“Hồ phủ” ban đầu đã chính thức đổi tên”Tống phủ” , bố trí trong nhà cũng thay đổi mười phân vẹn mười. Vốn Hồ viên ngoại chính là phàm nhân cả người đầy hơi tiền chứ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, trạch viện này xây dựng rất tốt, nhưng bố trí bên trong thì thật là không chịu nổi, Hồ viên ngoại kia cứ bày biện hoa hoa cỏ cỏ tự cho là cao nhã, bài biện trong phòng cũng tục không chịu được, toàn là xanh vàng rực rỡ, sơn son thiếp vàng. Dù sao trạch viện này làm cho người ta chỉ có một cảm giác: tục!
Sau khi được Thanh Tranh chỉ điểm, để công nhân loại bỏ khoảng sáu phần hoa lá cây cỏ, chỉ để lại chút thúy trúc, lại thay đổi đồ đạc cách điệu đơn giản, song cửa sổ cũng đổi loại sợ mảnh màu sắc tươi sáng, có một loại cảm giác thanh u tươi mát.
Tiểu Ngọc bội phục sát đất, vội vàng nhờ Thanh Tranh cũng tới giúp xem hai gian cửa hàng bên ngoài nên trang trí như thế nào.
Bản thân Tiểu Ngọc muốn, là lấy màu trắng và màu xanh ngọc làm chủ đề. Thanh Tranh đồng ý với ý tưởng của nàng, nhưng lại nói: “Cửa hàng nói tới cùng vẫn là cửa hàng, quá mức nhạt nhẽo, không thích hợp lắm. Ngươi muốn treo màn vải bố xanh nhạt cũng rất tốt, nhưng mà màu trắng. . . . . . Hay là miễn đi. Nên đặt vài chậu hoa thơm, còn có. . . . . .”
Tiểu Ngọc trong lòng đã sớm đem Thanh Tranh làm thần tượng, hỏi tới : “Còn có cái gì vậy?”
“Còn có trầm hương nữa. Muốn tiếp đón nữ khách, không đốt hương thì không được, ngay cả lư hương, cũng phải chọn lựa thật kĩ.” Thanh Tranh nói.
Tiểu Ngọc vỗ tay cười to: “Đúng ha, đốt hương, sao ta lại không nghĩ tới! Thanh Tranh tỷ thật là phúc tinh của ta.”
Thanh Tranh nhìn bộ dáng vui mừng của Tiểu Ngọc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của nàng ẩn hiện má lún đồng tiền, đáng yêu vô cùng. Tuy nói Tiểu Ngọc đã là vợ người ta, nhưng Thanh Tranh lớn tuổi hơn nàng một chút, thật ra nàng đã xem Tiểu Ngọc như muội muội rồi. Thấy Tiểu Ngọc cao hứng như vậy, Thanh Tranh cũng rất vui vẻ.
Hai người đang nhìn nhau cười, đột nhiên nghe tiếng Huệ nương thét lên kinh hãi, gào to: “Các ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Ngọc và Thanh Tranh cả kinh, hai người đi ra ngoài, chỉ thấy mười tên to con đầu gấu hùng hùng hổ hổ xông vào trong cửa hàng.
Bởi vì cửa hàng còn đang sửa chữa, bên ngoài vốn có mấy người thợ, cộng thêm ba người Tiểu Ngọc, Thanh Tranh, Huệ nương ở trong, những tên lưu manh này xông tới, hai gian cửa hàng bỗng chật ních người.
Huệ nương bị một tên lưu manh đẩy sang bên, tên đứng đầu hất hàm nói: “Ai là ông chủ? Ra đây cho lão tử!”
Tiểu Ngọc vừa nghe tiếng tự nhiên thấy quen quen? Định thần nhìn lại, ơ, đúng là người quen cũ, gã là anh em họ của Thanh Tranh – Tư Đồ Giới!
Thanh Tranh sắc mặt xanh mét, nàng cứ nhìn chằm chằm Tư Đồ Giới, lạnh lùng chất vấn gã: “Tư Đồ Giới, ngươi tới đây làm gì?”
Tư Đồ Giới hiển nhiên không nghĩ rằng sẽ gặp Thanh Tranh ở đây, nhất thời chưa biết nói gì, trên mặt bỗng nhiên u ám. Bỗng gã nhìn thấy tiểu Ngọc, nhận ra đây chính là nữ nhân lần trước phá hỏng chuyện tốt của gã ở Lục Ba bố trang, vẻ mặt dần chuyển sang hung ác.
“Này! Phụ nhân kia, ông chủ của các ngươi đang ở đâu?” Tư Đồ Giới không thèm để ý Thanh Tranh, trực tiếp hỏi Tiểu Ngọc.
Những thợ làm công bên cạnh có chút hốt hoảng, mặc dù Tiểu Ngọc sợ, nhưng trên mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, quát lớn: “Ta chính là bà chủ! Tư Đồ Giới, ngươi tự tiện xông vào nhà dân, ý muốn như thế nào?”
Tư Đồ Giới khẽ giật mình, phụ nhân này chính là chủ?
Gã há miệng cười lớn, Tiểu Ngọc nhìn hàm răng lố nhố không đều kia, lặng lẽ kinh sợ, loại người này cũng có quan hệ huyết thống với Thanh Tranh ư? Biến dị di truyền thiệt là lợi hại mà.
“Cũng tốt, các huynh đệ, đập cho ta!” Nhiệm vụ của Tư Đồ Giới là đập phá cửa tiệm này, mười mấy người bọn họ đều là lưu manh đầu đường xó chợ, đánh nhau gây chuyện là chuyện thường như cơm bữa, trong tay ai cũng có khúc gỗ to như miệng chén, vừa nghe Tư Đồ Giới bảo “Ra tay” , lập tức gào thét đập phá đồ đạc trong cửa hàng.
“Ai dám động đến!” Tiểu Ngọc hét lớn một tiếng, ngăn trước mặt mọi người. Những người thợ thấy bà chủ lên tiếng, cũng rối rít cầm công cụ trên tay chuẩn bị đánh một trận với những tên côn đồ này.
Tiểu Ngọc vóc người nhỏ gầy, nhưng uy lực thì mạnh mẽ mười phần, đều là do mấy năm làm giáo viên chủ nhiềm rèn luyện được! Nhớ năm đó dạy dỗ nhiều đứa trẻ nghịch ngợm như vậy, trong lớp cả ngày cứ nhốn nháo loạn cả lên, nhưng mỗi khi nàng vào lớp hô một tiếng “Trật tự” , đám học sinh cũng không dám thở mạnh, khí thế mạnh mẽ khỏi phải nói! Hôm nay tuy là đã đổi một cơ thể khác, nhưng uy thế còn tồn tại, lão đại bọn lưu manh đầu óc đơn giản dễ bị nàng hù dọa.
“Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi định làm phản à! Tụ tập gây chuyện, ỷ đông hiếp yếu, Tư Đồ Giới, ngươi cũng đáng mặt hảo hán hay sao!” Tiểu Ngọc lạnh lùng nhìn Tư Đồ Giới. Thanh Tranh cũng đang nhìn chằm chằm người huynh đệ không ra gì này, vẻ mặt đau lòng.
Tư Đồ Giới cũng bất chấp tất cả, nhổ toẹt một bãi nước bọt, hung ác nói: “Lão tử sẽ đánh ngươi!”
Gã đưa tay lôi kéo Tiểu Ngọc, nàng bị bất ngờ không phản ứng kịp, lúc Thanh Tranh kinh hoảng la lên một tiếng, thân thể nhỏ nhắn của nàng bị ném ra hướng bậc thềm trước cửa, dự là sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đường!
Tiểu Ngọc nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lí, đột nhiên thân thể đang nặng nề rơi của nàng không rớt xuống, mà bay lên trời, Tiểu Ngọc nghi ngờ không lẽ mình bị đánh tới hồn lìa khỏi xác rồi? Không phải sẽ trở về hiện đại chứ?
Nàng cảm giác gió thổi lướt trên mặt, có lẽ là người nọ ôm nàng bay vào cửa hàng, sau đó thì nghe liên tiếp mấy tiếng kêu thảm thiết, hình như là mấy tên côn đồ đó!
Tiểu Ngọc mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong ngực một nam tử áo xanh. Người nọ ôm nàng nhẹ nhàng như không, mặt Tiểu Ngọc dính sát vào ngực y, thậm chí có thể nghe tiếng tim y đập thình thịch, hơi thở nam tử vờn quanh, còn có mùi thuốc thoang thoảng. Nàng ngước mặt lên muốn nhìn rõ ân nhân cứu mạng là ai, nhưng vừa ngước mắt thì nhìn thấy Thích Thăng hào hoa phong nhã đang trước mắt!
“Thích Chi Vấn, sao lại là ngươi?” Tròng mắt Tiểu Ngọc cũng sắp rớt ra rồi.
Trên mặt Thích Thăng hoàn toàn không có nụ cười ôn hòa như thường ngày, vẻ mặt lạnh lùng, y nhìn quét qua đám côn đồ, gằn từng chữ: “Là ai tổn thương nàng?”
Bọn lưu manh vừa rồi còn phách lối nhìn thấy đồng bọn bị đánh ngã, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc đầy phòng. Tiểu Ngọc là một người có thù tất báo, chỉ vào Tư Đồ Giới nói: “Là gã!”
Tiểu Ngọc vừa dứt lời, Thích Thăng quát lớn, bay lên đá một cước, Tư Đồ Giới văng lên không, gã như diều đứt dây nặng nề rớt xuống, “Rầm” một tiếng ngã xuống phiến đá vừa rồi xém nữa Tiểu Ngọc rơi xuống, “Oa” phun ra một ngụm máu tươi!
Những người còn lại hăng máu lên, bất chấp tất cả lao về phía Thích Thăng, Tiểu Ngọc bị dọa sợ nhắm chặt hai mắt, trong miệng kêu: “Này, Thích Chi Vấn, ngươi thả ta xuống!” Mặc dù người ta tới cứu nàng, nhưng Tiểu Ngọc rất sợ bị đánh thành đầu heo nha!
Thích Thăng khẽ cười một tiếng, lặng lẽ nói bên tai nàng: “Có ta ở đây, nàng vĩnh viễn không cần sợ.”
Bờ môi của y khẽ chạm qua vành tai Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy tóc gáy cả người cũng dựng lên, loại thân mật tiếp xúc này so với ôm thông thường càng làm nàng run rẩy. Tiểu Ngọc trong giờ phút đó quên mất mình đang gặp nguy hiểm, lại suy nghĩ vẩn vơ: “Y. . . . . . Y nói như vậy, là có ý gì?”
Hơn mười tên côn đồ như sói như hổ vây quanh Thích Thăng, gậy gỗ trong tay từ tất cả các góc độ đang hướng tới y!
Thích Thăng lại nhảy lên, hai chân chia ra đá vào ngực hai tên côn đồ, không đợi hai người ngã xuống kêu đau, lại bồi thêm một phát vào tên đứng gần đó!
“Cốp!”
Gậy gỗ kia chẳng những không đánh trúng Thích Thăng, ngược lại bị hắn đá ngược lại trúng vào răng cửa tên côn đồ, tên nọ nhất thời máu chảy ròng ròng. Những thợ làm công bên cạnh định giúp một tay trợn mắt há hốc mồm, người này vốn không cần người khác giúp đỡ, đơn giản là lấy một chọi mười rồi!
“A!” Một tiếng hét thảm thiết, Thích Thăng vừa đá trúng phần dưới của một tên, lại giống như sau lưng có mắt, đá một tên muốn đánh lén y ngã xuống đất. Thời gian chỉ tựa như vài cái chớp mắt, hơn mười tên côn đồ to con bị một mình Thích Thăng đánh cho hoa rơi nước chảy, hơn nữa trên tay y còn đang ôm một người nữa!
Thích Thăng đứng trong cửa hàng, chung quanh người bị thương ngã đầy đất. Tiểu Ngọc rốt cục cũng hoàn hồn, giùng giằng muốn xuống đất: “Này, thả ta xuống nữa! Muốn ôm đến lúc nào chứ.”
Lúc này Thích Thăng mới buông tay để Tiểu Ngọc rời khỏi ngực y, trên mặt khôi phục vẻ mặt ấm áp như bình thường, cười như không cười nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cảm thấy hơi bối rối sửa sang lại y phục, Thanh Tranh và Huệ nương vội vàng tới hỏi nàng: “Như thế nào? Có bị thương không?”
Tiểu Ngọc lắc đầu một cái, nói: “Không sao, đừng lo.” Nàng nhìn Huệ nương cười nói: “Huệ nương, không nhìn ra chị cũng rất nhanh trí, biết lén đi tìm viện binh.”
Huệ nương đỏ mặt, nói: “Tôi nghĩ Thích đại phu đang ở gần đây, Thanh Tâm lại có nhiều người. . . . . . Không nghĩ rằng Thích đại phu vừa nghe, cứ một mình tới đây. Thật không nhìn ra nha.” Huệ nương muốn nói là, thường ngày nhìn bộ dạng Thích Thăng công tử hào hoa, không nghĩ rằng võ công lại cao như vậy!
Tiểu Ngọc cũng không ngờ Thích Thăng là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Nàng cũng không cần vội để ý chuyện này, gấp gáp hỏi Thanh Tranh: “Tư Đồ Giới đâu?”
Thanh Tranh vừa rồi cũng chỉ lo lắng cho Tiểu Ngọc, không chú ý hướng đi của Tư Đồ Giới. Mọi người nhìn vào chỗ gã vừa ngã xuống, thế nhưng không thấy người đâu, sao có thể để gã chạy mất được?
Tiểu Ngọc nói với Thích Thăng: “Mau, mau đuổi theo người kia!”
Thích Thăng không nói hai lời xoay người xông ra khỏi cửa hàng, suýt nữa đâm sầm vào một người. Người nọ trên tay xách theo một gã lưu manh, chính là Tư Đồ Giới muốn chạy trốn!
“Chi Vấn, nơi này xảy ra chuyện gì?”
Xách theo Tư Đồ Giới, cũng là người chẳng ai ngờ tới, Cố Ái Sinh.
Ngay sau đó Tống Tiềm vội vàng chạy tới, liếc nhìn Tiểu Ngọc không việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Ngọc, nàng không sao chứ?” Tống Tiềm hỏi. Hắn nhìn thấy xiêm áo Tiểu Ngọc xốc xếch, lửa giận trong lòng hừng hực dấy lên: “Bọn họ ức hiếp nàng?”
Tiểu Ngọc vội vàng an ủi vỗ vỗ bả vai hắn: “Không có sao, ta rất tốt. Cũng nhờ Thích Chi Vấn kịp thời chạy tới!”
Tống Tiềm chuyển sang Thích Thăng, cảm kích khom người tạ lễ, nói: “Chi Vấn huynh, đa tạ huynh cứu nội tử (vợ)!”
Mí mắt Thích Thăng khẽ rũ xuống, trả lời: “Không cần đa lễ.”
Trong nháy mắt đó, giọng nói của Thích Thăng lại cô đơn như thế. (ôi tim của ta @[email protected])
(Lời tác giả: gần đây Tống Tiềm và Thì Quý Phong rất có danh tiếng, Thích Thăng dường như không quá được hoan nghênh thì phải! Chờ xem Thích Chi Vấn công tử thâm tàng bất lộ tranh thủ trái tim mỹ nhân như thế nào nha, oa oa oa. . . . . . )