Lục Nguyên Đăng đã trông thấy tôi, tôi cũng không thể giả vờ không phát hiện ra anh ấy, đành kiên trì đi tới chào hỏi.
“Thật đúng lúc nha, Lục tổng.”
Vừa dứt lời, đã bị anh ấy kéo mạnh, trực tiếp nhét vào trong xe.
Lục Nguyên Đăng nặng nề đóng cửa xe lại, nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Loại áp suất thấp như vậy khiến tôi hoàn toàn không thở nổi.
Nhìn về phía anh ấy, tôi phát hiện, sắc mặt anh rất u ám, ánh mắt sâu thẳm như mực, không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi thử mở cửa xe, không ngờ đều bị khóa rồi.
“Lục tổng, em còn phải đi làm, có thể…”
Lục Nguyên Đăng xoay đầu lại, híp mặt nhìn tôi.
“Người đàn ông kia là ai?”
Tôi biết, anh ấy đang hỏi Khương Hải.
Anh ấy là ông chủ của tôi, đương nhiên sẽ không cho phép tôi qua lại cùng người đàn ông khác. Điểm ấy, cũng không khó hiểu.
“Chỉ là bạn học cấp ba, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.” Tôi ngượng ngùng nói.
Tuy lời tôi nói đều là thật, nhưng sao trong lòng vẫn có chút bồn chồn chứ?
Sắc mặt Lục Nguyên Đăng càng trở nên u ám. Anh ấy cười lạnh một tiếng, liếc xéo tôi, nói: “Bạn học? Hôm đó ở ngoài Hoa Đan, lời anh ta nói anh đều nghe thấy. Áo khoác đêm đó em mặc về nhà cũng là của anh ta. Bây giờ lại cùng nhau ăn cơm, qua lại thường xuyên như vậy, em cảm thấy anh sẽ tin hai người chỉ là bạn học thôi sao?”
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghe Lục Nguyên Đăng nói một lúc nhiều lời như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy bất ngờ.
Tôi đoán, nhất định là mình đã chọc giận anh ấy. Dục vọng chiếm hữu của đàn ông thực sự mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.
“Lúc còn học cấp ba em có thích cậu ấy, nhưng đó chỉ là hồi ức đã qua, như vậy cũng không được sao?” Tôi có chút ảo não nói với anh ấy.
Dù sao tôi cũng chỉ là tình nhân của anh ấy, anh ấy đã chiếm được cơ thể tôi là đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn lấy được lòng tôi?
Tôi thấy suy nghĩ của mình có chút hoang đường, thậm chí hoang đường đến mức buồn cười. Người như Lục Nguyên Đăng, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không biết đau khổ vì tình.
“Ninh Khanh, em cảm thấy sau khi người đàn ông kia biết tình trạng hiện nay của em, vẫn sẽ thích em sao? Chính em cũng biết, em có bao nhiêu khó khăn chứ?”
Lục Nguyên Đăng nói lời này, không ngoài dự đoán, đâm vào nỗi đau của tôi.
Anh ấy nhắc đến, cũng không phải là chuyện tôi ly dị, mà là bây giờ tôi là tình nhân của anh ấy, là loại nghề nghiệp bị người đời khinh thường nhất. Có lẽ trong lòng Khương Hải, tôi vẫn luôn là cô gái đơn thuần kiêu ngạo kia, thật không ngờ, cuộc đời đã sớm lặng lẽ thay đổi tôi.
Tôi không xứng với cậu ấy, lại càng không xứng rồi.
Nhận thức điều này khiến lòng tôi vô cùng đau xót.
“Em biết rồi, về sau sẽ chú ý.”
Tôi buồn buồn nói một câu, mở khóa cửa xe. Nhưng chân chưa kịp bước ra, đã bị Lục Nguyên Đăng mạnh mẽ cứng rắn kéo lại.
Anh ấy bá đạo, mang theo tức giận hôn tôi. Cứ như vậy đánh úp.
Anh ấy hôn rất dùng sức, hàm răng không ngừng gặm cắn môi tôi, giống như muốn phát tiết tất cả tức giận trong lòng. Tôi muốn chạy trốn, lại càng bị anh ôm chặt hơn, chỉ có thể để mặc nụ hôn như mưa rền gió dữ của anh chiếm đoạt mình.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới buông tôi ra.
Trên môi đau đến tê dại, tôi đoán, có lẽ nó đã sưng lên rồi.
“Đây là trừng phạt cho việc em dám lén lút đi làm sau lưng anh.”
Lục Nguyên Đăng nói xong, liền lập tức mở cửa, ý bảo tôi xuống xe.
Chân tôi vừa mới bước ra, anh ấy đã đạp chân ga rời khỏi chỗ này.
Dựa vào cái gì, đồ khốn kiếp!
Tôi giậm chân mắng một câu, phiền muộn lên lầu.
Tống Trọng ngồi trong phòng làm việc bật điều hòa, chơi điện thoại, khẽ liếc mắt nhìn tôi, cười nói: “Em gặp Lục Nguyên Đăng rồi?”