Mặc dù anh đang cười nhưng tôi cứ cảm thấy không có chuyện tốt lành gì.
Anh đứng dậy đi hướng về phía tôi, lạnh lùng nói: “Đi ăn cơm trước đi, có chuyện gì thì về rồi nói.”
Lục Nguyên Đăng còn nói vòng vo, chính là ức hiếp đám người tò mò như tôi đây mà!
Tôi lười đáp lời anh, nghiến răng nghiến lợi nói không ăn, rồi bước lên lầu.
Dù sao thì tôi mới ăn lúc bốn giờ chiều, buổi tối lại ăn khuya, đến giờ chẳng đói chút nào.
Có điều tôi chợt nghĩ đến một vấn đề, giờ đã hơn mười giờ đêm, Lục Nguyên Đăng còn muốn đi ăn cơm, lẽ nào anh ấy đợi tôi?
Nhưng nếu như chờ tôi thì sao anh không gọi tôi về? Hay là anh cũng vừa mới về, còn chưa kịp gọi tôi?
Không nghĩ ra, tôi cũng chẳng nghĩ nữa.
“Ninh Khanh, anh đói rồi.”
Giọng của Lục Nguyên Đăng yếu ớt, giống như đứa bé bất lực.
Tôi xoay người nhìn thì lại là khuôn mặt lạnh băng của anh.
Vừa rồi, chắc chắn là ảo giác của tôi.
“Vậy em đi nấu mì cho anh nhé.” Tôi nói một câu rồi đi về hướng bếp.
Phía sau, Lục Nguyên Đăng chợt kéo tôi lại, nói: “Anh nói rồi, không cho phép em vào bếp nấu cơm.”
Không vào bếp nấu cơm? Lời này, giống như có ý nghĩa khác.
“Anh chắc chắn là không cho em vào bếp nấu cơm?” Tôi nhìn Lục Nguyên Đăng, hỏi vô cùng nghiêm túc.
“Ừm.” Anh đáp một tiếng.
“Được, là tự anh nói đấy.” Tôi nói xong, hất tay anh ra, nhanh chóng chạy vào nhà bếp.
Tôi lấy hết bếp từ, nồi, gia vị còn có bát và mỳ ra, đun nước là có thể nấu mì.
Tôi vừa cho gia vị vừa nói với Lục Nguyên Đăng: “Anh nhìn đi, anh nói là không cho phép em vào bếp nấu cơm. Anh cũng thấy đấy, lúc em vào bếp không hề nấu cơm. Lúc em nấu cơm thì không ở phòng bếp. Mà điểm quan trọng nhất là em nấu mì chứ không nấu cơm.”
Lục Nguyên Đăng có lẽ đói rồi, hoặc là lí do của tôi quá hoàn hảo khiến anh không thể bác bỏ được.
Anh liếc tôi một cái, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn tôi.
Tôi nhanh chóng nấu xong mì rồi đưa cho Lục Nguyên Đăng.
Động tác ăn mì của anh tao nhã, không khen ngon cũng chẳng nói chê dở.
Không sao cả, dù sao tôi cũng chẳng hi vọng anh khen tôi.
Nhân lúc anh ăn mì, tôi hỏi: “Anh bảo có tin tốt muốn nói với em, là gì thế?”
Mặc dù cảm thấy miệng Lục Nguyên Đăng chẳng nói ra được việc gì dễ nghe, song tôi vẫn không dằn được muốn biết.
“Anh chuẩn bị cho em ít đồ, em tự lên tầng xem đi.”
Anh ấy chỉ chỉ hướng lên tầng, cúi đầu ăn tiếp.
Tôi tò mò lên tầng, lúc bước vào phòng, trong lòng hơi thấp thỏm.
Trên giường đặt một hộp nhỏ.
Chiếc hộp không lớn, cảm giác như là để quần áo hay giày gì đó.
Chí ít thì tôi nghĩ như vậy.
Đang yên đang lành, sao anh lại tặng đồ cho tôi? Vì muốn đền bù lần trước không tặng chiếc vòng cổ cho tôi sao?
Tôi mở chiếc hộp ra, lúc nhìn đồ bên trong, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Tôi nổi giận đùng đùng cầm cái hộp đi ra ngoài, quát về phía Lục Nguyên Đăng: “Lục Nguyên Đăng, anh có biết xấu hổ không, tặng em mấy thứ đồ này làm gì?”
Lục Nguyên Đăng đang bưng bát lên, nhìn thấy tôi bước ra thì nhanh chóng đặt xuống, giả bộ như không xảy ra chuyện gì, thản nhiên nói với tôi: “Chẳng phải em muốn học ít kỹ thuật sao? Đương nhiên là giúp em nghĩ cách.”
Tôi thật sự ngượng nói ra tên của đồ vật, là gậy rung.
Trong chiếc hộp Lục Nguyên Đăng chuẩn bị cho tôi để ba thứ, ngoài chiếc gậy rung và nội y sexy ra, còn có mười mấy cái đĩa CD. Tôi vừa nhìn là biết vật báu của ai.
Tôi chỉ thuận miệng nói, vậy mà anh có thể tưởng thật, còn muốn tôi dùng những thứ này, tại sao không đi chết đi?
Lục Nguyên Đăng cười, cúi đầu nhìn giờ, trầm giọng nói: “Trước khi anh lên thì em còn ba mươi phút để học.”