm của cậu rất là kém đó...
Từ từ... bình thường?
Cậu lật đật bò dậy.
Sau đó, cậu "nhìn" thấy trên chiếc ghế dựa rách nát trước mặt... đó là... một món đồ chơi à? Hay là người máy?
Đó là một người máy có kích thước không khác gì cậu lắm, nhưng không phải là loại người máy giống nhân loại như xem trong phim ảnh, mà là loại bình thường, giống như một phiên bản phóng to của đồ chơi trẻ em vậy.
Vinh Quý ngây người.
"Chào cậu, cũng may là tôi kịp kích hoạt trước lúc nguồn năng lượng của cậu tiêu hao hết, nhưng có một tin tức xấu, máy móc đã đình chỉ hoạt động trước khi cậu tiếp nhận hết tất cả tri thức rồi."
Người máy kia nói chuyện kìa!
Vinh Quý ngơ ngác, nhưng rất nhanh, cậu nhớ tới tình huống đi học quái dị vừa rồi.
"Không... đây là tin tức tốt đối với tôi đấy..." Cậu không thích đi học, rất không thích.
Cho đến giờ phút này, Vinh Quý mới phát hiện cậu đang nói ngôn ngữ mà mình không hề quen thuộc! Nhưng đáng sợ hơn cả chính là... giọng nói của cậu đâu rồi? Đây hoàn toàn không phải là giọng của cậu! Mà đó là âm thanh kim loại nghe vô cùng kỳ quái.
Người máy kia lại "nói": "Hệ thống ngôn ngữ của cậu đã rất cổ xưa rồi, tôi đã cài cho cậu hệ thống ngôn ngữ mới nhất."
"Chuyện này rất bình thường." Anh nói.
"Không hề bình thường xíu nào hết á!" Cho dù trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng lúc nói lại phát ra tiếng kim loại kỳ lạ kia, âm sắc ngang phè, không thể nào biểu đạt bất kỳ cảm xúc nào của cậu cả.
"Cũng đúng, quả thật không bình thường cho lắm." Người máy kia nhẹ nhàng gật đầu: "Vì chip nhỏ nên chỉ có thể cài một hệ thống ngôn ngữ, cậu là người duy nhất mà tôi thấy đấy."
Vinh Quý: "..."
Những lời này thì cậu nghe hiểu, ý bảo đầu óc cậu không tốt chứ gì.
Người này độc miệng ghê nơi.
Vinh Quý muốn bĩu môi nhưng không thành, cậu vừa cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện cánh tay của mình đã bị một cánh tay kim loại đơn sơ thay thế.
Cậu ngẩn người, lại nhìn sang bụng, chân của mình... Không cần nhìn nhiều nữa, cũng không cần soi gương thì cậu cũng biết tướng mạo bây giờ của mình là như nào rồi: Giống y chang người máy đối diện!
"Tôi... cơ bụng sáu múi của tôi đâu rồi?" Cuối cùng, Vinh Quý dùng âm thanh kim loại phát ra một tiếng hét thảm thiết.
"Có lẽ cơ bụng sáu múi của cậu ở chỗ này." Có trời mới biết Vinh Quý hoàn toàn không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời, nhưng người máy đối diện này lại nhảy xuống ghế dựa rồi chỉ phía trước, nói.
Theo phương hướng tay người máy kia chỉ nhìn qua, lúc này Vinh Quý mới "thấy" trước mặt mình là một bức tường, trên đó có nhiều ô vuông chằng chịt, từng ô vuông đều có khóa.
Vinh Quý đứng dậy rồi ngơ ngác đi tới chỗ "bức tường" mà người máy chỉ, cậu thấy người máy nhấn một ô vuông trên đó, sau đó ô vuông kia chậm rãi lồi ra ngoài.
Quan tài!
Nhưng lại trong suốt.
Nhưng cũng chính vì "quan tài" này trong suốt nên Vinh Quý mới có thể thấy rõ thứ đặt ở bên trong, sau khi thấy rõ thì cậu lại càng hoảng sợ.
"Thật đáng tiếc, hình như không thấy cơ bụng sáu múi của cậu rồi." Cậu nghe người máy kia thản nhiên nói.
"Má ơi, đây là tôi mà!" Không rảnh phản ứng lại đối phương, Vinh Quý cúi đầu nhào lên "quan tài" chứa cơ thể của mình.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thật ra, một vận mệnh nào đó ở đây xém chút nữa đã trở thành vận mệnh của Olivia.
Olivia dùng hết vận may của mình để gặp Tiểu Căn, cho nên cậu ấy không có bước vào vận mệnh này.
P/s: Cảm ơn lời nhắn của mọi người.
—
V: Olivia và Tiểu Căn (Mục Căn) được tác giả để cập là 2 nhân vật chính trong bộ "Không Có Kiếp Sau" của Nguyệt Hạ Tang, các bạn có thể tìm đọc, chưa đọc vẫn không ảnh hưởng gì nhé, vì tuy có liên kết giữa các truyện với nhau nhưng mỗi bộ vẫn là một câu chuyện độc lập.
Minh họa cảnh 2 bạn chẻ thấy "quan tài" của mình:))))