“Tại sao?”
Lục Nguyên Đăng ngồi xuống giường, nhìn tôi cười nhạt.
Anh chắc chắn biết tại sao, lại còn cố ý hỏi tôi, rõ ràng là muốn trêu chọc tôi.
“Không tại sao cả, chỉ là em muốn về nhà. Dù sao bây giờ em cũng không sao rồi, về nhà còn hơn.”
“Nhà.”
Lục Nguyên Đăng khẽ lẩm bẩm một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm rồi gật đầu.
Sau đó, Lục Nguyên Đăng nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Trước khi tôi rời đi, không thấy Khương Hải xuất hiện, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng Lục Nguyên Đăng rất khó đoán, tôi kìm nén không dám thách thức với tính nhẫn nại của anh.
Sau khi về đến nhà, cứ nhìn thấy phòng bếp là tôi lại sợ hãi.
“Sau này em đừng vào bếp nữa.”
Lục Nguyên Đăng lạnh nhạt nói.
“Em không vào bếp thì ăn gì? Gọi đồ ăn à? Hay anh nấu cho em ăn?”
Tôi trợn mắt nhìn Lục Nguyên Đăng.
Đó chỉ là sơ xuất ngoài ý muốn, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, đến nỗi ngay cả phòng bếp cũng không cho vào sao?
Anh thì như nào cũng được, ở bên ngoài không lo ăn uống, nhưng tôi là người đang gánh khoản nợ lớn, nếu như không nghĩ cách tiết kiệm tiền thì đến bao giờ mới sớm nhẹ nhõm đây?
“Hai lựa chọn, một là hàng ngày em sẽ đi ăn cùng anh, hai là anh kêu dì Vương về nấu ăn.”
Dì Vương? Chính là dì mà lần đầu tiên tôi đến nhà anh trông thấy ư?
Tôi không nghĩ ngợi gì, thẳng thắn trả lời anh: “Em chọn cách hai.”
“Đồ Dì Vương nấu, ăn không ngon.” Anh liếc nhìn tôi, bâng quơ nói.
Tôi nghĩ, có lẽ Lục Nguyên Đăng bị điên.
Anh có tiền mà, sao lại thuê một người làm nấu ăn không ngon chứ?
Việc của anh tôi không muốn hỏi nhiều, bĩu môi nói: “Em đây vốn xuất thân không cao quý, nhưng cũng hơi kén chọn. Nếu như ăn ở bên ngoài cùng anh, nhất định phải là các món sơn hào hải vị.”
Lục Nguyên Đăng thỏa mãn gật đầu, đợi tôi nói tiếp.
Tôi xảo quyệt nói từng câu từng chữ: “Cho nên em chọn cách hai.”
“Như vậy là em không bằng lòng đi ăn cùng anh sao?”
Lục Nguyên Đăng cau mày, tiến gần về phía tôi, trong con ngươi tràn đầy sự nguy hiểm.
Có phải tôi lại nói sai điều gì đấy rồi không?
“Anh cũng biết thân phận của em rồi, càng ít người biết đến càng tốt, đừng có rêu rao quá. Bằng không để vợ anh mà biết thì lại không hay đâu.”
Tôi giải thích.
Nhưng lời giải thích lần này đối vơi Lục Nguyên Đăng mà nói dường như không có tác dụng gì.
“Em còn lí do nào hay hơn không? Hay lại nói chỉ là em không thích đi cùng anh?”
Bị Lục Nguyên Đăng nhìn thấu tâm tư, tôi vô cùng chột dạ.
Tôi hắng giọng một cái, rồi cười nịnh nọt Lục Nguyên Đăng: “Sao thế được? Lục tổng, anh ưu tú như vậy, đám con gái muốn ăn cơm cùng anh còn xếp hàng dài dài kìa, đâu có đến lượt em.”
“Nhưng em thì vẫn cứ không nằm trong đám họ đấy thôi.”
Lục Nguyên Đăng ôm eo tôi, tiện tay kéo tôi ngã nhào xuống ghế sofa. Tôi và anh cùng rơi xuống ghế, tôi dựa vào lòng anh.
Tiếp xúc thân mật với anh như này cũng đã nhiều lần, theo lí thuyết mà nói tôi cũng quen rồi, nhưng tại sao nhịp tim tôi lại mãnh liệt như vậy?
Thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Nguyên Đăng.
“Ninh Khanh, anh đã cho công ty truy cứu trách nhiệm của em trai em rồi. Vốn định bỏ qua cho nó, nhưng vì nó dám cả gan làm em tổn thương, nên phải trả giá lớn.”
Lục Nguyên Đăng khẽ vuốt ve mấy sợi tóc tôi, anh nhẹ nhàng nói.
Tôi ngạc nhiên, hơi bất ngờ, nhưng cũng thấy hợp lý.
Có lẽ tôi nên nghĩ đến từ lâu, ngày này sớm muộn cũng sẽ đến. Chuyện Ninh Uy Phước làm sai, chung quy nó vẫn phải tự gánh chịu trách nhiệm.
Về chuyện này, tôi hoàn toàn không trách Lục Nguyên Đăng.
Hồi ấy, tôi cũng là vì chuyện của Ninh Uy Phước mà tìm đến Lục Nguyên Đăng. Bây giờ sự việc đâu cũng vào đấy, tôi có thể rời xa Lục Nguyên Đăng rồi?
Tâm trạng tôi trong bỗng chốc trở nên phức tạp, dường như không hề nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, trái lại có chút áp lực.
Với tôi, những tháng ngày này như một giấc mơ muôn đời muôn kiếp không vực dậy được vậy. May thay, giờ đây cuối cùng cũng có thể tỉnh dậy rồi.
Tôi đứng dậy rời khỏi lòng Lục Nguyên Đăng, quay đầu chăm chú nhìn anh nói: “Nếu đã như vậy, Lục Nguyên Đăng, anh để em rời đi nhé.”