"Bật đèn đi." Tôi vội vàng nói với Lục Nguyên Đăng.
Lục Nguyên Đăng vẫn chưa rõ tình hình, cười nói với tôi: "Em to gan từ khi nào vậy, còn thích bật đèn làm?"
Anh duỗi tay bật đèn đầu giường lên.
Tôi vội vàng đẩy anh ra, nhìn xuống dưới người, quả nhiên thấy một vết đỏ sậm trên ga giường trắng tinh, vô cùng rõ ràng.
"Ừm, em đến tháng rồi, anh tự nghĩ cách đi." Tôi ngượng ngùng nói với Lục Nguyên Đăng.
Sắc mặt anh tối sầm, con ngươi sâu thẳm nhìn vào tôi, hừ nhẹ một tiếng: "Anh nghĩ cách gì được?"
Tôi ngẫm nghĩ, rồi nói với anh: "Anh cũng đâu thiếu gái, có thể tìm người khác giúp anh giải quyết. Hoặc là..."
Tôi dừng một chút, đỏ mặt nói với anh: "Anh cũng có thể dùng tay."
Dù sao cũng là đến tháng, không thể làm tiếp chuyện đó được. Cho dù anh không ghê thì tôi cũng ngại mất vệ sinh đấy.
Lục Nguyên Đăng cười mờ ám với tôi, cầm tay tôi bảo: "Còn cách nữa, em dùng tay giúp anh giải quyết."
Nói rồi ấn tay tôi xuống chỗ nóng bỏng của anh.
Vật kia ở trong tay tôi nảy một cái, làm tôi sợ giật bắn mình.
Tôi chưa bao giờ biết, thì ra thứ này còn biết nhảy.
"A." Phản ứng của tôi làm Lục Nguyên Đăng cười: "Cô gái trong sáng, so với đám phụ nữ kinh nghiệm phong phú ngoài kia thì thú vị hơn nhiều."
Anh tóm tay tôi cầm vào chỗ của anh, tuốt lên tuốt xuống.
Tôi chưa từng làm loại chuyện này, mặt đỏ như gấc.
Làm loại chuyện như vậy thật sự là quá xấu hổ!
"Không muốn." Tôi nhăn nhó, muốn rút tay lại, nhưng lại bị Lục Nguyên Đăng túm chặt hơn.
"Ngoan. Em biết kết cục của việc chọc giận anh rồi đấy."
Lời anh nói làm tôi không dám có ý định phản kháng nữa, chỉ đành quay đầu đi, tay lên lên xuống xuống theo động tác của anh.
Lục Nguyên Đăng rên rỉ, vẻ mặt tràn đầy sự hưởng thụ. Có thể thấy anh rất thoải mái.
Một lát sau anh thả lỏng tay ra, giọng khàn khàn nói với tôi: "Tự em làm."
Tôi dựa theo động tác của Lục Nguyên Đăng ban nãy, chậm rãi hoạt động.
Anh chỉ dạy tôi từng chút một, động tác của tôi cũng càng ngày càng thành thạo.
Có điều sức chiến đấu của Lục Nguyên Đăng vẫn rất mạnh, về sau tay tôi mỏi rã ra rồi anh vẫn không có dấu hiệu giao nộp vũ khí.
"Anh có thể nhanh hơn chút được không."
Tôi sốt ruột nói.
Phải biết rằng bây giờ tôi còn chưa lót băng vệ sinh, khép chân quỳ cả nửa ngày giúp anh giải quyết vấn đề rồi, đến cái bụng cũng đã hơi lâm râm đau.
"Em nhanh một chút anh tất nhiên cũng sẽ nhanh." Anh thấp giọng nói với tôi.
Cái bụng càng ngày càng đau, tôi đành tăng tốc theo yêu cầu của Lục Nguyên Đăng. Thứ nóng rực trong tay càng lúc càng lớn, nhịp thở của Lục Nguyên Đăng cũng dồn dập theo.
Cuối cùng anh gầm nhẹ một tiếng, tiết ra trong tay tôi.
Chất lỏng trắng đục bắn lên cao, dính vào trên ngực, trên mặt, thậm chí là cả tóc tôi.
Mũi ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng nặc.
Ánh mắt Lục Nguyên Đăng cũng trở nên sâu thẳm.
Thứ to lớn của anh vẫn đứng thẳng như cũ, không hề có ý định mềm xuống. Tôi hơi sợ, vội vàng xuống giường, lấy cái băng vệ sinh trên đầu giường rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Cho dù không nhìn tôi cũng biết dáng vẻ mình dâm đãng như thế nào, nếu như lại khơi lên thú tính của Lục Nguyên Đăng nữa thì tay tôi chắc hỏng mất.
Lót băng xong tôi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lục Nguyên Đăng nằm trên giường nhắm mắt lại, cũng không biết anh đã ngủ chưa. Tôi vốn còn định đổi ga giường nữa!
Trên đó dính máu của tôi, anh không ngại sao?
Bình thường anh chưa bao giờ ngủ trong phòng tôi. Cho dù có làm trong phòng anh xong anh cũng bảo tôi về. Cho nên tôi nghĩ, hẳn là anh ghét nằm chung giường với tôi.
Giờ thế này, có phải tôi nên suy nghĩ tới việc ngủ trên sàn nhà hay không?
Tôi còn đang đến tháng đó, sao có thể đối xử với tôi như vậy?
Tôi do dự chốc lát rồi vỗ vai Lục Nguyên Đăng, nhẹ giọng nói: "Ừm, Lục Nguyên Đăng, anh ngủ rồi à?"
Người đàn ông không mở mắt, nhưng lại trả lời một câu.
"Chưa."
"Có thể phiền anh di chuyển thân thể tôn quý của mình về long sàng ngủ không?" Tôi ngượng ngùng nói.
"Ngủ đi, đừng nói nhảm." Lục Nguyên Đăng duỗi tay kéo tôi nằm vào lòng anh.