Vừa nãy là Lục Nguyên Đăng trút giận vì tôi ư?
Cho đến lúc ngồi vào trong xe, tôi vẫn cảm thấy chuyện vừa xảy ra thật khó tin.
Trước lúc đó Lục Nguyên Đăng còn đang giận tôi, sao tự nhiên lại nói đỡ giúp tôi chứ?
Bố mẹ tôi lao ra, cuống quýt nói xin lỗi Lục Nguyên Đăng: “Xin lỗi, Lục tiên sinh, chúng tôi không phải là có ý đó, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho Uy Phước nhà chúng tôi. Cậu xem bây giờ Ninh Khanh đi theo cậu, chúng ta cũng xem như là người một nhà. người nhà với nha, sao có thể...”
Lục Nguyên Đăng không để cho hai người họ có cơ hội nói thêm, lập tức lái xe rời đi.
Đây có phải là có nghĩa là, cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi cái nhà ấy rồi không?
Nhưng tại sao trong lòng vẫn không thể vui lên được.
Nhưng ít ra, trong lòng dâng đầy sự cảm kích đối với Lục Nguyên Đăng.
“Cảm ơn anh, Lục Nguyên Đăng.”
Tôi nghiêng đầu nhìn, chân thành nói với anh một câu.
“Anh đã nói rồi, em là người phụ nữ của anh, anh có thể bắt nạt, nhưng người khác tuyệt đối không thể.”
Lời nói của anh ấy khiến trong lòng tôi ấm áp lên nhiều.
Thậm trí tôi đã nghĩ, nếu như tôi thật sự là người phụ nữ của anh, người phụ nữ duy nhất của anh, có lẽ cũng không phải là chuyện gì xấu.
“Lục Nguyên Đăng, có một điều em vẫn luôn thắc mắc. Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao lại cứ là em, em cũng không được xem là xinh đẹp, cũng chẳng đặc biệt.”
Nếu như thật sự phải nói tôi có gì đặc biệt, vậy thì chỉ có thể là cho đến khi li hôn, tôi vẫn còn là con gái.
Nhưng Lục Nguyên Đăng là người như thế nào chứ, muốn tìm người bầu bạn là chuyện quá đơn giản, tại sao lại tìm một người đã từng li hôn như tôi chứ?”
Xe dần dần chạy chậm lại, anh quay đầu sang, trong mắt mang đầy nét cười nhìn tôi.
“Trên thế giới này, thân hình diễm lệ thì người nào cũng giống nhau, nhưng một tâm hồn thú vị thì khó có thể gặp. Ninh Khanh, em rất thú vị.”
Thú vị ư?
Sao tôi lại không hề cảm thấy được một chút nào thế?
Định nghĩa về sự thú vị của người như Lục Nguyên Đăng là gì vậy?
“Anh đang đùa em à? Tại sao em lại không cảm nhận được bản thân mình thú vị vậy? Nếu như anh thích thú vị, có thể đi tìm một diễn viên hài mà, hoặc là các tiểu phẩm tấu nói ấy, đảm bảo có thể chọc anh cười, ngày ngày vui vẻ.”
Lục Nguyên Đăng lành lạnh quét tôi một cái, không nói thêm gì nữa.
Bắt gặp phải ánh mắt khinh khỉnh ấy, tôi cũng không dám nói nhiều nữa, ngoan ngoãn ngồi im không hé răng nửa lời.
Mâu thuẫn giữa tôi và anh ấy cứ như vậy mà ngừng lại. Còn về chuyện của Khương Hải, cả hai chúng tôi đều chọn cách ngậm miệng không nói.
Tôi không biết là Lục Nguyên Đăng không quản chuyện này nữa, hay là lười không muốn đem ra nói với tôi.
Anh ấy không làm ầm ĩ với tôi, tôi cũng vui vẻ dễ chịu hơn.
Buổi sáng hôm sau, tôi đi làm với tinh thần thoải mái. Vừa bước vào công ty, đã gặp phải Thẩm Ninh với khuôn mặt u ám.
“Hôm qua cô đi đâu thế? Cô có biết cô không đến làm, tôi bận đến tối tăm mặt mũi không hả? Nghỉ việc vô cớ, cẩn thận lương của cô bị trừ sạch đấy.”
“Cô không có quyền trừ lương của tôi, hơn nữa tôi cũng không phải không có lí do, tôi đã xin giám đốc Tống nghỉ rồi.” Tôi giải thích với Thẩm Ninh.
Hôm qua tôi đã hỏi qua Lục Nguyên Đăng, anh nói đã giúp tôi nói với Tống Trọng là xin nghỉ rồi.
“Cô nghĩ tôi sẽ tin à? Đừng có ỷ vào chút quan hệ của cô với giám đốc Tống mà có thể lấy anh ta đến chèn ép tôi.” Thẩm Ninh khinh thường liếc tôi một cái, tỏ ra vẻ xuyên tạc lời giải thích của tôi.
“Cô không tin có thể đích thân đến hỏi tôi.”
Tiếng của Tống Trọng vang lên ngay phía sau, thành công trong việc bịt miệng Thẩm Ninh lại.
Cô ta không cam tâm lườm tôi một cái, nói một tiếng cung kính với Tống Trọng rồi ngoan ngoãn đi làm việc.
“Ninh Khanh, em qua đây với anh một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”
Câu này của Tống Trọng vừa dứt, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người tôi. Những ánh mắt ấy cho tôi biết được rằng, bọn họ đang nghĩ tôi và Tống Trọng phải đi làm chuyện không thể miêu tả được.
Ý nghĩ của đám người này đúng là hèn hạ.
Có điều, trước nay tôi đều không phải là người để ý ánh nhìn của người khác. Tôi cây ngay không sợ chết đứng, người khác có bàn tán thế nào tôi cũng mặc kệ.
“Sao thế? Lẽ nào bị Lục Nguyên Đăng xử lí đến mức không xuống nổi giường nữa rồi?”
Tống Trọng cười mang đầy vẻ xấu xa nhìn tôi, vẫn chẳng hề khác khi xưa chút nào, không có chút đứng đắn.
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Tôi nguýt anh ta một cái, nói với giọng không vui vẻ gì: “Lục Nguyên Đăng và em cãi nhau, sau đó em trai em lại không thấy đâu nữa, em cứ tưởng là Lục Nguyên Đăng đem người đi, thế nên đợi anh ấy ở trước cửa nhà suốt cả một đêm, sau đó phát sốt đến gần 40 độ, suýt chút nữa là mất mạng rồi.”
“Haiz, anh còn tưởng có kịch gì hay cơ, không ngờ lại như vậy.”
Trên mặt của Tống Trọng hiện rõ vẻ thất vọng, nhìn tôi đến mức tôi muốn giã cho anh ta một cú.
“Anh tìm em đến chỉ là vì hỏi chuyện vô bổ này thôi à?” Tôi bĩu môi nói.
“Đương nhiên là không phải.” Anh ta lắc đầu, nói với tôi: “Anh gọi em đến là có chuyện cần em giúp.”
Dáng vẻ của anh ta đột nhiên trở nên vô cùng thần bí, không những đóng cửa lại mà còn kéo cả cửa sổ xuống.
Sự tò mò trong lòng tôi lập tức nổi lên.
“Chuyện gì thế?”
“Trong công ty có gián điệp thương mại, em giúp anh lưu ý một chút xem kẻ đó rốt cuộc là ai.”