Mục lục
Mỹ Ngọc Thiên Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức Tống Tiềm đậu trạng nguyên trước tiên được Ngưu Bưu truyền về Tống gia.

Tiểu Ngọc còn chưa phản ứng kịp, đám gia nhân trong nhà đều thét chói tai nhảy dựng lên.

Trạng nguyên!

Bao nhiêu người nửa đời khổ học, cũng không thể dễ dàng thông qua thi tỉnh. Lão gia thi một lần đã đậu, còn là đậu trạng nguyên, đây là vinh quang cỡ nào chứ!

Ngưu Bưu thở hổn hển nói với Tiểu Ngọc: “Phu nhân, phu nhân mau bảo trong nhà chuẩn bị đi, quan báo thi đậu chút nữa sẽ đến, tiền thưởng phải chuẩn bị tốt mới được!”

Tiểu Ngọc lúc này mới tỉnh mộng, luống cuống tay chân chỉ huy gia nhân thu dọn đồ đạc. Trong nhà chưa có ai đậu trạng nguyên, làm sao biết phải chuẩn bị thứ gì chứ?

Lúc này Ngưu Bưu còn nói: “Cố công tử, Thì công tử thường lui tới với lão gia cũng thi đậu!”

“Đậu cái gì?” Tiểu Ngọc dừng việc lại hỏi Ngưu Bưu.

“Thì công tử đậu bảng nhãn, Cố công tử đậu thám hoa! Lúc này đều đang cưỡi ngựa dạo phố đó!” Ngưu Bưu hưng phấn báo tin, mặt đỏ bừng bừng.

Tiểu Ngọc há miệng thật to, không thể nào? Bọn họ vậy mà ôm luôn tam giáp?

Đây có phải là hiệu ứng bươm bướm không?

Mọi người trên đường phố Lâm An đang đi theo đội ngũ của trạng nguyên, bàn tán sôi nổi, ngay cả những đại cô nương thẹn thùng cũng trốn sau cánh cổng xem phong thái của trạng nguyên lang.

“Ôi, nghe nói tam giáp năm nay, đều là những thư sinh tuấn tú, làm thế nào cũng phải đi xem một chút!” Một tiểu cô nương nhỏ giọng nói với bạn.

Một ít cô nương thân phận thấp lớn mật chen chút phía sau hàng người, đến khi các nàng nhìn thấy trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa khoác lụa hồng, ánh mắt đều đỏ.

“Trạng nguyên lang thật anh tuấn!” Một cô nương lập tức đã bị Tống Tiềm mê hoặc.

Một người khác thì bị Thì Quý Phong oai hùng làm khuynh đảo.“Bảng nhãn ca ca kia mới đẹp mắt, chàng thật sự là tư thế oai hùng bừng bừng --”

Lời của nàng lại bị một cô nương đánh gãy: “Ta nói các ngươi thực không có ánh mắt, thám hoa ca ca kia, mới là Phan An chân chính đó!”

Mọi người đều vây quanh bọn họ, nói bọn họ thiếu niên đắc chí, bề ngoài anh vĩ, văn chương xuất sắc, không biết khi nào, chuyện Tống Tiềm đối được câu đối của hoàng đế đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, hơn nữa còn là tam sao thất bản.

Nhưng Tống Tiềm thi đậu trạng nguyên đối với một số người không phải là tin tốt.

Mai Minh Châu nghe được chuyện này lập tức té xỉu.

Nàng ta không thể chấp nhận chuyện thiếu chút nữa mình đã trở thành trạng nguyên phu nhân, nếu khi đó nàng ta gả đi, thì bây giờ người được hưởng vinh quang không phải nàng ta sao?

Nàng ta lại không nghĩ rằng, nếu không phải Tiểu Ngọc hết sức chữa trị cho Tống Tiềm, bệnh tình của Tống Tiềm có thể ngày càng nặng, không khéo đã đi đời rồi cũng nên.

Tim Mai Minh Châu bị hận thù bao bọc, nàng hận, nàng hận lắm! Vì sao trạng nguyên phu nhân không phải nàng?

Đêm khuya lúc Tống Tiềm về đến nhà, Tiểu Ngọc đã xong việc ban ngày.

Không thể tưởng được ứng phó quan báo thi cần nhiều học vấn như vậy, nàng là một người hiện đại làm sao hiểu được? May mắn những người bên cạnh cũng không quá soi mói lễ tiết của nàng. Hơn nữa Thích Thăng cũng nghe tin chạy tới giúp đỡ nàng rất nhiều chuyện. Có Thích Thăng giúp đỡ, Tiểu Ngọc cuối cùng cũng xử lý xong chuyện quan báo thi đậu và mở tiệc chúc mừng.

Tống Tiềm được gia nhân dìu vào nhà, Tiểu Ngọc tuy rằng rất mỏi mệt, nhưng trên mặt cũng tràn đầy tươi cười.

Nam nhân của nàng quả nhiên là tuyệt nhất.

Tiểu Ngọc vô cùng tự hào về Tống Tiềm. Ai có thể nghĩ đến một thiếu niên sắp trở thành con hủi, sẽ có được thành tựu hôm nay?

Nhìn Tống Tiềm hồng bào trạng nguyên, hai mắt Tiểu Ngọc đã ươn ướt.

Tiểu Ngọc bảo người đi đun nước tắm cho Tống Tiềm, nàng bước vào phòng thay trang phục trạng nguyên đỏ thẫm cho hắn. Trường bào kia có vài lớp, cầm trên tay nặng trịch. Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể để người ta cảm giác được trọng lượng của phần vinh dự này chăng?

Bọn họ có rất nhiều lời muốn nói cùng nhau, nhưng vừa mở miệng, lại không biết nói gì cho phải.

Lúc này không lời nào lại càng hay!

Tống Tiềm nhẹ nhàng giơ tay ôm lấy Tiểu Ngọc, nàng liền thuận thế đổ vào trong lòng hắn. Hắn cúi đầu tìm kiếm đôi môi nàng, lúc hai đôi môi chạm vào nhau, bọn họ run rẩy cảm giác như có dòng điện chạy qua.

Trừ bỏ hôn, còn có gì có thể biểu đạt tình cảm bọn họ dành cho đối phương?

Ở trong lòng, bọn họ đã sớm là vợ chồng chân chính.

Cái gọi là vợ chồng, không phải cứ là cùng chăn gối, nối dõi tông đường. Mà hẳn là đỡ đần cho nhau, mưa gió cùng đường, nghèo hèn không bỏ --

Chẳng lẽ bọn họ không thể so sánh với những đôi vợ chồng khác trong thiên hạ hay sao?

“Tiểu Ngọc, chờ ta tìm được thời cơ thích hợp, ta sẽ bẩm báo hôn sự của chúng ta với hoàng thượng.”

“Nhưng mà --” Tiểu Ngọc chần chờ, nàng nhớ tới phim truyền hình đời sau thường diễn “Tội khi quân”. “Như vậy không ổn lắm, hoàng thượng mà biết, không phải sẽ không có cái nhìn tốt về chàng sao?”

“Không có việc gì, ta sẽ nghĩ biện pháp.” Tống Tiềm đã hạ quyết tâm.

Tiểu Ngọc hạnh phúc nhắm hai mắt lại, thôi! Nếu thực sự có hậu quả gì, hãy để nàng và hắn cùng nhau gánh vác!

Những ngày kế tiếp có thể hình dung xoay vần giống như con quay.

Tiểu Ngọc không nghĩ ra Tống Tiềm từ chỗ nào có nhiều thân thích đến vậy, Tống gia, Lâu gia nhà mẫu thân hắn, đám cháu nội của tổ phụ, biểu muội bên nhà dì, những kiểu xưng hô phức tạp làm cho Tiểu Ngọc hiểu được một đạo lí “Nghèo ở phố phường không người hỏi, giàu chốn rừng sâu họ hàng thăm”. Lúc Tống Tiềm bị bệnh sắp đói chết bọn họ ở nơi nào? Lúc ấy Tống Tiềm còn ở nhà cũ Tống gia, ai cũng biết hắn cần giúp đỡ, nhưng người đưa tay ra, chỉ có Mục Duẫn Hà người ngoài không cùng huyết thống!

Tiểu Ngọc đối với những người thấy lợi nhận thân này vô cùng chán ghét, phàm là gia nhân báo lại có thân thích tới tìm, chỉ cần ban đầu nàng chưa từng nghe tên, một mực không gặp, khiến cho người ta mắng nàng không có đạo đức!

Mà Tống Tiềm đối với những thân thích ngang hông này, trình độ chán ghét so với Tiểu Ngọc đến chỉ hơn không kém. Lúc hắn ăn xin hồi hương, không phải chưa từng đến cậy nhờ thân hữu, nhưng những thân hữu này nếu không phải đóng cửa không gặp, chính là bảo gia nhân đuổi hắn ra ngoài, còn có người trực tiếp nhục nhã hắn: “Bộ dáng này của ngươi, cũng dám nói là người nhà chúng ta? Đừng bẩn tông môn nhà ta!”

Chính là đám người này, bây giờ lại hạ thấp mặt mũi đến lấy lòng hắn. Thân thích tìm đến hắn, cũng chỉ muốn có chút lợi ích nào đó thôi.

Sau mấy ngày bị chỉ trích, Tống Tiềm múa bút viết xuống một bộ câu đối:

Nhớ đêm trước, nghèo rớt mồng tơi, thiếu sau hụt trước, ai chịu đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi;

Xem sáng nay, đỗ trạng nguyên, có rượu có thịt, đều đến dệt hoa trên gấm!

Viết xong, oán giận chưa tan, lại mài mực, viết nhanh trên giấy một câu hoành phi: Buồn cười!

Hắn bảo gia nhân dán câu đối trước cửa. Đám thân thích đi tới nhìn thấy, người người mặt đỏ tai hồng, chật vật mà đi, bên tai Tống Tiềm và Tiểu Ngọc cũng được thanh tĩnh vài ngày.

“Thiên Thành, chúng ta nên chuyển nhà.”

Tiểu Ngọc tìm thời gian rảnh, nhắc tới chuyện này với Tống Tiềm.

Tống Tiềm đối với Tiểu Ngọc chủ động nhắc chuyện chuyển nhà, có chút cảm động. Lúc trước mua tòa nhà này, là vì phía trước nó có gian cửa hàng, phía sau có nhà để ở, tiện việc buôn bán. Bây giờ hắn sắp ra làm quan, đương nhiên không thích hợp tiếp tục buôn bán, ít nhất không tiện công khai.

“Thiên Thành, ta đã nhờ La chưởng quầy tìm được một tòa nhà, chung quanh đều là chút biệt viện, rất xứng với thân phận hiện giờ của chàng. A – cũng gần nhà của Quý Phong.” Bây giờ Thì Quý Phong đậu bảng nhãn, Tiểu Ngọc cũng không tiện gọi người ta là “Công tử” , liền học theo Tống Tiềm gọi là Quý Phong.

Nhắc tới Quý Phong, Tống Tiềm nói: “Quý Phong hôm nay sai người đến báo, nói muốn mời ta, Chi Vấn, Ái Sinh cùng đến nhà huynh ấy ăn bữa cơm.”

Lúc được Triệu Cấu khâm điểm làm trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, ba người cũng tức khắc được bổ nhiệm chức quan. Tống Tiềm đi Quốc Tử Giám, Cố Ái Sinh đi Thư ký tỉnh, về phần Thì Quý Phong, lại chuyển tới Trấn Giang, làm thông phán Trấn Giang. (nhắc tới Trấn Giang làm ta nhớ tới truyện Cốt cách mỹ nhân ^^)

Bây giờ Thì Quý Phong muốn mời bọn họ ăn cơm, chắc là có ý làm tiệc chia tay.

Thì Quý Phong và Thích Thăng không hòa thuận, những bây giờ đã khác trước, vô cùng hợp ý. Tình bạn của nam nhân rất kì diệu, nhiều lúc, đánh nhau mới là phương pháp xúc tiến tình cảm của họ.

Tiểu Ngọc còn chưa có cảm giác làm quan phu nhân, so với mọi người nàng lo lắng hơn ai hết thảy.

Tân nương mới gả Chu Gia Nhi -- không, bây giờ đã là Chu phi – trắc phi của Phổ An quận vương, có điều trước mặt Tiểu Ngọc, nàng vẫn như cũ là Gia Nhi tỷ tỷ trí tuệ sáng suốt, vẫn không vì trở thành quý nhân mà kiêu ngạo.

Gia Nhi biết Tiểu Ngọc giỏi buôn bán, nhưng làm người thì hồ đồ, nên bảo người mời nàng đến Vương phủ, tự mình dạy nàng trước mặt người ngoài nên ăn mặc thế nào, nên học lễ nghi gì, ăn nói làm sao, tất cả đều phải chú ý. May mắn có Gia Nhi chỉ dạy, Tiểu Ngọc mới không gây ra trò cười gì cho thiên hạ. Nhưng nàng còn chưa giả làm phu nhân cho thành thạo, cư nhiên nhận được ý chỉ tiến cung.

Đứng đầu hậu cung, quốc gia chi mẫu Ngô hoàng hậu, lại muốn triệu kiến nàng!

Tiểu Ngọc tiếp nhận ý chỉ nội thị truyền đến, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.

Hoàng hậu làm sao có thể muốn gặp nàng?

Tiểu Ngọc bất an đi theo nội thị lên xe ngựa, một đường thẳng đến hậu cung.

Lịch sử ghi chép rất nhiều về vị Ngô hoàng hậu hiền lành này, đáng tiếc Tiểu Ngọc trừ bỏ biết được “Ghi chép rất nhiều”, ngoài ra chẳng rõ gì cả. Không có cách nào, nàng không phải tốt nghiệp khoa lịch sử -- mà cho dù có tốt nghiệp khoa lịch sử, cũng chưa chắc sẽ nhớ rõ hoàng hậu của mỗi triều đại! Nếu sớm biết rằng mình sẽ xuyên qua, nàng nhất định chăm chỉ học lịch sử, hoặc là cố gắng học hóa học vật lí – ngàn vàng khó mua mà.

Thời Tống là thời kì sản sinh nhiều hiền tài, tùy tiện nhắc tới một hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nhưng vị Ngô hoàng hậu này chẳng những là hiền đức nổi tiếng hậu cung, còn văn võ song toàn, trí dũng hơn người – điều này Tiểu Ngọc nhớ rõ, mà những điều này là dân gian truyền tụng.

Tiểu Ngọc phát hiện mình còn căng thẳng hơn lúc đi gặp Triệu Cấu.

Khi đó là đột nhiên nhìn thấy hoàng đế, hắn lại không biểu lộ thân phận -- tuy rằng nàng đoán được, nhưng nghi lễ sẽ có chút khác biệt, không cần chính thức như vậy.

Còn bây giờ, hoàng hậu triệu kiến vợ của thần tử, nên tuân theo quy củ gì? Nàng không biết chút gì cả.

Thật ra vấn đề then chốt nhất là, hoàng hậu sao lại muốn triệu kiến nàng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK