Mục lục
Mỹ Ngọc Thiên Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triều đình hạ lệnh Tống Tiềm cuối tháng năm phải đến Nghiêm Châu nhậm chức. Tiểu Ngọc nhiều lần cằn nhằn muốn đi cùng Tống Tiềm, nhưng trước sau hắn vẫn không chịu mở miệng, kiên quyết không muốn Tiểu Ngọc cùng đi nhậm chức với hắn.

Tống Tiềm biết lần nhậm chức này cũng không thoải mái. Hắn trên danh nghĩa là Thông phán, lại chịu biên quản, tương đương với bị người khác trông coi. Một mình gian nan đi nhậm chức còn chưa tính, hắn cũng không muốn cho Tiểu Ngọc đi cùng mình để bị khinh bỉ.

Tiểu Ngọc hiểu Tống Tiềm không phải người không thấu tình đạt lí, hắn kiên trì không cho mình đi theo, khẳng định phải có lí do chính đáng. Nàng không đành lòng nhìn hắn khó xử, nếu Tống Tiềm đã kiên trì, cũng chỉ đành từ bỏ ý định cùng hắn đi Nghiêm Châu thôi. Hai ngày nay Tiểu Ngọc vội vàng bảo Huệ nương chuẩn bị hành trang cho Tống Tiềm, quần áo mùa đông quần áo mùa hè đều phải chuẩn bị, đồ dùng hằng ngày cũng phải chuẩn bị chu đáp, mục đích là để Tống Tiềm một mình sống bên ngoài cũng thoải mái.

“Thiên Thành, gia nhân trong nhà chàng muốn mang theo ai?”

Tiểu Ngọc đang ở trong thư phòng giúp Tống Tiềm kiểm kê số sách mang theo. Tống Tiềm không chú trọng việc ăn mặc, nhưng sách vở lại muốn mang theo hết.

“Mang Tiểu Khánh theo là được.” Tiểu Khánh là thư đồng mới mua. Tống Tiềm nghĩ Huệ nương nhất định phải ở bên cạnh Tiểu Ngọc, những hộ viện cũng phải lưu lại. Tiểu Ngọc một mình ở nhà, có nhiều người trông coi nhà cửa mới tốt.

“Ừ, mang theo Tiểu Khánh, còn có đầu bếp nữ. Những người khác tới nơi rồi mướn.” Tiểu Ngọc cũng không dong dài.

Dạo này tiết trời nóng bức, Tiểu Ngọc muốn nhờ Thích Thăng kê vài phương thuốc thường dùng, phòng khi mùa hè Tống Tiềm bị bệnh không có đại phu khám.

Tiểu Ngọc có tính nôn nóng, đã nghĩ là làm, thu dọn thư phòng xong, liền mang theo hai gia nhân đến Thanh Tâm đường.

Nghĩ đến đã lâu không tới Mĩ Ngọc phường nhìn xem, làm bà chủ sau bức màn thật sự rất thoải mái, cũng nên đến xem Thủy Thanh Vân quản lí những tiểu nhị khác như thế nào.

Cỗ kiệu dừng trước cửa Mĩ Ngọc phường, Tiểu Ngọc không xuống kiệu, vén rèm nhìn vào trong, chỉ thấy đầy người, khách nhiều như mây, các nữ nhân viên cứ như bướm lượn hoa mà chạy đi tiếp đón khách hàng. Ừ, xem ra làm ăn không tệ!

“Phu nhân, người đã tới!”

Xuân Bà tinh mắt thấy Tiểu Ngọc bước xuống kiệu, chạy tới đỡ nàng.

Tiểu Ngọc cười: “Ta cũng không phải bà lão, sao còn đặc biệt tới dìu đỡ làm chi. Gần đây mọi người trong tiệm có khỏe không?”

Xuân Bà gật đầu đáp: “Hết thảy đều mạnh khỏe.”

“Phu nhân!” “Phu nhân sao người lại đến đây?” Vài nữ nhân viên trong cửa hàng vui mừng chạy tới hành lễ với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc vội khoát tay áo nói: “Mau tiếp đón khách hàng đi. Thanh Vân đâu?”

Nguyệt Hạ nói: “Thanh Vân tỷ tỷ đến chỗ Quyên cô nương lấy son rồi.” Các nàng đều gọi Văn Quyên là Quyên cô nương, cũng là một loại tôn trọng. Văn Quyên từ lúc hợp tác với Tiểu Ngọc tới nay, tiền kiếm được so với bán hoa ở nhà còn nhiều hơn, đồ cưới nhiều làm cho người ta quen mắt, đã có không ít người tới cửa cầu hôn.

Có điều Văn Quyên thích ra mặt bên ngoài, không muốn nhanh như vậy gả cho người ta rồi chui rút trong phòng bếp, còn muốn làm ăn bên ngoài thêm hai năm. Nhà cô cũng là người làm ăn, nên không cản trở cô làm việc.

Tiểu Ngọc đang muốn hỏi lại, bỗng nhiên nghe thấy có vị khách nữ hỏi: “Oánh bạch sương này, ta phơi nắng đỏ cả mặt có dùng được không? Hôm qua ta bận việc nửa ngày, liền biến thành bộ dáng như vầy.”

Tiểu Ngọc quay đầu, nhìn thấy một khách nữ trẻ tuổi với khuôn mặt lo lắng. Đang tiếp đón nàng là nữ nhân viên cửa hàng Mai Nhị. Mai Nhị nói: “Oánh bạch sương của chúng tôi chuyên làm trắng da, nếu da người phơi nắng bị tổn thương, tốt nhất trước tiên nên dùng Nhuận phu thủy, để bổ sung nước cho da.” Nhuận phu thủy có thành phần là nước long đảm thảo, đúng là có tác dụng làm dịu.

Nữ khách có chút sốt ruột: “Sáng mai ta phải đi đưa gả em gái chồng, có cách gì chữa khỏi nhanh không? Ai, hôm qua ta vội vàng giúp nó chuẩn bị đồ cưới. Gả cô em gái của chồng thật không dễ dàng.”

Tiểu Ngọc nghe vậy, đi qua nói: “Vị khách này, có nhiều biện pháp, nhưng muốn nhanh, cô có ngại thử một lần không.”

“A?” Vị nữ khách kia vội vàng chuyển hướng Tiểu Ngọc, hỏi: “Là biện pháp gì?”

Tiểu Ngọc cười nói: “Cô đi mua dưa chuột, ép thành nước, đắp lên mặt nửa canh giờ rồi rửa mặt. Hoặc là cô pha một ly trà đậm để rửa mặt, rửa hai lần, cảm giác đau rát trên mặt sẽ giảm rất nhiều. Sau đó đêm nay cô lại dùng Băng tuyết phấn của chúng ta trộn thành hỗn hợp đắp lên mặt, ta đảm bảo sáng mai trên mặt cô sẽ không còn chút bỏng nắng nào nữa!”

“Thật sao?” Vị khách nữ kia vô cùng vui vẻ, “Được, ta mua một lọ Băng tuyết phấn!”

Tiểu Ngọc nhìn vị khách nữ kia vui sướng cầm lo Băng tuyết phấn rời đi, cũng nhịn không được mỉm cười. Bây giờ là mùa hè, ánh mặt trời gay gắt, những nữ tử thường ở trong nhà thỉnh thoảng ra nắng bị cháy nắng cũng là khó tránh khỏi.

Hai phương pháp cấp cứu làn da đơn giản này trước kia Tiểu Ngọc thường dùng, nhất là vào mùa hè sử dụng hiệu quả rất tốt.

Dưa chuột có nhiều dưỡng chất có thể tái tạo làn da, da phơi nắng bị bỏng, có thể dùng dưa chuột đắp lên mặt giảm bỏng rát, nước mát lạnh thẩm thấu vào da, đau đớn tự nhiên tiêu giảm. Nước trà có thể tẩy sạch da, hoặc là dùng để chữa trị người phơi nắng bị sưng đỏ da thịt, đều là những cách không tệ.

Những khách nữ vừa rồi cũng vây quanh lại đây, nghe thấy Tiểu Ngọc chỉ chiêu cho khách nữ vừa rồi, cũng nêu vấn đề: “Mặt của ta thật thô, dùng cái gì thì tốt?” “Thanh xuân lộ có thể trừ nếp nhăn phải không?”

Tiểu Ngọc kiên nhẫn giải đáp chi tiết cho bọn họ. Qua một hồi lâu, đám khách nữ mới dần dần tán đi. Tiểu Ngọc thấy Thủy Thanh Vân chưa về, cũng không chờ cô, lập tức đến Thanh Tâm đường.

Vừa bước vào Thanh Tâm đường, Tiểu Ngọc không khỏi dừng lại. Thích Thăng đang nói chuyện với một vị cô nương, cô nương kia đưa lưng về phía cửa, bóng dáng có vẻ quen thuộc.

“Tần cô nương?”

Tiểu Ngọc kêu một tiếng, cô nương kia xoay người lại, lông mày tinh tế, hai mắt sáng như sao, không phải Tần Xuân Nhạn thì là ai?

“Ai ya, tần cô nương, đã lâu không gặp!”

Tần Xuân Nhạn cũng tươi cười tới chào hỏi Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, chúc mừng!”

Tiểu Ngọc mặt cười đỏ lên, nghĩ đến chuyện hôn sự của mình cả thành đều biết. Có điều nàng đương nhiên biết Tần Xuân Nhạn là có ý tốt, liền nói: “Đa tạ muội muội, không biết muội muội đến...” Nàng nhìn Tần Xuân Nhạn, lại nhìn nhìn Thích Thăng, chẳng lẽ Tần Xuân Nhạn là tới xem bệnh?

Tần Xuân Nhạn nhìn ra nghi hoặc của Tiểu Ngọc, liền nói: “Ta gặp một bệnh án nan giải, muốn tìm Thích đại phu tới hỏi... Thấy Thích đại phu đối với việc dưỡng sinh rất có nghiên cứu, Xuân Nhạn mặc cảm.”

Thích Thăng nói: “Kỳ thật, chứng bệnh vừa rồi mà cô nói, dùng phương pháp châm cứu của nhà cô là có thể khắc chế, vì sao phải bỏ gần cầu xa, tới tận đây hỏi thăm?”

Xuân Nhạn thở dài một tiếng: “Nếu có thể dùng châm, cha ta đã sớm dùng! Ai...”

Tiểu Ngọc nhớ tới phụ thân Xuân Nhạn là Tần Vịnh ở trong cung làm thái y, không phải là vị quý nhân nào trong cung sinh bệnh chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK