Tôi chỉ về muộn một chút thôi mà, còn anh ấy giống như một phụ huynh nghiêm khắc, mỗi ngày đều nhìn tôi chằm chằm như thế sao?
“Trời mưa, không bắt được xe nên em về muộn.”
Tôi nói với khuôn mặt buồn bã.
Trên mặt vẫn còn có chút đau, tôi chuẩn bị lên lầu tắm rửa rồi sau đó bôi thuốc mỡ. Tôi chưa soi gương nên cũng không biết mặt mình sưng phù đến mức nào nữa?
“Lúc tan làm là năm rưỡi, lúc đó vẫn chưa mưa.” Lục Nguyên Đăng khẽ cười một tiếng, trông rất nguy hiểm.
Người đàn ông này, ngay cả đến giờ giấc làm việc, nghỉ ngơi của tôi đều biết rõ như vậy, cũng đáng sợ thật đấy?
Tôi cũng không dám nói mình đi đến chỗ Tống Trọng, chỉ có thể nói dối: “Đi dạo phố một chút thôi.”
“Đồ đi mua đâu?” Anh ấy nhìn tôi không có cái gì trên tay, chìa tay phải ra về phía tôi.
Người đàn ông này muốn ép chết tôi mới chịu buông tha chắc?
Bà đây không đi dạo phố, lấy đâu ra đồ đây?
Tôi trợn mắt nhìn Lục Nguyên Đăng rồi lạnh lùng nói: “Không có tiền nên mua không nổi được chưa?”
Lục Nguyên Đăng nhướn mày, lấy ra một tấm thẻ đen ném cho tôi.
“Thích cái gì thì mua cái đấy.”
Động tác của anh ấy thật phóng khoáng. Người ta nói đàn ông lúc quẹt thẻ là đẹp trai nhất, xem ra không sai tí nào.
Thẻ đen không phải ai đều có thể làm được, thẻ đen của Lục Nguyên Đăng ít nhất cũng phải có hơn 22 tỷ.
Nếu như tôi có thể quẹt cái thẻ này trả tiền lại cho anh ấy thì tốt quá.
Tròng mắt tôi chuyển động, sau đó, Lục Nguyên Đăng lại trầm giọng, nói: “Đừng có ý đồ xấu gì đấy, chỉ có thể đem thẻ đi mua đồ. Làm người phụ nữ của anh, tất nhiên không thể quá nghèo được.”
Nói đi nói lại hóa ra sợ tôi làm mất mặt anh ấy.
Tôi biết cho dù có trả lại thẻ cho anh ấy, anh ấy cũng chưa chắc đã lấy lại, dứt khoát là phải nhận lấy. Mặc dù tôi không muốn tiêu tiền của anh ấy, nhưng nhỡ có việc gì gấp thì sao? Cho đến hôm nay, tôi sẽ không bạc đãi chính mình nữa.
“Cảm ơn ông chủ.” Tôi ngẩng mặt lên, nở một nụ cười ngọt ngào với anh ấy, tự giác nở một nụ cười mà tình nhân nên có.
Bây giờ tôi cũng đã hiểu, một người hỉ nộ vô thường như Lục Nguyên Đăng, bình thường lấy lòng anh ấy vẫn là tốt nhất.
“Mặt của em làm sao vậy?” Lục Nguyên Đăng chau mày, chạm nhẹ vào mặt tôi.
“A... đau.” Tôi kinh ngạc, hất tay anh ấy ra.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Sắc mặt anh ấy trầm xuống, không giận dữ nhưng lại rất uy nghiêm.
“Em uống cà phê không cẩn thận bị bỏng.”
Tôi không muốn để cho Lục Nguyên Đăng biết sự thật nên tùy tiện nói vài câu nói dối.
Nhưng hiển nhiên, lời nói dối vụng về của tôi không thể lừa được Lục Nguyên Đăng.
“Tự mình có thể làm bỏng đến mức như vậy? Ninh Khanh à, em quá ngây thơ rồi đấy, hay là em nghĩ anh là kẻ ngốc?”
Nhưng tôi vẫn không có ý định nói.
“Tin hay không thì tùy anh.”
Sau khi thuận miệng nói câu đó xong, tôi liền đi lên lầu trên. May mà Lục Nguyên Đăng không đi theo tôi, tôi rửa mặt xong, bôi thuốc mỡ lên mặt rồi đi ngủ.
Trên mặt vẫn cảm thấy rất đau, cả ngày cuối cùng cũng được đi ngủ. Vừa mới ngủ thì vang lên tiếng đập cửa.
“Ai vậy!” Tôi buồn phiền hét lớn về phía cửa: “Đêm rồi, muốn chết sao?”
“Lục Nguyên Đăng.” Ngoài cửa là âm thanh ngắn gọn, rõ ràng.
Tôi giật mình tỉnh lại rồi bò dậy, mở cửa ra.
Tôi ngủ mơ mơ màng màng mà quên mất đây là nhà của Lục Nguyên Đăng, quên mất ở đây chỉ có hai người chúng tôi mà thôi.
Ngoài cửa, Lục Nguyên Đăng mặc bộ đồ ngủ, để lộ ra bộ ngực căng đầy cường tráng, tôi nhìn thấy rồi nuốt nước bọt vào trong.
Lục Nguyên Đăng, người đàn ông này đẹp trai, có tài còn đơn thân nữa chứ, đối với phụ nữ thực sự có một sự hấp dẫn cực lớn.
Còn tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường.
“Có chuyện gì?” Tôi ngáp một cái rồi chớp chớp mắt hỏi.
Có thái độ tốt như vậy, tất cả đều là bởi vì tôi vừa mới hét lên với anh ấy. Hi vọng nhìn tôi đáng yêu, khôn ngoan như vậy có thể không tính toán với tôi.
“Đi uống rượu với anh.”
Lục Nguyên Đăng nói một câu rồi lôi tôi đi lên lầu trên.
Nhưng tôi không biết uống rượu! Một khi uống rượu là bị phát ban, muốn tôi chết sao?
Trên lầu là một ban công rất lớn, ở phía bên góc trái trồng đầy hoa với cỏ, phía trên có hơn nửa là trồng nho, đã qua mùa ăn nho rồi, chỉ còn trơ trụi dây nho.
Đêm nay không có trăng, nhưng những ngôi sao trên bầu trời lại rất đẹp. Ở trên đây ngắm bầu trời sao cũng không tồi cho lắm.
Không ngờ, Lục Nguyên Đăng này cũng thật có nhã hứng.
Lục Nguyên Đăng tự rót cho mình một ly rượu rồi uống.
Rượu anh ấy uống có màu vàng nhạt, tôi nghĩ đó là rượu sâm-panh nhưng khi ngửi nó lại có mùi hương của một loại trái cây độc đáo, khiến tôi có chút mê say.
Mùi thơm. Thực sự rất dễ chịu.
Từ trước đến nay tôi luôn không có cảm tình với rượu, bây giờ lại liếm liếm đầu lưỡi.
Lục Nguyên Đăng khẽ cười một tiếng, đưa rượu trong ly cho tôi.
“Đây là rượu hoa quả được ủ trong nhà máy rượu, em có muốn thử không. Sẽ không say đâu, cũng sẽ không bị phát ban đâu. Lúc nãy anh lấy nhầm rượu, rượu này chỉ thích hợp cho phụ nữ uống mà thôi.”
Tôi vốn dĩ định từ chối, rốt cuộc dùng chung ly với Lục Nguyên Đăng có vẻ thân mật quá mức.
Thế nhưng con sâu tham ăn trong bụng đang kêu gào, quỷ thần xui khiến, tôi cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Thực sự rất ngon, so với tưởng tượng của tôi, nó ngon hơn rất nhiều.
Có mùi vị thanh ngọt của hoa quả, và một chút mùi vị của rượu. Hai người hòa cùng một nơi, mùi vị vừa vặn.
“Rất ngon.” Tôi cảm thán từ trong thâm tâm nói, nhịn không được uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
“Anh đi lấy thêm một chai rượu nữa.”
Anh nói xong liền đi xuống lầu.
Hai phút sau đó, cầm một chai rượu nho đi lên.
Tôi là người bình thường, loại rượu này tôi cũng không hiểu. Nhưng thứ mà Lục Ngạn mang lên còn được đóng gói đẹp đẽ, tôi đoán cái chai này phải gần bốn mươi triệu.
Lục Nguyên Đăng mở rượu đỏ, rót vào trong ly, từng dòng rượu chảy xuống.
Anh ấy cũng không nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy thật vô vị, chỉ có thể tiếp tục uống rượu. Uống hết ly này đến ly khác, uống hết hơn nửa chai.
Đầu tôi có chút choáng.
Có điều lại không bị phát ban chút nào cả.
Tôi nhìn Lục Nguyên Đăng trước mặt, bắt đầu thấy hoa mắt.
“Không phải anh nói sẽ không say sao, vì sao em thấy hơi chóng mặt? Có phải anh bỏ thuốc vào trong rượu không?” Tôi lẩm bẩm nói, toàn cơ thể cũng không tự chủ dựa vào người của Lục Nguyên Đăng.
Tôi nghe thấy tiếng Lục Nguyên Đăng khẽ cười, bất đắc dĩ nói với tôi: “Em nghĩ rằng anh có cần thiết phải bỏ thuốc không? Anh nói uống một ly sẽ không say, em xem bản thân mình đã uống bao nhiêu ly rượu rồi.”
Một câu nói của anh ấy làm tôi nghẹn họng, không trả lời được.
Mặc dù cảm thấy say nhưng loại rượu này không làm tôi bị phát ban, lại còn ngon như vậy, tôi không nhịn được lại rót một ly.
Hoặc là, trong lòng khó chịu. Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện phiền lòng như vậy, mượn rượu giải sầu, không biết làm như vậy có thể quên đi được không.
Việc trong nhà, việc Mạc Hân, rồi còn nợ Lục Nguyên Đăng gần ba tỷ, áp lực khiến tôi không thở nổi. Nhưng điều khiến tôi phiền lòng nhất là sự xuất hiện của Khương Hải.
Cậu ấy xuất hiện vào lúc tôi yếu đuối nhất, giống như một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào cuộc sống u ám của tôi.
“Lục Nguyên Đăng, anh biết yêu mà không có được là mùi vị là như thế nào không?” Tôi dựa vào vai của Lục Nguyên Đăng, chợt hỏi một câu.