Lâm An là một nơi tốt, cũng coi như một nơi phồn hoa hiếm có lúc bấy giờ, không chừng có thể sánh với thủ đô Paris của Pháp sau này, kinh đô của thế giới. Trên dưới một trăm dãi phố xếp san sát, đình đài lầu các chen chút, cửa hàng gian này nối tiếp gian khác, muôn hình vạn trạng, du khách người đông như trẩy hội, ‘ngựa xe như nước áo quần như nêm’. Tiểu Ngọc có lúc cũng mang theo Huệ nương đi dạo khắp nơi, nhìn thầy đồ ăn đồ chơi bày bán trên đường, cũng không muốn mua gì, thói quen dạo phố mua sắm trước đây không biết tại sao lại biến thành thế này? Tiểu Ngọc cũng thầm lo lắng, có phải bởi vì cuộc sống quá tẻ nhạt, không có mục tiêu phấn đấu, nên mới trở nên tiêu cực như vậy?
Haizzz! Trước kia lúc làm giáo viên, mỗi ngày trời chưa sáng đã ra ngoài, nửa đêm canh ba mới về nhà, thật sự là một nắng hai sương, lúc đó ước mơ duy nhất là không cần đi làm, suốt ngày ở nhà ngủ tới thẳng giấc, kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút luôn. Được rồi, trời cũng chiều lòng người, một lần rơi xuống nước đã bơi tới cổ đại hưởng hạnh phúc thanh nhàn, nhưng bây giờ Tiểu Ngọc không vui nổi nữa rồi. Nhất là sau khi Tống Tiềm đến thư quán, nàng lại càng nhàm chán hơn, không như Huệ nương là phụ nữ lao động cổ đại không than phiền nửa câu, ông trời ơi. . . . . . Thật là nhớ nhung cuộc sống lúc trước tranh thủ thời gian lên mạng xem tiểu thuyết, hôm nay nhớ lại, như vậy mới có chút hương vị cuộc sống chứ!
Không có máy tính, không có Internet, không có phim truyền hình lúc tám giờ, không có game show《 Mỗi ngày hướng về phía trước》, ngay cả một quyển tạp chí cũng không có. . . . . . Nhiều thời gian như vậy, phải tiêu thế nào đây?
Đang lúc Tiểu Ngọc sắp nhàm chán đến nỗi phải đếm lông tay, lại có khách tới cửa viếng thăm, hơn nữa không phải chỉ một người.
"Phu nhân, có khách tới!" Huệ nương vội vã đi vào thư phòng trong hậu viện báo với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đang luyện chữ to, vừa nghe Huệ nương nói như vậy, vui mừng ném bút trong tay xuống, vừa đi vừa hỏi: "Người nào vậy?"
"Là . . . . . Là hai cô gái gặp hôm Đoan Ngọ, còn dẫn theo một cô nương chưa từng gặp nữa." Huệ nương không có ấn tượng tốt với các nàng, nhưng là người làm, không nên ăn nói lung tung.
Cái gì? Là Tú Tâm và Nhàn Nhàn? Tiểu Ngọc cảm thấy kỳ lạ, sao bọn họ lại biết nơi nàng ở?
Tống gia nhà nhỏ, Tiểu Ngọc chưa được hai bước đã đến nhà trước, quả nhiên nhìn thấy Tú Tâm đang ở nhà trước nhìn tranh chữ trong phòng, một cô gái khác đứng cạnh nàng, hai người đang bàn luận gì đó, tiểu tỳ Nhàn Nhàn thì đứng phía sau.
Bởi vì là tới bái phỏng nữ quyến, hôm nay Tú Tâm cố ý ăn mặc đơn giản, không đeo trang sức, cũng không trang điểm, mặc bộ áo váy màu lam đứng đắn, nhưng người ta cốt cách hơn người, người đẹp mặc gì thì cũng là người đẹp. Tiểu Ngọc tuy không biết vì sao bọn họ tới, nhưng đã tới nhà thì là khách, nàng cũng không thể lơ là, cười nói: "Tú Tâm cô nương đại giá quang lâm, Tiểu Ngọc không kịp ra đón, thật có lỗi, cô nương cũng đừng trách!"
Tú Tâm thấy Tiểu Ngọc đến, vội vàng đến cúi người chào, nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Tú Tâm mạo muội tới đây, thật là quấy rầy!" Lại kéo cô gái bên cạnh giới thiệu: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, đây là Hải Đường, chị em tốt nhất của Tú Tâm, hôm nay tới bái phỏng tỷ tỷ, chính là vì chuyện của Hải Đường."
Hải Đường kia cũng cúi chào Tiểu Ngọc, khi ngẩng đầu lên, Tiểu Ngọc mới nhìn rõ diện mạo của nàng. Vị Hải Đường cô nương này tuổi chừng đôi tám, eo nhỏ như chỉ một vòng tay, nhưng vòng một vòng ba đều rất hấp dẫn, đúng là chỗ nào nên ốm thì ốm, chỗ nào nên mập thì mập, dáng người ma quỷ mà, có lẽ diện mạo cũng rất hấp dẫn rồi? Quả nhiên, Hải Đường cô nương mày thanh, mắt tú, vấn đề là —— bây giờ trên mặt người đẹp này, đang có không ít mụn, sưng đỏ, không quá lịch sự, nàng lại dặm thêm nhiều phấn trắng, nhìn càng thêm quái lạ.
Tiểu Ngọc thấy mặt Hải Đường, cũng đoán được vài phần tại sao họ đến. Chẳng qua là tại sao Tú Tâm lại biết nàng biết trị mụn? Giao tình của hai người cũng chưa tốt tới mức dựa gối tâm sự chứ?
"Hai vị cô nương mời ngồi, Huệ nương, đi pha một bình trà ngon đãi khách." Tiểu Ngọc mời hai người ngồi xuống, Tú Tâm mới vừa ngồi xuống, liền trả lời nghi vấn trong lòng Tiểu Ngọc.
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Tú Tâm có mở một khu vườn ở phía nam phố hoa trong thành, gọi là Thúy Nhã Viên." Tú Tâm cố ý dừng lại, muốn nhìn phản ứng của Tiểu Ngọc. Phụ nữ đàng hoàng sẽ không muốn cùng các nàng qua lại, tương tự, các nàng cũng không muốn có dính líu gì với những oán phụ khuê phòng này, họ không phải người cùng thuyền mà! Nếu không phải vì chị em tốt, Tú Tâm chưa chắc sẽ đến Tống gia .
Tiểu Ngọc nhất thời không kịp phản ứng, mở một khu vườn? Là vườn gì? Công viên vườn hoa hay là vườn thú?
Có điều nàng cũng không phải kẻ ngốc, vừa nhìn vẻ mặt lặng lẽ dò xét của Tú Tâm, biết sẽ không đơn giản như vậy, chẳng lẽ là —— thanh lâu?
Tú Tâm tiếp tục nói: "Đêm qua Cố Ái Sinh Cố công tử đến vườn của muội mời khách, khách trong bữa tiệc còn có lão gia nhà tỷ Tống Thiên Thành công tử, muội thấy Tống công tử so với lúc gặp hôm Đoan Ngọ thì những sẹo hồng đã nhạt rất nhiều , sau khi hỏi thăm mới biết là công lao của Tiểu Ngọc tỷ tỷ đây!"
Tiểu Ngọc thản nhiên trả lời: "Nói công lao thì không dám!"
Nàng ngoài mặt bình tĩnh không gợn sóng, đáy lòng cũng đã muốn nổi bão rồi. Tốt! Thiên Thành ngươi người này, tối hôm qua trở về cũng không nói gặp Tú Tâm còn cùng nàng uống rượu tán gẫu, che giấu, tất có mờ ám, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi! Ngươi chờ đó cho ta! Thật ra Tống Tiềm không nói với Tiểu Ngọc, chính là sợ làm Tiểu Ngọc hiểu lầm, nhưng Tống Tiềm làm sao hiểu được con gái thời nay —— con gái một khi đã ghen, hắn nói sẽ ghen, mà hắn không nói cũng sẽ ghen, hoàn toàn không theo quy tắc nào hết!
Cứ như vậy xem ra, Tú Tâm nhất định là cô gái thanh lâu rồi, Hải Đường kia đoán chừng cũng là đồng nghiệp của nàng.
Huệ nương bưng ra một bầu trà thơm, chia ra châm trà cho chủ khách, ngay cả Nhàn Nhàn cũng đưa một chén.
Lúc này, Hải Đường lên tiếng, giọng của nàng hơi khàn khàn, giống với giọng dịu dàng tao mị của Tú Tâm, nhưng cũng có một phong vị khác: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, không dám giấu tỷ, kể từ tháng trước khí trời chuyển nóng, trên mặt muội liền nổi mụn, lúc đầu chỉ vài mụn nhỏ, có thể dùng phấn thơm che lại, nhưng trời càng ngày càng nóng, những mụn nhỏ càng ngày càng nhiều, có dặm nhiều phấn hơn cũng không che được. Vài ngày trước có mời Thích đại phu ở Thanh Tâm đường đến khám, y kê cho mấy thang thuốc cũng có tác dụng, mụn nhỏ cũng không phát triển nữa, nhưng mà. . . . . ."
"Sao vậy?" Tiểu Ngọc xưa nay dễ thông cảm với người khác, hơn nữa nàng hiểu rõ nỗi khổ bị mụn —— người chưa từng bị nổi mụn, sẽ không bao giờ hiểu tâm trạng đau khổ đó đâu!
Hải Đường ai thán một tiếng, nói: "Thích đại phu nói, muốn mụn nhỏ của muội khỏi hẳn thì không khó, cái khó là ở chỗ phải điều trị tĩnh dưỡng vài tháng, nhưng còn chưa đầy nửa tháng, là đến yến hội Khất Xảo (khéo tay) của bọn muội, đến lúc đó nếu muội lấy bộ dạng này đi gặp người khác, thật là xấu hổ chết mất! Nếu không ra ngoài, người không biết lại nghĩ muội đóng cửa không buôn bán, muội thật sự là tiến thoái lưỡng nan mà!"
Tiểu Ngọc cẩn thận nhìn mặt Hải Đường, trong lòng thầm nói: "Em gái à, em như vậy cũng coi là tốt rồi, mụn mới đếm ở hàng đơn vị, còn chưa bằng thời kì nghiêm trọng nhất của chị đâu, nên biết thỏa mãn chứ!" Có điều cô gái như Hải Đường, làm việc dựa vào nhan sắc, gương mặt chính là chén cơm của nàng, hơn nữa người ta còn phải tham gia cuộc thi hoa khôi gì gì đó, không trách được gấp gáp như vậy.
Tú Tâm nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tối hôm qua muội vừa nghe Tống công tử nói là tỷ chữa bệnh cho ngài, sáng sớm muội liền gọi Hải đường muội muội tới tìm tỷ, thật may là tối hôm qua hỏi Tống công tử địa chỉ trong phủ, nếu không thật đúng là khó tìm được. Tỷ tỷ có phương pháp kì diệu gì, có thể dạy cho muội không?" Giọng Tú Tâm có chút vội vàng, không nhàn nhã thong dong như thường ngày. Tiểu Ngọc thản nhiên quan sát, cũng biết được nàng rất quan tâm đến bệnh tình của Hải Đường, có thể thấy được tình cảm sâu sắc của hai người.
Một người chịu suy nghĩ vì bạn bè, phải là người trọng tình trọng nghĩa, Tiểu Ngọc cũng tăng thêm mấy phần hảo cảm với Tú Tâm.
"Hải Đường muội muội, muội không nên dùng phấn thơm!"
Tiểu Ngọc không chút khách khí chỉ ra vấn đề tại sao mụn nhỏ của Hải Đường không khỏi.
Trước kia Tống Tiềm dùng tóc dài che mụn mủ, đã là không ổn, nhưng Hải Đường lại trực tiếp bôi phấn lên mụn, càng có hại hơn!
Xã hội hiện đại cũng có những cô gái thích trang điểm, nhất là trang điểm đậm, mụn sẽ được kem che khuyết điểm gì gì đó che lấp, lúc mới đầu nhìn có vẻ ổn, từ xa nhìn đã không còn vấn đề gì, nhưng như vậy chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, uống rượu độc giải khát, bởi vì những mĩ phẩm này sẽ che kín lỗ chân lông, làm đầu nhờn bưng bí, khiến mụn càng thêm nghiêm trọng.
"Hải Đường muội muội, để trị những mụn nhỏ trên mặt, nhất định phải dừng dùng những thứ phấn thơm này!"
Hải Đường không hiểu: "Việc này. . . . . . Không phải sẽ làm người ta nhìn thấy hết sao?"
Tiểu Ngọc nói: "Tạm thời thôi, biết là sẽ làm người ta nhìn thấy, nhưng nếu vẫn dùng phấn thơm, những mụn nhỏ kia không được thông thoáng, bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn, phải biết nặng biết nhẹ chứ?"
Hải Đường nhất thời cứng họng. Thật ra từ sâu trong thâm tâm, đã có mấy phần hiểu được, chẳng qua là nàng bị cái đẹp lấn át lý trí, người đẹp so với bình thường càng không muốn mình có khuyết điểm gì, có chút tỳ vết, cũng giống như gặp kẻ thù, ngược lại tạo cơ hội cho lửa cháy lan.
"Vậy muội không dùng phấn thơm cũng được, cùng lắm là những ngày này không ra ngoài! Nhưng tỷ tỷ, như vậy có thể khỏi hẳn? Có cần dùng thuốc gì không?" Ánh mắt Hải Đường long lanh như nước, vô cùng mong đợi nhìn Tiểu Ngọc, khiến người ta không nỡ lòng từ chối, những cô gái thanh lâu như vậy, kỹ thuật diễn xuất chúng, người không biết không nói, người biết rõ nàng ta diễn còn phải trúng chiêu, huống chi bây giờ Hải Đường đúng là vội vả cầu xin nàng.
Tiểu Ngọc nói: "Biện pháp là có. . . . . . Nhưng không đảm bảo nửa tháng có thể chữa khỏi, ta chỉ có thể cố gắng!"
"Đa tạ tỷ tỷ! Nếu thật sự có thể xóa sạch những mụn nhỏ đáng ghét này, tỷ tỷ chính là ân nhân tái tạo của Hải Đường rồi!" Hải Đường đứng dậy hành lễ với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc vội vàng ngăn cản nàng: "Không cần đâu, mọi người đều là con gái, cũng không có nhiều lễ nghi như những lão quan gia, ta không quen đâu."
Tú Tâm nháy mắt, Nhàn Nhàn đi đến đưa cho Tiểu Ngọc một túi vải. Tú Tâm cười ngọt ngào nói: "Đây là một chút tâm ý của tiểu muội, xin Tiểu Ngọc tỷ tỷ nhận cho!"