“Ai da cái đồ Lục Nguyên Đăng, hy vọng anh lúc nào đó cũng sẽ bất lực!”
Rào rào một tiếng, cửa phòng tắm bị kéo ra, Lục Nguyên Đăng bọc một chiếc khăn tắm ở nửa người dưới đứng ở cửa, híp mắt nhìn tôi.
“Em nói gì?”
“Không có gì? Em đang nghĩ tới sức lực anh tốt như vậy, bình thường ăn gì để bổ vậy.” Tôi cười khan ha ha hai tiếng, phản ứng cực nhanh mà tìm cớ qua loa.
Đàn ông mà, đều thích được phụ nữ khen là lợi hại. Lục Nguyên Đăng cho dù có siêu phàm thoát tục hơn nữa cũng không phải ngoại lệ.
Tiếng đập cửa lại vang lên, tôi không để ý tới anh nữa, đi về phía cửa.
Mắt Lục Nguyên Đăng trầm xuống, kéo tôi lại thấp giọng nói: “Đừng mở cửa.”
“Vì sao?” Tôi quay đầu nhìn anh, không hiểu hỏi.
“Mỗi lần anh tới thành phố Gia đều ở đây, đây cũng không phải là bí mật gì. Nhưng cho tới bây giờ đều không có ai đến gõ cửa, cho nên, anh nghĩ người đến không phải người tốt.”
Anh vừa nói như vậy, tôi cũng dừng bước chân lại.
Người mà đến Lục Nguyên Đăng cũng không muốn chọc vào, sao tôi còn đi chọc thêm phiền toái cho mình chứ.
Anh đi tới đầu giường, dùng điện thoại bàn gọi cho quầy lễ tân.
“Bên ngoài phòng tôi có người đang gõ cửa, bất kể là ai, nói cho người đó biết tôi đi rồi.”
Sau khi Lục Nguyên Đăng nói xong, bèn cúp điện thoại.
Rất nhanh, tiếng đập cửa đã ngừng.
Anh đi tới trước tủ quần áo, kéo tủ quần áo ra, bên trong đã treo mấy bộ quần áo. Đều là cỡ của anh ấy.
Người như anh nhất định sẽ không cầm một đống trang phục chạy khắp nơi, phòng này hẳn là anh vẫn luôn bao. Chẳng qua tôi thấy hơi lạ, anh có tiền như vậy, tại sao còn phải ở khách sạn, tự mua nhà mà ở không được sao?
“Lục Nguyên Đăng, anh không có nhà ở thành phố Gia sao?” Tôi nhìn đường nét bóng lưng rõ ràng cường tráng của anh, nhẹ giọng mở miệng nói.
“Anh không thích mua nhà.” Anh nhàn nhạt nói một câu.
Anh ấy hình như không muốn tiếp tục đề tài này, tôi cũng tự giác không hỏi nhiều.
Tay anh bắt đầu cởi khăn tắm bên hông ra, tôi vội vàng quay đầu đi, rất sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy.
“Em còn xấu hổ nữa sao?” Phía sau là tiếng giễu cợt của Lục Nguyên Đăng.
Tôi trợn mắt, không để ý tới anh.
Ai da, sao tôi lại không thể xấu hổ? Tôi xấu hổ không lẽ kỳ lạ lắm sao?
“Qua đây.” Anh ấy chợt nói một câu.
Cũng không biết anh ấy mặc xong chưa, tôi quả thật có chút không muốn qua.
“Để làm gì?” Tôi không kiên nhẫn hỏi.
“Giúp anh thắt dây lưng. Lỗ do chính em thiết kế, chắc không phải không biết chứ?”
Một câu nói khiến tôi không có lý do từ chối, đành ngoan ngoãn quay đầu đi qua.
Khách hàng chính là thượng đế, ông chủ càng là đại gia.
Tôi có thể cảm giác được, ánh mắt của anh vẫn ngưng lại trên người tôi. Bị anh nhìn như vậy, lòng bàn tay tôi không ngừng đổ mồ hôi, mất rất lâu mới coi như giúp anh thắt chặt dây lưng được.
“Em đi thay quần áo đi, thay xong theo anh ra ngoài.”
Tôi ngoan ngoãn đến phòng tắm đổi trang phục, cũng không hỏi nhiều liền theo Lục Nguyên Đăng đi ra.
Trời mới biết trải qua trận vận động cường độ mạnh tối hôm qua, tôi mệt và buồn ngủ nhiều bao nhiêu. Nhưng thật ra thì thân thể Lục Nguyên Đăng làm bằng sắt hả, sao không có chút mệt nào vậy.
“Em muốn đi đâu?”
Ở trên xe, Lục Nguyên Đăng hỏi tôi.
Tôi mờ mịt nhìn anh, nói rằng: “Em làm sao biết được, em chưa từng tới thành phố Gia, ở đâu có đồ ăn ngon có chỗ chơi vui thì đi tới đó đi.”
Lục Nguyên Đăng trầm ngâm một lát, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
“Quý Long, thành phố Gia có chỗ nào có đồ ăn ngon và chỗ chơi vui.”
Ra là gọi cho Quý Long. Người cả cuộc đời du hí như Quý Long, nhất định biết nơi nào đáng để đi.
Bên đầu kia điện thoại, Quý Long không biết nói gì mà tôi cảm thấy khóe miệng Lục Nguyên Đăng co giật, lập tức cúp điện thoại.
Lục Nguyên Đăng mang theo tôi, lái xe thẳng đến bờ biển, cuối cùng, ngừng lại bên ngoài một nhà hàng.
Mùi thơm của phụ nữ.
Ngay cả tên cũng đậm vị tình dục như thế, tôi lập tức liên tưởng đến Quý Long.
Vừa mới đi vào, quả nhiên thấy Quý Long nhàn nhã ngồi ở một chiếc ghế mát xa, một người phụ nữ mặc quần áo bán hàng, đang đút nho cho anh ta ăn.
Cuộc sống xa xỉ của con nhà giàu!
Lục Nguyên Đăng đi tới, ngồi xuống trước mặt hắn: “Có gì ăn ngon, đều mang ra.”
“Này phải xem em ăn gì. Em muốn ăn gì, đều vớt từ dưới biển lên cho em.”
Quý Long đứng dậy, lại nói với tôi.
Tại sao lại nhìn tôi?
Một giây kế tiếp, Lục Nguyên Đăng đã xoay người lại hỏi tôi: “Em muốn ăn gì?”
Tôi lắc đầu, bảo tùy.
Đối với hải sản, tôi thật sự không biết gì. Tôi xuất thân nông thôn, lại sống trong khu đất liền. Hải sản từng ăn đơn giản chỉ là tôm mực các loại, nếu quả thật phải thêm một thứ, thì rong biển có tính không?
“Vậy thì mấy thứ tôm hùm, vây cá các loại, cái gì đắt thì lấy cái đó.” Lục Nguyên Đăng thuận miệng nói một câu, liền ngồi xuống.
“Bóc lột!”
Quý Long tuy ngoài miệng oán giận, nhưng thực sự đi ra ngoài dặn dò người ở cửa mấy câu.
Sau đó, tôi đã nhìn thấy người nọ chèo thuyền ra khơi.
Ôi lạy, tôi còn tưởng rằng Quý Long nói đùa, hóa ra là thực sự đi đánh bắt bây giờ hả.
Lục Nguyên Đăng đang cùng Quý Long nói mấy chủ đề tôi nghe không hiểu, tôi chỉ có thể nhàm chán nghịch điện thoại di động. Hình như hơi buồn tiểu, tôi để điện thoại di động xuống đi toilet.
Lúc đi ra, phát hiện Lục Nguyên Đăng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của tôi.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, bước nhanh tới. Lúc nhìn thấy tên Khương Hải, vội vã cúp điện thoại.
Tôi cũng không biết trong lòng mình chột dạ cái gì, tim cũng đập thình thịch.
Một giây kế tiếp, màn hình lại sáng lên.