Tiểu Ngọc nghe được sự quan tâm của Tống Tiềm trong lời nói, vội nói: "Ta không sao, chút giá lạnh này có thấm vào đâu. . . . . . Ắt xì hơi...!" Nàng không khỏi lại hắt hơi một cái, ai ya, lúc này thật đúng là bị lạnh rồi, trở về tìm Thích Chi Vấn xin ít thuốc uống.
Hai người được người làm dẫn vào hoa sảnh nhỏ, liếc mắt liền nhìn thấy vị thanh niên công tử ngồi ở chủ vị.
Công tử kia nhìn thấy bọn họ đi vào, vội vàng đứng dậy chào đón: "Thật không phải với hai vị. Xá muội quá mức bướng bỉnh, không nên tự mình đi thuyền nhỏ xuống hồ, không cẩn thận đụng phải hai vị, thật là xin lỗi."
Công tử kia nói chuyện tao nhã lễ độ, Tiểu Ngọc nhất thời đối với hắn sinh ra hảo cảm. Người này tuy nói là đang nói xin lỗi, nhưng thái độ không chút tự ti nào, mơ hồ lộ ra khí phái đại gia, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết hắn không phải một nhân vật đơn giản.
Tống Tiềm nhàn nhạt đáp lễ, công tử kia mời hai người ngồi xuống, lập tức gọi người đưa canh gừng tới để hai người chống lạnh. Lại có nữ bộc đưa tới một lò sưởi tay nhỏ, để Tiểu Ngọc ôm sưởi ấm. Tống Tiềm thấy người này an bài chu đáo như thế, trong lòng tăng thêm hai phần ngạc nhiên. Người này rõ ràng cho thấy là con cháu thế gia, làm việc lại chu toàn như vậy, quả thật khó được.
Trước lúc vợ chồng Tống Tiềm tới hoa sảnh, công tử kia đã giới thiệu mình với bốn người kia, cũng thỉnh giáo tên tuổi bọn họ. Lần này Tống Tiềm tới đây, lại lần nữa tự xưng tên.
Hắn tự xưng họ Triệu, lại không nói cho mọi người tên của hắn, mọi người không thể làm gì khác gọi hắn là Triệu công tử.
Tống Tiềm và Tiểu Ngọc mới vừa uống canh gừng xong, liền nghe được tiếng cười của thiếu nữ từ khách sảnh nhỏ bên ngoài truyền dần đến, trong trẻo lanh lảnh giống như châu rơi khay ngọc.
Một thiếu nữ hoa phục như gió chạy vào hoa sảnh, khanh khách cười: "Ai ya, lần này vậy mà đã làm người rơi xuống nước rồi!"
"Vân Châu! Nha đầu điên này, còn ra thể thống gì!" Triệu công tử cau mày sưng mặt khiển trách một tiếng, nhưng thiếu nữ này vẫn trơ trơ, che miệng cười híp mắt nói: "Tông ca ca không nên tức giận! Vân Châu biết sai rồi, hì hì hi. . . . . ."
Triệu công tử không thể làm gì chỉ vào nàng nói: "Ngươi đó, chính là yêu tinh gây họa! Quản gia đã thu xếp hết mọi việc rồi, lần này lại gây họa cho người ngoài. Mau nói xin lỗi với hai vị này."
Tiểu Ngọc nhìn thấy Vân Châu tiểu thư này cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, gương mặt bầu bĩnh, khi cười có lúm đồng tiền như hoa, mặc dù không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng lại có làn da nõn nà trắng mịn hoàn mỹ nhất trong số những người Tiểu Ngọc từng gặp, non giống như có thể bấm ra nước.
Vân Châu tiểu thư mái tóc như mây xõa trên bờ vai, chỉ lau đến gần khô, cho thấy là vừa thay áo xong đã chạy tới. Nàng bước tới Tống Tiềm gật đầu một cái, liền đi tới trước mặt Tiểu Ngọc, nắm tay Tiểu Ngọc nói: "Tỷ tỷ tốt, đều là ta không tốt, hại tỷ bị sợ hãi!"
Tiểu Ngọc thấy nàng thành khẩn như vậy, nụ cười khéo léo ngây thơ vô cùng, coi như trong lòng có giận hơn nữa cũng đã sớm tan thành mây khói, huống chi Tiểu Ngọc vốn không có tức giận. Tiểu cô nương này tuy nói là con nhà quyền quý, lại một không làm dáng một chút nào, ánh mắt trong suốt ngây thơ, cả người tựa như lăng kính thủy tinh trong suốt.
Vân Châu tiểu thư nói xin lỗi với Tiểu Ngọc xong, đôi mắt sáng trong đảo một vòng quanh phòng, ánh mắt quét qua Chu Gia Nhi và Thanh Tranh, vui mừng nói: "Tông ca ca, mấy vị tỷ tỷ này đều thật xinh đẹp! Ta không cẩn thận đã đụng vào ổ mỹ nhân, ha ha!"
"Nha đầu điên lại nói hưu nói vượn cái gì! Mau ngồi xuống cho ta, uống canh gừng! Đừng làm rộn lại sinh bệnh." Triệu công tử có chút nhức đầu lấy tay đỡ trán. Những vị khách cũng đã nhìn ra, Triệu công tử đối tiểu muội muội của hắn ngoài mặt thì nghiêm nghị hà khắc, kì thực vô cùng cưng chiều, cho dù đối lớn tiếng khiển trách thì cũng lộ vẻ quan tâm.
Đối với dạy dỗ của huynh trưởng, Vân Châu tiểu thư giả làm mặt quỷ, bất đắc dĩ ngồi vào chỗ ngồi bên dưới Triệu công tử, thị nữ bên cạnh vội vàng đưa canh gừng nóng hôi hổi.
Triệu công tử lần nữa hướng khách nói xin lỗi: "Xin lỗi các vị, đều là muội muội của ta quấy rầy nhã hứng du hồ của các vị. Hãy để ta cho người đưa các vị về nhà được không?"
Tống Tiềm, Cố Ái Sinh và Hình Quang đều tỏ thái độ không cần để ý, các nữ quyến cũng mỉm cười cho qua.
Triệu công tử nhìn Vân Châu tiểu thư uống canh gừng xong, nói với nàng: "Vân Châu, muội ra ngoài cũng đã lâu, ta sẽ bảo Tần Mậu hộ tống muội về trước."
Vân Châu chu cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng: "Không muốn đâu Tông ca ca, người ta đang chơi vui mà. Tết nguyên tiêu không phải nên vui chơi suốt đêm sao? Huynh xem cửu ca ca người ta, mời rất nhiều ca cơ đến thuyền huynh ấy khiêu vũ, nghe nói còn mời luôn hoa khôi suất sắc nhất chốn câu lan Lâm An, nếu không chúng ta cùng đến thuyền huynh ấy xem một chút đi?"
Triệu công tử sắc mặt trầm xuống, thở dài một tiếng: "Chúng ta ra ngoài giải sầu cũng đủ rồi, lại còn liều mạng chơi vui quên trời đất. . . . . . Các tướng sĩ ngoài tiền tuyến vẫn còn đang đánh trận đó."
Hắn vừa nói những lời này, mọi người trong hoa sảnh đều trầm mặc.
Tiểu Ngọc xuyên qua lâu như vậy, vẫn là lần đầu nghe người ta nói tới chiến tranh Tống - Kim.
Thành Lâm An là một đô thị phồn hoa, quanh năm suốt tháng hầu như chỉ sinh hoạt tại đây. Buôn bán cũng vô cùng phát đạt, người người an cư lạc nghiệp, sống trong hoàn cảnh như vậy, Tiểu Ngọc cơ hồ đã quên đây là kinh đô thứ hai của vương triều lưu vong, mà ở phương xa các chiến sĩ Tống – Kim vẫn đang tranh thành đoạt đất không ngừng nghỉ.
Tống Tiềm cũng như có điều suy nghĩ nói: "Quả thật, ít ngày trước nghe tiền tuyến truyền đến tin tức, người Kim đang chia ra bốn hướng tấn công quân ta, nghe nói lần này bọn họ tập trung đông đảo binh lực và lương thảo, không biết hôm nay quân ta đã chuẩn bị như thế nào?"
Cố Ái Sinh nói: "Kim chủ Hoàn Nhan Lượng trước sau như một ương ngạnh, bên trong trấn áp một đám quý tộc người Kim, bên ngoài dã tâm bừng bừng chưa bao giờ ngừng để ý tới chúng ta, bạo quân lần này xuất chinh không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán nữa!"
Hình Quang cũng nói: "Nghe Minh Am tiên sinh nói, bây giờ trong quân của Hoàn Nhan Lượng, còn có rất nhiều tù binh người Tống. . . . . . Ai, chúng ta ở đây ngắm hoa chơi đùa, đồng bào thì đang chịu khổ. . . . . . Quả thực không nên!"
Triệu công tử nghe mọi người nói như thế, hai mắt sáng lên: "Không nghĩ tới chư vị cũng có ý tưởng như vậy. . . . . . Ai nói Đại Tống triều chúng ta chẳng còn ai? Nghe chư vị nhắc tới Minh Am tiên sinh, nghĩ đến chắc là nhà đại Nho Chu Minh Am tiên sinh Cao Túc?"
Tống Tiềm chắp tay nói: "Đúng vậy. Vị Chu cô nương này là thiên kim của Minh Am tiên sinh." Chu Gia Nhi nghe người khác nhắc tới tục danh của phụ thân, tự nhiên đứng dậy cúi chào. Triệu công tử thấy nàng chẳng những tướng mạo đẹp, càng hiếm có là trên mặt có phong thái người trí thức, trong lòng thầm khen không hổ là xuất thân khuê tú của thư hương thế gia.
Triệu công tử ôn hòa nói với Chu Gia Nhi: "Chu cô nương, ta đối với lệnh tôn ngưỡng mộ đã lâu, nhất định phải tìm ngày tới cửa thỉnh giáo mới phải."
Chu Gia Nhi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh chào một cái nói: "Không dám. Vừa nghe công tử và chư vị học huynh nói tới chiến sự tiền tuyến, Gia Nhi không khỏi nghĩ tới lời thường ngày phụ thân vẫn nói với ta."
"A? Minh Am tiên sinh có cao kiến gì?"
Chu Gia Nhi nhàn nhạt nói:
"Làm trai sao chẳng có Ngô Câu, thu lại giang sơn năm chục châu!" (bài thơ đã xuất hiện trong các chương trước)
Lời vừa nói ra, trên mặt Triệu công tử chợt biến sắc!