Đám người đi rồi, tiểu nha hoàn Hinh Nhi đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Dương Du khóc rống lên, vừa khóc vừa nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, ta biết trong lòng tỷ rất khổ, chúng ta đều không cam lòng dùm tỷ a! Phu nhân tiểu thư quá ác độc rồi, sao lại gả tỷ cho một người bệnh hủi!”
Dương Du hoảng sợ, bệnh hủi! Trời cao, đất dày, thần thánh ơi, loại bệnh trong truyền thuyết này cũng xuất hiện?
Dương Du lấy lại bình tĩnh, làm bộ như rơi xuống nước kinh sợ quá quên rất nhiều chuyện, chậm rãi từ miệng Hinh Nhi nghe được tình đại khái.
Thì ra nơi này là Nam Tống năm Thiệu Hưng, ngoại thành Lâm An, nàng làm nha hoàn của một nhà chủ nhân họ Mai, là phú thương nổi danh trong vùng. Mai lão gia tuy rằng gia tài bạc triệu, nhưng không có con trai, chỉ có độc nhất một con gái tên là Minh Châu, năm vừa mới mười sáu. Minh Châu tiểu thư người cũng như tên, chẳng những tướng mạo xuất chúng, hơn nữa rất có tài danh, là tài nữ nổi tiếng. Mai lão gia Mai phu nhân vô cùng yêu thương con gái, một lòng muốn tìm cho nàng một trượng phu xuất sắc, cũng là muốn tìm chỗ dựa về già cho mình, dù sao hai vợ chồng bọn họ không có con trai, con rể cũng coi như một nửa con trai vậy.
Nơi đây có thế gia họ Tống, Tống lão thái gia nguyên là học sĩ viện Hàn Lâm trong triều, sau vì trong triều đấu đá, sớm nghỉ hưu về nhà. Tống lão thái gia tuy rằng là thanh quan, có điều nhiều năm qua bổng lộc không ít, trong nhà coi như không có trở ngại. Lão thái gia chỉ sinh một con trai, vị công tử này danh trang tự Thiếu Bạch, tài học uyên bác, đọc đủ thứ thi thư, mười bảy tuổi liền kết thân cùng Lâu thị - con gái của bạn đồng liêu trong triều của Tống lão thái gia, sinh hạ con trai tên là Tống Tiềm. Tống Tiềm dần dần trưởng thành, tuấn tú nho nhã, kiểu nhiên như ngọc, rất được tổ phụ, phụ thân yêu thích.
Tống Trang vốn bị phụ bóng dáng hưởng, cũng không có nhiệt tình với đấu đá trong triều, không tham gia khoa cử, chỉ tại trong nhà phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cùng các trí sĩ lại có giao thiệp. Đến hơn ba mươi tuổi, bạn học của ông làm quan trong triều, đều khuyên Tông Trang đi dự thi, đền đáp quốc gia. Tống Trang cùng phụ thân thương lượng, đang muốn tham gia khoa cử, không ngờ mẫu thân đột nhiên bệnh nặng, nửa năm sau bất hạnh qua đời, Tống Trang chỉ có thể ở nhà giữ đạo hiếu. Ba năm sau, gần mãn tang, ai ngờ Tống lão thái gia vì phu nhân qua đời, đau thương quá độ, thêm tuổi già sức yếu, cũng đổ bệnh, bị bệnh hai năm, cũng liền qua đời. Vợ chồng Tống Trang, điệt tao hung biến, thương tâm muốn chết, may mắn con trai thiên phú thông tuệ, học một biết mười, chỉ có lấy dạy con làm niềm vui.
Mai gia tuy rằng giàu có, nhưng địa vị xã hội không cao, sĩ nông công thương, sĩ vì thượng, thương vì hạ (sĩ đứng đầu, thương xếp cuối). Minh Châu tiểu thư hơn mười tuổi nổi tiếng mĩ mạo, Mai gia bắt đầu kén rể cho nàng, chọn đi chọn lại, chọn trúng Tống gia tiểu thiếu gia Tống Tiềm. Tống Tiềm năm đó đã nhược quán, tính ra nên đón dâu rồi, chính vì giữ đạo hiếu với tổ phu chưa từng dám bàn việc hôn nhân. Mai gia với Tống gia địa vị xã hội kém quá xa, vốn không có cơ hội kết duyên Tần -Tấn, nhưng Mai gia trùng hợp có chút thân thích với Hàn Lâm học sĩ Mục Duẫn Hà, Mục đại nhân cùng Tống lão gia là bạn đồng niên, giao tình rất tốt, vì thế thay mặt cháu họ cầu thân. Tống gia bên ngoài nghe được Mai gia tuy là giàu có, con gái họ cũng là tài nữ, cùng con mình cũng coi như xứng đôi, lại thêm đồng niên nói vun vào, cho nên liền đồng ý hôn sự này.
--- ------ ----làm phiền chút xíu---- ------ ----
Nhược quán, hay còn gọi là lễ đội mũ, là lễ trưởng thành của con trai thời xưa, khoảng 18 tuổi. Của con gái thì gọi là cập kê (cài trâm), khoảng 15 tuổi. Theo quan niệm xưa, cập kê và nhược quán là đến tuổi trưởng thành, có thể lập gia đình được rồi ^_^
--- ------ ----mời các bạn đọc tiếp---- ---------
Năm thứ ba con trai đính hôn, Tống Trang thi đỗ tiến sĩ, thụ quan đến Phúc Kiến nhậm chức tri huyện, liền bán hết gia sản, chỉ chừa một gian nhà tổ này, trước tiên dời nhà đi, chờ sang năm Mai gia Minh Châu tiểu thư cập kê thì trở về cưới nàng vào cửa. Mai gia có được thân gia như vậy, cả nhà đều cao hứng vô cùng, Minh Châu tiểu thư rất cao ngạo, bấy giờ cha chồng tương lai là tri huyện, tướng công tương lai nghe nói là nhân tài xuất chúng, sau này cũng nhất định có thể trở thành cử nhân, chính mình là phu nhân nhà quan, thật sự là nằm mơ cũng phải cười ra tiếng nha!
Ai ngờ hai năm sau, Tống thiếu gia Tống Tiềm quả thật đã trở lại, nhưng mà xen lẫn trong một đám ăn mày trở về , còn nhiễm một thân bệnh, cả người máu chảy đầm đìa, hấp hối!
“Tống thiếu gia , đến tột cùng là bệnh gì? Sao lại nhiễm bệnh?” Dương Du nghe đến đó, vội vàng truy hỏi Hinh Nhi, Hinh Nhi có chút mơ hồ, sao Tiểu Ngọc tỷ tỷ đã chết một hồi lại việc gì cũng không nhớ rõ? Việc này, từng người trong Mai phủ đều biết tường tận, Tiểu Ngọc chính là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Minh Châu tiểu thư, đương nhiên phải biết rõ. Có điều Hinh Nhi tuổi nhỏ, chưa từng nghĩ nhiều, vẫn là thành thành thật thật tiếp tục nói.
Nghe nói Tống gia là đi đường thủy, sắp đến đến Phúc Kiến thì gặp thuyền cướp, chẳng những trang sức quần áo tùy thân bị cướp đi, Tống Trang lão gia, Lâu thị phu nhân và các gia nhân đều bị giết, Tống Tiềm biết bơi, nhảy xuống sông tránh được một kiếp.
Tống Tiềm tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng vì sợ hãi quá độ, lại phong hàn, thoát nạn thì ngã bệnh. Trên người hắn không có lấy một quan tiền, lại thêm đang ở chốn tha hương, chỉ có thể trở thành khất cái, một đường ăn xin trở về, lúc về nhà không chỉ gầy yếu không ra hình người, còn bị đám ăn mày lây nhiễm không biết bệnh gì, toàn thân không một chỗ lành lặn, nổi mụn đổ máu tanh tưởi không chịu nổi.
“Giao thông cổ đại không thuận tiện như thế, một bệnh nhân như hắn cư nhiên còn có thể dựa vào chính mình trở lại Lâm An, xem ra cũng là một người có ý chí kiên cường.” Dương Du không nghĩ là Tống Tiềm ăn xin có gì không đúng, hắn tốt xấu cũng coi như bông hoa trong nhà kính, lại biết tiến lùi, là một nhân tài.
Tống Tiềm dựa vào ăn xin, nhiều lần trải qua gian nguy, rốt cục về tới quê nhà, nhưng trong nhà không có một người thân thích, may mắn còn có gian nhà tổ có thể chắn gió che mưa. Nhà hắn tam đại đơn truyền, đến đời hắn, cơ hồ cũng không còn ai thân thích, ai lại hội chủ động quan tâm một người bệnh nửa sống nửa chết đâu?
May mà hắn chưa đến đường cùng, Mục Duẫn Hà nghe được tin tức hắn trở về, mang theo vài người chăm sóc hắn, trả tiền cho hắn mời đại phu xem bệnh. Bởi vì có Mục học sĩ giúp đỡ, vấn đề ăn mặc của Tống Tiềm tạm thời giải quyết, nhưng Mục học sĩ cảm thấy đây không phải kế lâu dài, liền đến Mai gia nói muốn để cho Tống Tiềm vào ở rễ, an tâm dưỡng bệnh.
Mục học sĩ nói: “Mai lão, trong nhà ngươi chỉ có một đứa con gái, gia tài bạc triệu này tương lai còn không biết phải xử lý sao, bây giờ đem Tống gia chất nhi kén rể đến phủ, đến ở nhà ngươi, có gì không tốt? Hắn là người không cha mẹ, còn không đối đãi ngươi như phụ thân sao?”
Lúc ấy Mai gia cũng biết kiếp nạn của Tống gia, Mai lão gia do dự nói:“Ta nghe nói, đứa nhỏTống gia bị bệnh thì phải?”
“Chẳng qua trên người nổi vài mụn nhọt, yên tĩnh dưỡng bệnh thì sẽ khỏi thôi! Lúc trước chính ngươi tìm đến nhà người ta kết thân, chẳng lẽ...... Ngươi muốn từ hôn?” Mục học sĩ sắc mặt không tốt lắm. Ông thật tình suy nghĩ cho con trai của bạn quá cố, nên tìm một kế lâu dài cho hắn, ở rể là lựa chọn tốt nhất, huống chi hôn sự này đã sớm định.
Minh Châu tiểu thư nghe nói Tống gia đã cửa nát nhà tan, trượng phu tương lai lại là một tên ăn mày dơ bẩn, còn không biết bị bệnh gì, khóc chết đi sống lại, luôn miệng nói muốn tự tử. Ai ngờ vào lúc này, lại truyền đến một tin tức động trời – trong đám ăn mày cùng Tống thiếu gia trở về, có nhiều người bị bệnh hủi, trong đó vài người đã bệnh chết!
Người của Mai gia nghe nói bệnh tình của Tống Tiềm liền nghĩ, không phải hắn cũng bệnh hủi đi? Đúng rồi, khẳng định đúng vậy! Mai gia lúc này đã bắt đầu xôn xao, đây cũng không phải vấn đề của một mình Minh Châu tiểu thư, người bệnh hủi muốn đến ở rể Mai gia, cả nhà đều có khả năng bị lây bệnh!
Ngay lúc tiếng kêu than dậy trời đó, Mục học sĩ lần thứ hai đến nhà.
Lần này thái độ của ông rất kiên quyết -- muốn từ hôn, đến gặp quan phủ!
Mai lão gia không còn cách nào, đành phải từ chối nói: “Ta cũng không phải có ý từ hôn, nhưng việc ở rể, thật không thể được.”
Mục học sĩ không vui: “Vì sao không thể?”
Mai lão gia nói: “Ông thông gia mặc dù đã mất, nhưng hắn là con trai độc nhất, nào có thể cưới vợ lại không về nhà bái tổ, ngược lại ở rể khiến người khác để ý? Ta dưới gối vô không con trai, trong gia tộc bao nhiêu người đối với gia sản khi ta trăm tuổi như hổ rình mồi, bây giờ một chiêu ở rể, liền biết được ta có ý đem tài sản truyền cho con rể , không biết sẽ khơi lên bao nhiêu phân tranh đâu! Còn không bằng ta chuẩn bị tốt đồ cưới, đem con gái gả đến Tống gia đi, chuyện tương lai bàn bạc kỹ hơn, được không?”
Ý đồ Mục học sĩ đến, cũng chỉ là muốn cho thế chất (cháu, con của bạn) một cái công đạo, nghe Mai lão gia nói hợp tình hợp lý, cũng không cãi lại, chỉ có thể thúc giục hắn nhanh chút định ngày lành đưa người vào cửa.
Minh Châu tiểu thư vừa nghe phụ thân đồng ý đem nàng gả qua đó, khóc đến đất trời âm u, cầm đai lưng đòi thắt cổ! Ngay cả phu nhân cũng giận điên lên, chỉ vào trượng phu mắng: “Đều là tại ông sớm đính hôn cho con gái, tôi nói không vội, từ từ chọn tốt , nhưng ông lại chọn Tống gia, chết sống nhất định phải kết thân với nhà hắn! Ông nhìn xem ông tạo nghiệt gì a!”
Mai lão gia vội vàng lôi kéo vợ và con gái, nói:“Đừng khóc, đừng nháo, ta có cách!”
Cách của Mai lão gia chính là -- tìm người gả thay!
“Mục học sĩ chính là muốn giúp chất nhi của hắn hoàn thành hôn sự này, để cho tên tiểu súc sinh Tống gia có chén cơm ăn, cho nên mới vất vả bức hôn! Chúng ta tìm cô gái cùng tuổi, cũng nói là con gái chúng ta, đem nàng gả qua đó, không phải xong rồi?”
Mai phu nhân và Minh Châu tiểu thư vừa nghe thế, cũng không khóc nháo nữa, bắt đầu cân nhắc tìm người gả thay, chọn đi chọn lại, chọn nha đầu Tiểu Ngọc.
Trong nhiều nha đầu như vậy, chỉ có Tiểu Ngọc và Mai Minh Châu tuổi tác xấp xỉ. Nàng lại là người vừa mất cha mẹ, cũng chưa có hứa hôn. Ai ngờ Tiểu Ngọc vừa nghe sẽ đem nàng gả cho người bệnh hủi, bình thường yếu đuối sợ phiền phức nàng không dám phản kháng chủ nhân, lại lựa chọn tự tử phí hoài bản thân mình!