Mục lục
Vợ Mới Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lục Nguyên Đăng, có khi nào chúng ta sẽ chết ở trên hòn đảo hoang này không?”

Có lẽ đầu óc tôi đã sốt đết mức mơ hồ rồi, thế mới nói ra được những câu như thế.

“Không đâu. Chỉ cần bão ngừng, người của công ty chắc chắn sẽ đến, em sẽ không có việc gì đâu. Nếu như mệt rồi em nghỉ ngơi một chút. Có lẽ tỉnh dậy là đã về rồi.”

Tôi chưa bao giờ nghe thấy Lục Nguyên Đăng nói với tôi bằng giọng dịu dàng thế này.

Dịu dàng đến mức tôi tưởng rằng tất cả mọi thứ trước mắt chẳng qua chỉ là ảo giác của tôi.

“Em không ngủ được, trong dạ dày như đang lộn ngược lên ấy.” Tôi yếu đuối nói.

Lục Nguyên Đăng không trả lời tôi, cánh tay anh lại siết chặt tôi thêm một chút.

Rất nhanh sau đó mưa bắt đầu đổ xuống, tôi nghe thấy tiếng mưa rất to, nhưng rơi xuống người tôi lại chỉ là những giọt nhỏ.

Nước mưa lạnh buốt bắn lên mặt khiến tôi tỉnh táo được vài phần.

Vậy mà tôi lại để mặc cho Lục Nguyên Đăng ôm mình, đợi đến lúc Quý Vương Nhung quay về tôi có một trăm cái miệng cũng không cãi được.

Tôi vội vàng đẩy Lục Nguyên Đăng ra nhưng vừa chạm vào quần áo của anh liền cảm giác được nước ướt đẫm. Sau khi đẩy anh ra, mưa dường như trở nên to hơn, tôi không kịp trở tay liền bị mưa hắt ướt đẫm.

Vừa nãy mưa đâu có to như vậy.

Chẳng lẽ?

Tôi nhìn về phía Lục Nguyên Đăng, lên tiếng hỏi, “Vừa nãy có phải là anh chắn mưa cho em không? Tại sao người anh lại ướt như vậy?”

Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nhìn tôi, thản nhiên nói, “Có phải cô tưởng tượng nhiều quá rồi không, vừa này tôi vừa mới nhảy xuống biển, quần áo khô được à.”

Người ta đã nói như thế, đương nhiên tôi cũng không ảo tưởng nữa.

Tôi bĩu môi không nói thêm câu nào.

“Ninh Khanh, tôi về rồi.”

Giọng của Tống Trọng vọng lại từ xa, tôi nhìn xuyên qua màn mưa thấy anh ta và Quý Vương Nhung đang ôm một đống hoa quả đi về.

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Cũng may vừa nãy tôi đẩy Lục Nguyên Đăng ra, bằng không nếu Quý Vương Nhung nhìn thấy tôi đang nằm trong lòng Lục Nguyên Đăng thì tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào. Có tật giật mình chắc chính là như thế này.

Trong tay Tống Trọng cầm một đống táo đỏ, còn có cả hai quả lê.

Anh ta nhìn những thứ trong tay nói, “Táo đỏ không dễ tiêu hóa, mà em lại đang đau dạ dày, ăn lê vậy nhé.”

Nói rồi anh ta đưa hai quả lê cho tôi.

Quý Vương Nhung đang cầm rất nhiều táo đỏ, cô ta giữ lại hai quả, còn lại đều đưa cho Lục Nguyên Đăng.

“Từ sáng hôm qua anh vẫn chưa ăn gì, ăn thêm đi.”

“Em ăn đi, anh không đói.”

Lục Nguyên Đăng thản nhiên nói, không nhận táo từ tay Quý Vương Nhung.

Anh ấy làm như vậy có phải là đang lo Quý Vương Nhung sẽ bị đói không?

Tôi nghĩ, Lục Nguyên Đăng chắc cũng có tình cảm với Quý Vương Nhung, đúng không? Bằng không làm sao lại che chở cô ta như thế? Trong lòng tôi trào lên cảm xúc cay đắng, xót xa.

Nhưng tôi sợ Quý Vương Nhung sẽ phát hiện ra sự khác lạ của tôi, bèn vội vàng cúi đầu.

Tống Trọng nhìn về bên đó, “Tôi khuyên anh nên ăn một ít đi. Cơn bão này không biết bao giờ mới ngừng đâu, đội cứu hộ cũng không biết bao giờ mới đến. Chúng ta cũng đâu phải Bear Grylls, không biết sống sót trên đảo hoang thế nào đâu.”

Tốt xấu gì lời của anh ta cũng có tác dụng, Lục Nguyên Đăng cầm lấy vài quả táo, bắt đầu ăn.

Tôi cũng bắt đầu gặm lê, lê rất ngọt nhưng lúc gặm sâu vào trong rồi lại cảm thấy chua.

Bình thường tôi rất ít khi ăn lê, cho dù ăn cũng không gặm vào trong hẳn. Nhưng bây giờ ở trên đảo hoang chẳng có gì ăn được đành ăn hết.

Người ta nói tim của con gái và quả lê giống nhau, ngoài thì ngọt, nhưng trong thì chua, hôm nay tôi cũng được nếm thử rồi.

Có chút đồ ăn vào bụng, dạ dày cũng dễ chịu hơn một chút, có điều đầu óc vẫn nặng trình trịch, cũng không hạ sốt được nữa, cứ như thế này có khi nào tôi sẽ trở thành đứa ngốc không?

Cơn giông tố hoành hành gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tạnh.

Đầu tôi vẫn rất nặng nề, luôn dựa vào Tống Trọng thiêm thiếp. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi cảm thấy một ánh mắt nóng rực vẫn luôn hướng về phía tôi, nhưng tôi quá mệt, ngay đến sức mở mắt cũng không có.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe thấy giọng nói đầy hưng phấn của Quý Vương Nhung.

“Nguyên Đăng, anh xem kìa, du thuyền đang đi về phía chúng ta kìa! Chúng ta có thể rời khỏi đây rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK