“Thôi đi, em sao dám dùng thẻ của anh. Nếu ngày nào đó bị Quý Vương Nhung phát hiện, kiểu gì cô ta cũng lột da em.” Tôi đáp lời anh rồi chạy lên tầng. May mà Lục Nguyên Đăng không hỏi nhiều, cuối cùng tôi cũng tránh được cảnh này.
Tắm rửa xong sau đi ra ngoài, đã phát hiện Lục Nguyên Đăng nằm ở trên giường tôi rồi.
“A!”
Tôi hét lên một tiếng, nhanh chóng che đi vị trí quan trọng của mình. Nhưng chỉ có hai cái tay, trong khi lại có những ba điểm, hình như không đủ dùng rồi.
Tôi lúng túng, dứt khoát quay người đi.
“Anh không ngờ em lại thích kiểu này.” Giọng trêu chọc của Lục Nguyên Đăng vang lên, khiến tôi càng thêm lúng túng.
“Em chỉ là quên đem theo đồ ngủ thôi mà, bình thường em không thế này.” Tôi vội vàng giải thích.
Tôi không phải là Lục Nguyên Đăng, nào có sở thích biến thái đấy.
“Sợ cái gì, đâu phải anh chưa thấy bao giờ.”
Hừ, đồ không biết xấu hổ!
Tôi nhanh chóng quay người sang chỗ khác, chạy đến giường cầm đồ ngủ lên rồi mặc vào. Xong xuôi, tôi mới chợt nhớ ra, rõ ràng lúc mình tắm có khóa trái cửa, sợ Lục Nguyên Đăng đột nhiên đi vào hỏi tôi gì gì đó. Nhưng không ngờ, ngàn phòng vạn phòng, anh vẫn vào được.
“Anh vào bằng cách nào?” Tôi quay sang hỏi anh với giọng đề phòng.
Vì lý do an toàn, tôi và anh vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
“Đây là nhà anh, anh có chìa khóa mỗi phòng cũng bình thường thôi. Cho nên sau này em đừng làm cái hành động khóa cửa ngu ngốc này nữa.”
Lục Nguyên Đăng ơ hờ nói một câu, ánh mắt lướt qua người tôi, khẽ gọi: “Tới đây.”
Trong ánh mắt của anh không hề che giấu ham muốn.
Tôi rất sợ. Từ khi biết Lục Nguyên Đăng, tôi cứ trông thấy giường là lại sợ. Vì vậy khi nhìn anh nằm ở trên giường, tôi càng sợ hơn.
Tôi đứng im, chậm chạp không đi tới.
Có lẽ anh đợi đến mất kiên nhẫn, đứng dậy kéo tôi thật mạnh, tôi lập tức nhào về phía giường, hơn nữa còn ở tư thế cực kỳ lúng túng, ngã vào người anh.
Lúng túng bao nhiêu ư? Đầu của tôi, vừa hay rúc vào vị trí “ngã ba” của anh. Sau đó, tôi đã nhìn thấy một nơi từ từ phồng lên, dựng thành chiếc lều nhỏ.
“Cởi quần giúp anh đi.”
Anh khẽ nói, cổ họng có chút khô khốc.
Tôi nghe ra được, đây là biểu hiện Lục Nguyên Đăng có ham muốn.
“Đừng, em đang đến tháng.” Tôi ngượng ngùng từ chối, không dám ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên Đăng.
Tôi đang nói dối. Tôi đã hết tháng rồi nhưng thật sự vẫn không muốn quan hệ với Lục Nguyên Đăng. Ít nhất thì hôm nay không thể được.
Đi dạo với Downey cả buổi trời, bây giờ tôi nằm không cũng thấy hai chân phát run rồi. Tôi chỉ muốn nằm ở trên giường, ngủ một giấc ngon lành.
Lục Nguyên Đăng cười lạnh, trở mình đè tôi dưới người, cười khẽ: “Ninh Khanh, em tưởng có thể lừa gạt được anh sao?”
Nói xong, tay anh luồn dưới người tôi, tìm đến vùng đất mẫn cảm nhất của tôi một cách chính xác. Ngón tay thô nhẹ nhàng lướt qua làn da non mịn.
“Chỉ lúc đến tháng thì buổi tối đi ngủ em mới mặc quần lót, anh biết hết đấy.”
Người đàn ông này khẽ thì thầm bên tai tôi, khiến tai tôi nóng bừng lên. Đây vốn chính là hành vi rất riêng tư, bị Lục Nguyên Đăng vạch trần, đương nhiên tôi cũng biết xấu hổ.
Tôi không mặc đồ lót là vì trước đây có đọc trong một quyển sách, khi ngủ không mặc gì có ích cho sức khỏe, cho nên hễ không đến tháng, tôi thường ngủ nude.
Không ngờ, thói quen bí mật như vậy lại bị Lục Nguyên Đăng phát hiện.
“Sao anh biết?” Tôi bất đắc dĩ nhìn anh, thầm biết tối nay nhất định không tránh khỏi rồi, đành cất giọng buồn bực.
Anh khẽ cười một tiếng, nheo mắt ngắm tôi: “Ninh Khanh, trình độ nói dối của em vẫn chẳng tiến bộ gì cả. Cho nên, đừng bao giờ tính đến chuyện nói dối anh. Nếu để anh phát hiện em dám lừa anh, cẩn thận anh bóp nát xương em đấy!”
Lời của Lục Nguyên Đăng khiến tôi đổ mồ hôi lạnh. Trong lúc ngây người, ngón tay của anh bất chợt đẩy lên phía trước, đi sâu vào lối mòn nho nhỏ trong người tôi.
“Anh...” Tôi muốn nói gì đó, nhưng trước đợt tiến công của anh, tôi như nhũn ra.
“Đêm nay, hãy trả lại toàn bộ những gì em nợ anh đi.”