Mỗi lần anh ấy gọi tôi tới, ngày hôm sau tôi đều không xuống giường được. Bây giờ vết thương ở hông tôi còn chưa khỏe, nếu lại bị anh ấy giày vò một lần, tôi đoán nửa đến mạng mình cũng không còn nữa.
Dù không tình nguyện, tôi vẫn đi tới, đứng trước mặt anh ấy.
Lục Nguyên Đăng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước. sự dịu dàng của anh ấy khiến trong lúc ngẩn ngơ, tôi cảm thấy anh ấy không hề nhìn tôi, mà là muốn nhìn thấy một bóng dáng nào đó trên người tôi.
Tôi không hỏi, không dám hỏi, cũng không muốn hỏi.
Vóc dáng 1,6m của tôi đứng trước mặt dáng người cao hơn 1,8m của Lục Nguyên Đăng hoàn toàn bị đè ép, cổ cũng ngẩng lên đến mỏi nhừ.
Hông tôi còn đang bị thương mà, đứng lâu như vậy cũng hơi đau, không có tinh thần tốt đến vậy ở đây dây dưa với anh ấy.
“Chuyện gì?” Rốt cuộc tôi cũng không kiềm chế được, mở miệng hỏi.
Tay tôi bị anh ấy nắm lại, anh ấy vòng lên trước, tôi liền ngã vào ngực anh ấy không chút phòng bị.
Anh ấy ôm tôi thật chặt, đầu gối lên đầu tôi, bàn tay du ngoạn sau lưng tôi, cuối cùng dừng lại ở phần hông bên phải của tôi.
“Đau không?” Anh ấy nhẹ nhàng ấn một cái, tôi hít vào một hơi.
“Nói nhảm.” Tôi liếc mắt nói.
Không động vào cũng đau, huống hồ anh ấy ấn mạnh như thế.
“Đáng đời.”
Anh ấy nói một câu như vậy rồi trực tiếp đẩy tôi ra, gương mặt lại trầm xuống.
Gì vậy, sao tôi lại đáng đời? Tôi cũng là người bị hại đó.
Tôi oán hận trong lòng, nhưng lại không dám chọc giận anh ấy, chỉ có thể nuốt lửa giận trong lòng xuống.
Nhưng Lục Nguyên Đăng này biến sắc mặt cũng thật nhanh, mới vừa rồi còn là dáng vẻ dịu dàng như nước, chớp mắt đã biến thành vẻ người sống chớ đến gần rồi.
“Tháng này em không cần đi làm nữa.”
Anh ấy nói.
“Không đi làm em ăn cái gì mặc cái gì dùng cái gì, trả tiền cho anh thế nào?” Tôi liếc mắt, lạnh lùng nói.
Tôi đã xin nghỉ ba ngày rồi, Tống Trọng đối tốt với tôi không trừ tiền của tôi, tôi đã cảm động đến rơi nước mắt rồi. Nếu không đi làm nữa thì có vẻ được nuông chiều sinh ra kiêu ngạo quá.
Loại người có tiền Lục Nguyên Đăng này sao hiểu được nỗi khổ của những người nghèo chúng tôi. Nếu không mau mau kiếm đủ tiền, làm sao tôi thoát khỏi cuộc sống bây giờ được?
“Nếu em mà đi làm, em trai em cứ đợi ngồi tù đi!” Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nói một câu như vậy rồi rời khỏi phòng.
Tôi tức anh ách mà không phát ra được, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tống Trọng xin nghỉ một tuần.
Lục Nguyên Đăng nói là tháng này, mà bây giờ đã là ngày 23 rồi, tháng sau là tôi có thể đi làm rồi. Chỗ trống này thực sự là quá đẹp.
Tôi làm xong cơm, Lục Nguyên Đăng ngồi đối diện tôi, thong thả ăn.
“Tay nghề xuống cấp lắm rồi.” Anh ấy nếm thử một miếng sườn xào chua ngọt, nhíu mày nói.
Tôi biết, anh ấy đang chê tôi nấu quá ngọt. Lúc trước bỏ đường, eo bị căng, run tay một cái đổ hết đường vào nồi. Tuy tôi đã thử vớt một ít ra nhưng vẫn thành một nét bút hỏng.
“À, lần sau em sẽ chú ý.” Tôi thuận miệng ứng phó một câu.
Dường như Lục Nguyên Đăng bất mãn với thái độ này của tôi, mày càng nhíu chặt lại. Vừa muốn nói gì đó, điện thoại di dộng của tôi lại vang lên.
Điện thoại của tôi không nhiều lắm, đại khái ta cũng đoán được là ai gọi.
Vừa lấy điện thoại ra, quả nhiên giống hệt tưởng tượng.
“Mẹ nghe nói con nằm viện.” Mẹ hỏi.
Nhưng cũng chỉ hỏi một câu, rồi lại chuyển chủ đề.
“Chuyện của em trai con rốt cuộc xử lý thế nào? Bây giờ đến điện thoại nó cũng không dám mở, cũng không dám ra khỏi cửa, những ngày như thế còn bao lâu nữa?”
Tôi cảm thấy rất phiền, thậm chí không muốn nghe mẹ nói một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Ba ngày nay, chỉ có Tinh Tinh và Cổ Duyên tới bệnh viện thăm tôi. Giữa lúc cô đơn, trong lòng tôi cảm thấy, ở trên thế giới này, tôi cô độc không nơi nương tựa.
Mà mẹ tôi, rõ ràng biết tôi nhập viện cũng không đến thăm tôi. Trong lòng bà ấy thực sự chỉ có em trai thôi sao?
Lục Nguyên Đăng giương mắt nhìn tôi, tất cả đều hiểu rõ.
Tôi vô cùng phiền chán, cũng không còn tâm trạng ăn uống gì. Điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Tôi nhận điện thoại, chuẩn bị gào lên một trận.
“Các ngươi đủ chưa vậy, có thể…”
“Ninh Khanh, cậu làm sao vậy?” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam dịu dàng.
Giọng nói này hơi quen.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, trái tim cũng đập trật mất nửa nhịp.
Khương Hải.
Đối tượng thầm mến của tôi thời cấp ba, cho dù tới bây giờ, nhìn thấy tên anh ấy, trái tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.
“Có chuyện gì vậy?” Mặt tôi hơi nóng lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
“Buổi họp lớp ngày mai, tôi sợ cậu quên nên cố ý nhắc cậu một câu.” Khương Hải nói.
Lúc này tôi mới nhớ, đúng là tháng trước các bạn học cấp ba có hẹn ngày mai tụ hội. Gần đây chuyện xảy ra quá nhiều, nếu Khương Hải không gọi điện thoại tới chắc tôi thực sự đã quên rồi.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Đang chuẩn bị cúp điện thoại, Khương Hải chợt nói một câu.
“Ninh Khanh, cậu nhất định phải tới.”