Thế nhưng đường ranh giới của tôi vẫn còn, cho dù có cắn môi đến sắp chảy máu, tôi cũng kiên quyết không để phát ra âm thanh xấu hổ ấy.
Đó là lòng tự tôn đối với tôi, cũng là sự tôn trọng với Khương Hải.
“Ninh Khanh à, người đàn ông bên ngoài quan trọng thế sao?”
Khuôn mặt người đàn ông đó u ám, lại đâm một cách vừa nhanh vừa mạnh.
Khoái cảm mạnh mẽ ấy khiến tôi suýt ngất đi, tôi cảm nhận được tiếng rên ấy đang ở trong cổ họng tôi, chỉ một sơ suất nhỏ thôi thì sẽ phát ra ngoài.
Không được! Không thể để Khương Hải nghe thấy!
Lục Nguyên Đăng hắng giọng một tiếng, lại mạnh mẽ giống như một cơn cuồng phong vậy.
“A...u.”
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi cúi đầu, cắn mạnh vào vai Lục Nguyên Đăng.
Động tác của Lục Nguyên Đăng dừng lại, ánh mắt sắc nhọn trừng mắt lên với tôi.
Bây giờ tôi không quản được nhiều như vậy nữa rồi, anh ta không để tôi dễ chịu, tôi cũng không để anh ta thoải mái.
“Nhả ra.” Người đàn ông đó trầm giọng nói, không khí lạnh bao trùm xung quanh, hạ thấp nhiệt độ trong phòng tắm xuống.
“Không, trừ khi anh thả tôi ra.” Tôi cắn vai anh ấy, nói ậm ừ không rõ.
Tay anh ta đang ôm chặt eo tôi, bỗng nhiên chặt hơn, một lực mạnh tiến thẳng vào trong, khiến tim tôi cũng theo đó mà run lên.
Không được, sâu quá rồi.
Cứ như vậy, động tác của Lục Nguyên Đăng hơi chậm lại một chút, nhưng mỗi lúc, lại chạm đến chỗ sâu nhất. Lúc đầu tôi còn có thế giữ được ranh giới của mình, nhưng đến cuối cùng, đến sức lực cắn vào vai anh ta cũng không còn nữa rồi.
Cùng với nhịp của anh ta, tôi rên thành tiếng.
Sinh lực của Lục Nguyên Đăng, quả thật khiến người khác phải kinh ngạc. Mặc dù chỉ có một tay đỡ lấy tôi, nhưng vẫn mạnh mẽ vô cùng không hề giảm đi.
Tôi cũng không biết anh ta làm bao lâu, mãi đến khi lờ mờ nghe thấy bên ngoài có âm thanh.
Tôi nghĩ, chắc Khương Hải tỉnh dậy rồi. Vội vàng biểu thị ý Lục Nguyên Đăng hãy dừng lại, nhưng anh ta không nghe, mà ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn, khiến tôi rên không ngừng.
Xong rồi, thật sự xong đời rồi.
Khương Hải chắc chắn nghe thấy rồi.
Khóe miệng Lục Nguyên Đăng cười lạnh lùng, càng lộ rõ hơn. Trái tim tôi, cũng rơi xuống đáy rồi.
Phải rất lâu, Lục Nguyên Đăng mới phun vào trong, rồi buông tôi ra.
Cơ thể mềm nhũn ra tôi chỉnh lại quần áo, mở cửa phòng tắm ra, phát hiện trên giường đã không còn ai nữa rồi.
Mà tấm thẻ phòng khác trên giường cũng đã không nhìn thấy nữa rồi.
“Xem ra, người yêu của cô đã nghe thấy hết cả rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Nguyên Đăng vang lên sau lưng tôi.
Tôi biết, anh ta cố tình làm như vậy! Anh ta muốn làm tổn thương Khương Hải, muốn tôi không còn mặt mũi nào để đối diện với anh ấy nữa.
Nhưng anh ta làm như vậy, thật sự quá đáng lắm rồi.
“Lục Nguyên Đăng, anh ra ngoài cho tôi! Đi ra!”
Tôi thở hổn hền đẩy Lục Nguyên Đăng ra ngoài cửa, đóng sầm cửa lại, không còn sức lực dựa vào cánh cửa.
Khương Hải anh ấy chỉ là muốn có một kí ức đẹp cuối cùng thôi mà, nhưng cuối cùng lại nhận phải sự sỉ nhục như thế này, trong lòng anh ấy nhất định khó chịu lắm.
Tôi không gọi điện cho Khương Hải, tôi không có cái dũng khí đó. Nghĩ đến chuyện ban nãy, tôi nhục nhã không có cách nào đối diện.
Lúc 5 giờ sáng, nhận được tin nhắn của Khương Hải.
“Anh đi đây.”
3 chữ đơn giản vậy thôi, nhưng lại lộ rõ nỗi buồn vô hạn.
Tôi ngồi trên giường, đột nhiên khóc òa lên..
Mối tình đầu đã từng khắc cốt ghi tâm đó, cuối cùng không một lí do mà kết thúc.
Tôi ngoài việc khóc ra, thậm chí còn không tìm được một phương thức nào tốt để tạm biệt.
Lúc Thẩm Ninh đến, mắt tôi sưng húp lên. Cô ấy không thấy Khương Hải đâu, chắc là cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nên không hề hỏi tôi.
Lúc ra khỏi khách sạn, Đường Nhật đã đứng ở cửa đợi chúng tôi rồi.