Từ điểm này có thể thấy cô ta rất để ý đến Lục Nguyên Đăng.
Thực ra tôi có rất nhiều điều muốn hỏi rõ Lục Nguyên Đăng, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Chẳng hạn như, nếu họ đã kết hôn rồi tại sao không ở chung? Rốt cuộc tại sao tinh thần Quý Vương Nhung lại không bình thường? Tôi kém hơn rất nhiều so với Quý Vương Nhung, vậy tại sao Lục Nguyên Đăng lại tìm đến tôi?
Những vấn đề này vẫn luôn lẩn quẩn trong lòng tôi, khiến tôi cảm thất rất phiền và khó chịu.
Về đến công ty, tôi theo lời Downey nói, bắt đầu vẽ bản thảo. Sau khi đổi thành chocker, vẽ ra cũng cảm thấy ưng ý hơn rất nhiều.
Lúc ba giờ chiều, công ty tổ chức họp đột xuất. Tất cả mọi người trong công ty đều tập trung ở sảnh.
Bàn ở giữa đặt một chiếc hộp, mà Tống Trọng đứng sau chiếc hộp đó, mặt đầy ý cười.
“Sao sếp Tống lại đẹp trai như vậy chứ, nếu như được gả cho anh ấy thì thật là tuyệt vời.” Em gái vừa mới đến công ty nói.
“Cô không biết sếp Tống sớm bị người khác quyến dũ mất rồi sao? Dựa vào cô mà cũng đòi gả cho sếp Tống ư?” Cô gái thứ hai vừa nói vừa quay sang căm hận chỉ vào tôi.
Những chuyện vô căn cứ như vậy tôi nghe nhiều rồi, nên cũng trở nên vô cảm.
Tống Trọng mỉm cười nhìn mọi người, giọng nói êm tai vang lên.
“Ngày mai là cuối tuần, công ty biết mọi người đã vất vả một tuần rồi, vì vậy đặc biệt tổ chức bốc thăm trúng thưởng, là một chuyến đi du lịch trong một ngày trên con thuyền xa hoa, người trúng thưởng sẽ được ngồi thuyền hạng nhất đi ra biển chơi một ngày.”
Còn có hoạt động như vậy sao?
Mọi người ở bên ngoài háo hức, nóng lòng muốn thử vận may. Từng người một xếp hàng bốc thăm. Những người xếp sau vô cùng sốt ruột, chỉ sợ số trúng thưởng sẽ bị người trước cướp mất.
Dù sao tôi cũng không có hứng thú, liền xếp cuối cùng, đợi mọi người bốc xong tôi mới đi qua.
Cuối cùng cũng đến lượt, tôi thản nhiên bước đến.
Đưa tay vào bên trong tùy ý bốc, nhưng lại sờ thấy một cánh tay khiến tôi hoảng hốt giật mình.
“A!” Tôi hét lên một tiếng.
Nhưng Tống Trọng ở đối diện tôi lại nháy mắt, sau đó để một quả cầu vào tay tôi.
Chết tiệt, còn thể loại như vậy sao, đây không phải là gian lận ư?
Không còn cách nào tôi đành phải cầm quả bóng mà Tống Trọng đưa cho, rút tay ra đứng bên cạnh.
Sau đó, Tống Trọng lấy ra một tờ giấy, đọc con số trên đó.
“Số trúng thưởng là 17. Vừa này quên không nói, nếu người trúng thưởng là con gái, tôi sẽ cùng người đó đi chơi một ngày.”
Trong nháy mắt, tất cả chị em phụ nữ đều hăng hái, bắt đầu xem mã số của mình, nhưng đều thất vọng thở dài.
Tôi cúi đầu xem mã số trong tay mình, không ngoài dự đoán, đúng là 17. Nếu không thì vừa nãy Tống Trọng đã không nhọc lòng để quả cầu vào trong tay tôi.
Chỉ là, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
“Ai rút được số 17, đưa tôi xem.” Tống Trọng vẫn giả vờ như không biết hỏi.
Không có ai đáp lại.
Tôi bĩu môi, nhẹ nhàng giơ tay lên.
“Tôi.”
“Chúc mừng Ninh Khanh. Mọi người tiếp tục cố gắng, hoạt động của công ty còn rất nhiều, lần sau nhất định sẽ trúng thưởng. Được rồi, tiếp tục quay lại làm việc đi. Ninh Khanh ở lại, tôi nói với cô những thứ cần chuẩn bị.”
Tất cả các chị em đều ủ rũ rời đi, lúc đi qua tôi, đều căm giận trừng mắt.
Tôi còn nghe có người nói, rõ ràng chọn sẵn rồi còn làm ra trò này làm gì chứ?
Tôi cũng rất muốn hỏi.
Sau khi mọi người đều đã rời đi, tôi liền hỏi Tống Trọng: “Anh nhìn xem, lại thành công khiến em trở thành tình địch của tất cả phụ nữ trong công ty này rồi. Anh nói xem, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Chỉ là buồn quá không có việc gì làm, muốn tìm một người cùng anh ra ngoài chơi thôi. Nhưng lại muốn đổi ý, trong công ty này người anh yên tâm nhất vẫn là em. Vì thế tìm người khác không bằng tìm em tốt hơn.”
Khóe miệng tôi giật giật.
Đúng là những chuyện như thế này chỉ có Tống Trọng mới có thể nghĩ ra. Từ trước đến nay chỉ cần anh ta vui vẻ, việc gì cũng có thể làm mà không cần quan tâm hậu quả.
“Em không muốn đi, bây giờ em chỉ muốn thiết kế cho xong, để kiếm thật nhiều tiền, không thì dến bao giờ em mới có thể trả hết nợ cho Lục Nguyên Đăng đây.” Tôi ủ rũ nói.
Không phải tôi không muốn ra ngoài chơi, thực ra là Lục Nguyên Đăng không cho tôi cơ hội đó. Bây giờ ngay cả cơ hội lên tiếng tôi cũng không có, chỉ muốn làm việc hết mình, trả nợ, lấy lại tự do.
“Có hai tỉ chín trăm bảy mươi triệu đồng thôi mà, cùng lắm anh giúp em trích phần trăm cao hơn một chút, rất nhanh có thể trả hết nợ rồi.”
Công ty là của nhà anh ta, đến nói chuyện cũng chắc chắn như vậy!
Chỉ là bây giờ đâu phải chỉ có hai tỉ chín trăm bảy mươi triệu đồng là có thể giải quyết vấn đề chứ.
“Hai tỉ chín trăm bảy mươi triệu đồng cái gì chứ, bây giờ là mười ba tỉ đồng rồi, anh nói em làm sao trả hết đây?” Tôi nhìn anh ta, vô cùng tuyệt vọng nói.