Mục lục
Mỹ Ngọc Thiên Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Ngọc bảo Huệ nương dẫn Mai phu nhân và Mai Minh Châu, Hinh Nhi vào phòng khách nhỏ, nói: “Huệ nương, chị ra ngoài đi.”

“Nhưng mà......” Huệ nương nhìn nhìn vẻ mặt oán khí Mai Minh Châu, sợ một mình Tiểu Ngọc sẽ chịu thiệt.

“Không có việc gì, đi ra ngoài, đóng cửa lại.”

Tiểu Ngọc vẻ mặt vẫn bình tĩnh, Huệ nương thấy phu nhân kiên trì, cũng chỉ có thể yên lặng rời khỏi. Nhưng chị vẫn không yên lòng, đóng cửa lại thì đứng ngay bên ngoài, lỡ như bên trong có chuyện gì cũng nhanh chạy vào giúp đỡ.

Lúc không còn ai ở đây, sắc mặt Tiểu Ngọc vẫn như cũ không có gì thay đổi.

“Ngồi xuống nói đi!”

Mấy ngày nay Tiểu Ngọc quản lí việc làm ăn ở hai tiệm, tất nhiên cũng có chút phong thái uy quyền, một câu nói bình thường như vậy cũng lộ vẻ gia chủ. Mẹ con Mai gia bị khí độ của nàng uy hiếp, bất giác ngồi xuống ghế.

“Bây giờ không có người ngoài, hai vị có thể nói thoải mái.” Sắc mặt Tiểu Ngọc đanh lại, quét mắt nhìn hai người.

Mai Minh Châu lúc đầy bụng oán giận, hận không thể ăn luôn Tiểu Ngọc vào bụng. Sau khi nghe hai tiểu nha đầu bàn tán, Mai Minh Châu càng nghĩ càng không chịu được, mà sau khi nàng ta nghe chuyện Tống Tiềm đến nay vẫn chưa có con, mặc kệ mẫu thân khuyên như thế nào cũng muốn đến Tống gia tìm Tiểu Ngọc.

Mai Minh Châu muốn đoạt lại thân phận chính thê của mình.

Tiểu Ngọc chỉ là một nha hoàn, không biết chữ, nàng có tư cách gì làm trạng nguyên phu nhân? Huống chi nàng đã gả cho Tống Tiềm một năm, mà ngay cả một đứa nhỏ cũng sinh không được, bị bỏ cũng là chuyện sớm muộn! Một khi đã như vậy, vì sao phải cho người khác được lợi? Chính mình mới là nguyên phối của Tống Tiềm mà!

Nhưng lúc Tiểu Ngọc bảo nàng ta nói chuyện, nàng ta thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiểu Ngọc, đột nhiên không nói được nửa chữ, toàn bộ oán giận bị nuốt hết vào bụng.

Đây vẫn là tiểu nha đầu khúm núm trước mệnh lệnh của nàng ta sao?

Mai Minh Châu nhớ tới mùa đông năm nào đó. Ngày đó nàng ta muốn tắm nước ấm, Tiểu Ngọc năm lần bảy lượt chạy tới phòng bếp lấy nước đổ đầy bồn cho nàng ta. Nhưng thời tiết thật sự quá lạnh, nước đổ vào bồn cũng bị nguội đi rất nhiều. Nàng ta lại sai Tiểu Ngọc đi nấu nước, có thể là do bên phòng bếp làm việc chậm trễ, chờ Tiểu Ngọc mang nước nóng đến, nàng ta đã sớm không kiên nhẫn đứng dậy mặc quần áo .

Tiểu Ngọc cần thùng nước không biết làm sao đứng ở một bên, cuối cùng bị nàng ta bắt ra ngoài viện đứng một đêm......

Nha đầu tay chân vụng về đó, sao lại biến thành bộ dáng này?

Mai Minh Châu hồi hồn lại, thảng thốt nói: “Ta mới là thê tử của Tống Tiềm!”

Tiểu Ngọc lẳng lặng nhìn đại tiểu thư bị chiều hư này, đối với lời nàng ta nói ngoảnh mặt làm ngơ.

Sao nàng ta có thể nói ra được những lời vô sỉ thế này?

Tiểu Ngọc nhớ đến lúc mình mới vào Mai gia, đó là lúc bọn họ vừa dọa vừa dụ dỗ mình lên kiệu hoa, chỉ cầu mong mình thay Mai Minh Châu gả cho tên “Bệnh hủi” nào đó.

Có điều chỉ mới một năm, Tống gia chấn hưng, Thiên Thành thi đậu, Mai gia lập tức thay đổi sắc mặt, người này còn tới nhà bảo mình “Thoái vị làm hiền”. (ý muốn nói nhường chỗ)

Tiểu Ngọc thật muốn nói với Mai Minh Châu một câu: “Làm ơn, ngươi không phải trung tâm vũ trụ!”

Mai phu nhân thấy Tiểu Ngọc không nói lời nào, cũng thiếu kiên nhẫn: “Ngươi chỉ là một nha đầu, làm sao có tư cách làm chủ mẫu? Ngươi không đảm đương nổi!”

Một khi ngươi gả qua, chính là nương tử tú tài, tương lai sinh một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, ai sẽ còn nói ngươi là một nha đầu?

Tiểu Ngọc nhớ tới lời Mai phu nhân khuyên mình gả cho Tống Tiềm đã nói thế.

Vô sỉ quả nhiên di truyền được!

Tiểu Ngọc rốt cục mở miệng.

“Các ngươi muốn nói điều này?”

Hinh Nhi đứng xa xa nhìn Tiểu Ngọc, cô cảm thấy tỷ tỷ này trở nên thật xa lạ.

Tiểu Ngọc tỷ tỷ trước kia, lúc bị phu nhân và tiểu thư khiển trách, chỉ biết ôm mặt khóc.

Nhưng Tiểu Ngọc hôm nay ngồi ở chủ vị trong phòng khách, lưng thẳng rất, hai mắt sáng ngời, nói chuyện không nhiều lắm, lại mang theo uy nghiêm, lập tức có thể trấn giữ cục diện. Mai phu nhân ngày xưa ở trong phủ uy phong cỡ nào, Mai Minh Châu cũng là một đại tiểu thư kiêu ngạo, nhưng bây giờ hai người kia trước mặt Tiểu Ngọc không có được một nửa khí thế như ngày thường, nói chuyện cũng nói không thành lời.

Mai Minh Châu còn nói: “Ngươi gả đến Tống gia một năm, cũng không vì Tống gia sinh được đứa con nào, bụng của ngươi chịu thua kém, cũng không biết cảm thấy thẹn! Tướng công bây giờ đường đường là trạng nguyên lang, làm quan trong triều, lại dưới gối không con, ngươi cũng quá hiền đức.”

Bình tĩnh trên mặt Tiểu Ngọc rốt cục bị đánh vỡ, Mai Minh Châu không khỏi âm thầm đắc ý, vừa nói đến chuyện không con, nha đầu to gan như ngươi cũng biết sợ! Nàng ta lại không biết nghĩ, Tiểu Ngọc là vì da mặt của nàng ta quá dày mà biến sắc.

Mai Minh Châu này da mặt thật dày vô hạn! Tướng công? Ai là tướng công của nàng ta, gọi dễ như vậy sao?

Tiểu Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng, nói:

“A, ta hiểu được. Mai tiểu thư là lo lắng vấn đề nối dõi của Tống gia ta? Vậy cũng không cần cô lo lắng, cho dù ta không sinh được đứa nhỏ, thì về sau con cái của thiếp thất vẫn gọi ta một tiếng mẫu thân. Hay là Mai tiểu thư muốn tự mình tới ứng cử, tới nhà ta làm tiểu thiếp, sinh đứa nhỏ cho Tống gia?”

“Ngươi!” Mai Minh Châu bị lời nói của Tiểu Ngọc công kích đứng lên, “Ngươi vốn chính là nha đầu của ta, còn muốn ta làm thiếp dưới quyền ngươi? Ngươi ngoan ngoãn đem vị trí chủ mẫu giao ra mới phải!”

“Đúng vậy!” Mai phu nhân cưng chiều con gái, tự nhiên cũng góp lời hát đệm. “Nếu ngươi nghe lời, sau này tiểu thư còn có thể cho ngươi ở lại Tống gia làm thiếp thất, dù sao ngươi cũng đã từng cùng sống với Tống lão gia!”

“Vậy thật sự phải cảm ơn phu nhân ban ân, đúng là là khoan hồng độ lượng, thế mà không đuổi ta khỏi cửa, còn muốn giữ ta lại? Đa tạ đa tạ!”

Mai Minh Châu lại phản bác mẫu thân của nàng ta: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con tiện nhân này còn ở lại Tống gia làm gì!”

Tiểu Ngọc bây giờ không chỉ có giật mình, mà quả thật chấn động luôn rồi!

Vị Mai tiểu thư này không mắc bệnh hoang tưởng chứ?

Người này đã thảo luận vấn đề mình đi hay ở, coi bản thân nàng ta là chủ mẫu Tống gia? Chuyển đổi vị trí mau lẹ, thật làm người ta bội phục .

Tiểu Ngọc nhắc nhở bọn họ: “Việc này cũng không phải ta đồng ý là được, cũng không phải các ngươi có quyền định đoạt, đừng quên, quan trọng nhất là Thiên Thành...... Cũng chính là Tống gia lão gia đó!”

“Xuy,” Mai Minh Châu cười ngạo nghễ, “Một nha đầu không xinh đẹp lại dốt nát như ngươi, dựa vào cái gì so sánh với ta? Bây giờ chàng cho ngươi làm phu nhân, chỉ vì nghĩ ngươi là ta thôi. Nếu chàng biết ngươi là một nha đầu, tất nhiên sẽ không muốn ngươi nữa!”

Tiểu Ngọc một chút cũng không tức giận.

“Mai tiểu thư, cô cần gì phải đánh giá mình cao như vậy, cũng đừng đánh giá thấp Tống gia lão gia, chàng không cần ta, thì sẽ cần cô sao? Cô đừng có quên, bây giờ chàng có thân phận gì, muốn kết hôn thì có ai chàng không cưới được chứ?”

Mai phu nhân và Mai Minh Châu tái mặt. Điều này, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới!

Tiểu Ngọc ung dung cười, tươi cười ngày càng sáng lạn.

Hai người này, xem ra cũng khó gây sóng tạo gió gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK