Tôi thấy Giản Đằng Đằng đứng đó muốn giúp tôi, nhưng lại sợ dáng vẻ hung thần ác sát của Mạc Hân và Phương Uyên, cuối cùng không dám lên.
Cuộc sống như thế tôi thật sự chịu đủ rồi!
Tôi dùng toàn bộ sức mạnh đẩy hai người ra, hét lớn: “Mạc Hân, tôi phải ly hôn với anh!”
“Cô nói gì? Ly hôn? Tôi cho cô biết, đừng hòng mơ tưởng!” Mạc Hân túm lấy tóc tôi, đập vào cạnh bàn bên cạnh một cái.
“Ly hôn! Tao cho mày đòi ly hôn này!”
Lúc đầu còn cảm thấy đau, càng về sau cũng giống như trái tim, chết lặng!
“Làm cái gì vậy! Anh là ai lại chạy đến đây gây sự?”
Cảnh sát tới, Mạc Hân cuối cùng cũng buông tay, vứt tôi xuống đất. Trên người, trên mặt đều là vết máu loang lổ, trông vô cùng thảm thương.
Tôi nhìn về phía Giản Đằng Đằng, cô ấy đang nháy mắt với tôi. Quả nhiên là cô ấy báo cảnh sát, tôi gật đầu cảm kích cô ấy đã giúp tôi không bị Mạc Hân đánh chết ở đây!
“Anh cảnh sát, cãi nhau vài ba câu thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì.” Mạc Hân cười hề hà, lập tức đổi lại bộ mặt giả nhân giả nghĩa.
Đôi ba câu cãi vã cái con mẹ nhà mày!
Tôi liếc mắt nhìn Mạc Hân, lúc này tất cả tủi nhục đều xông lên não.
Tôi ngồi dưới đất khóc phải gọi là xé gan xé phổi, vừa khóc vừa sờ vết thương kêu đau. Chuyện ồn ào tới bước này rồi, tôi cũng không muốn để Mạc Hân yên ổn nữa.
Cảnh sát không thể nhìn tiếp, tới đỡ tôi dậy, hỏi tôi có cần đi bệnh viện hay không.
“Chút vết thương nhỏ, có thể có chuyện gì?” Phương Uyên khinh thường liếc mắt với tôi.
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, nói với cảnh sát: “Không cần, anh cảnh sát, ngày nào tôi cũng bị bạo hành gia đình, đã quen rồi.”
Quả nhiên lời nói của tôi khiến sắc mặt Mạc Hân và Phương Uyên cũng thay đổi. Mạc Hân tức điên lên nói: “Mẹ kiếp, ai ngày nào cũng bạo hành gia đình cô, cô nói rõ ra!”
Tôi kéo tay áo lên, cánh tay tôi lộ ra trước mặt mọi người.
Thực ra vết thương trên người phần lớn là người đàn ông tối qua tạo ra, nhưng Mạc Hân quả thực đã kéo tóc tôi, đập mặt tôi, bây giờ ai sẽ tin những vết máu đọng này không liên quan gì tới Mạc Hân?
“Bạo hành gia đình? Đi với chúng tôi một chuyến!”
Mạc Hân bị cảnh sát đưa đi, Phương Uyên cũng vô cùng lo lắng đi theo.
Tôi rốt cuộc thở dài một hơi, chuẩn bị đi rửa vết thương một chút.
“Ninh Khanh, cô đến phòng làm việc với tôi một chuyến.”
Quản lý trầm mặt lại, khiến tôi lập tức có dự cảm xấu.
“Ninh Khanh, biểu hiện của cô ở công ty vẫn luôn rất tốt, nhưng tình huống hôm nay cô cũng nhìn thấy. Nếu lần sau người nhà cô còn đến đây gây chuyện, truyền đi ảnh hưởng không tốt đối với công ty chúng ta, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của nhân viên. Cô thấy có phải cô nên…”
Quản lý không nói tiếp nữa, nhưng tôi đã hiểu ý trong lời nói của ông ta. Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, chính tôi cũng không tiện ở lại công ty nữa.
“Tôi hiểu, lát nữa tôi sẽ nộp đơn từ chức cho anh.”
Tôi gõ thư từ chức, thu dọn đồ đạc xong, khi tôi bước ra cửa công ty, đột nhiên không biết phải đi hướng nào.
Di động trong túi tôi lại rung lên một hồi, tôi biết là ai gọi tới, tôi cũng biết nếu không nghe, nó sẽ vẫn rung.
Thở dài, tôi rốt cuộc vẫn nghe.
“Ninh Khanh, có phải con điên rồi không! Chính con đú đởn với thằng khác thì thôi, vậy mà lại còn cáo buộc Mạc Hân bạo hành gia đình, còn để nó vào cục cảnh sát!” Bên đầu kia điện thoại đều đổ ập những lời quở trách.