Những hán tử kia cũng coi như thức thời, biết thua dưới tay Cố Ái Sinh không cướp được người, lại nhìn thấy người trên bờ vây xem, nhất thời giống như rùa đen rút đầu, cuống cuồng leo lên thuyền bỏ chạy.
Cố Ái Sinh còn muốn đuổi theo, nhưng nhìn cô gái trong lòng hôn mê chưa tỉnh, không biết đã bị người ta hạ mê dược gì, vẫn là cứu người quan trọng hơn, đành phải trơ mắt nhìn kẻ xấu chạy mất. Đám người này là mẹ mìn không thể nghi ngờ gì nữa, nếu không tại sao lại có tịch rục rịch như thế, đầu tiên là dùng vũ lực uy hiếp, tiếp theo lại bỏ trốn mất dạng?
Tống Tiềm cũng không muốn Cố Ái Sinh đơn độc đuổi theo, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe một tiếng "đinh", hắn cảm giác mũi chân chạm phải cái gì, cúi đầu nhìn, thì thấy một cái vòng ngọc rơi xuống sàn thuyền.
"Đây là?" Tống Tiềm nhặt vòng tay lên, nhìn thấy cổ tay Vân Châu thõng xuống thì hiểu ra là từ cổ tay nàng rơi xuống.
"Chắc là đồ của nàng, Thiên Thành huynh cứ giữ giùm nàng trước. Chúng ta đi mau!"
Tống Tiềm và Cố Ái Sinh lên bờ, người chung quanh vây hỏi xảy ra chuyện gì, Tống Tiềm đơn giản giải thích hai câu. Mọi người nghe nói là mẹ mìn bắt người, tức giận không chịu nổi, vài tiểu tử nhiệt huyết tràn trề lập tức xuống thuyền đuổi theo. Có thể thấy được mẹ mìn bị người đời căm hận đến mức nào!
Tống Tiềm và Cố Ái Sinh ôm Vân Châu chạy về Trúc Lâm thư quán, học sinh trong thư quán nhìn thấy thế cũng giật mình. Cố Ái Sinh cũng không giải thích nhiều, vội bảo người gọi Chu Gia Nhi tới.
Chu Gia Nhi cũng từng gặp Vân Châu, nghe nói Vân Châu thiếu chút nữa bị người ta bắt, trong lòng sợ hãi. Nàng cùng hai tỳ nữ dìu Vân Châu phù đến phòng ấm nghỉ ngơi.
Bọn Cố Ái Sinh tất nhiên không thể vào phòng nữ nhi. Đợi Chu Gia Nhi đi ra, Cố Ái Sinh mới nói: "Lúc nãy ta có xem xét, hơi thở nàng bình thản, không giống như bị trúng thuốc độc. Có lẽ chỉ bị người ta dùng khăn tay tẩm mông hãn dược (thuốc mê) làm mê mang, nghỉ ngơi một lúc là tỉnh lại."
Chu Gia Nhi gật gật đầu, bảo tỳ nữ múc nước lau mặt cho Vân Châu.
Vân Châu mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở to mắt thì thấy đỉnh màn trắng như tuyết.
Ủa? Màn của mình không phải màu vàng nhạt sao, đổi thành màu trắng bao giờ vậy?
"A!"
Vân Châu hét lên một tiếng ngồi bật dậy, nàng nhớ rồi!
Nàng cuống quýt kiểm tra xiêm áo trên người, thấy mình vẫn mặc bộ nam trang kia, nhẹ thở phào. Nhưng đây là chỗ nào?
Ánh nắng vàng vọt xuyên qua song cửa sổ tinh xảo, nhìn độ sáng này, giống như trời đã sắp hoàng hôn. Nàng ra ngoài buổi trưa, nói như vậy, đã qua giờ ngọ rồi?
"Kẹt ----"
Cửa phòng bị người đẩy ra, Vân Châu theo bản năng co ro trong góc giường, lại vui mừng phát hiện ------
"Chu tỷ tỷ?"
Vào phòng là Chu Gia Nhi, buổi chiều nàng đã vào mấy lần, nhìn xem Vân Châu có tỉnh dậy chưa. Lúc này vừa vào thì gặp Vân Châu gọi tên mình, vui mừng nói: "Vân Châu tiểu thư, muội tỉnh rồi?"
Vân Châu gặp người quen, lại là một nữ nhi, căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt.
"Chu tỷ tỷ, ta đang ở đâu?"
Chu Gia Nhi cười nói: "Muội đang ở Trúc Lâm thư quán, còn đây là phòng ta. Vân Châu tiểu thư, thiếu chút nữa muội đã bị mẹ mìn bắt đi, còn nhớ sao?"
Vân Châu vừa rồi đã nhớ ra chuyện lúc trưa.
Tính tình nàng bướng bỉnh, năng nỉ vương huynh dẫn mình ra ngoài du ngoạn, khó khăn lắm mới tới Tây Hồ, trên thuyền hoa xem người ta dự ngày hội món ngon quả thực rất vui vẻ, nhưng vương huynh lại không cho mình lên bờ nếm thử món ngon --- mỗi ngày nàng đều ăn các thức ngon vật lạ, nhưng nghe nói dân gian vẫn có các món mang phong vị riêng, nàng muốn ăn từ lâu!
Vương huynh nói đồ ăn bên ngoài, không thể tùy tiện ăn được. Vân Châu năng nỉ mà vương huynh vẫn không mang nàng lên bờ, giả bộ tự vào khoang thuyền nghỉ ngơi, lén lút dùng chăn phủ lên gối ôm giả làm người, rồi chui khoang cửa sổ ra ngoài. Vóc người nàng nhỏ nhắn, vừa nhìn là biết một cô nương, may mắn là đám người này chỉ làm nàng hôn mê thôi, chuyện hữu kinh vô hiểm cũng qua rồi.
Lúc chạy lên bờ, nàng lấy vòng tay mua bộ đồ trên người một tiểu sinh, chạy đến chỗ vắng vẻ thay đồ, giả làm nam nhi, tự cho là thiên y vô phùng (không có dấu vết). Ai biết hành tung của nàng sớm đã bị kẻ xấu chú ý, đám mẹ mìn nhìn thấy nàng ra tay hào phóng lại ngây thơ, biết là thiên kim nhà giàu lén trốn đi chơi, đúng là đầu dê béo, sao có thể không ra tay?
Chuyện sau đó, Vân Châu không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ hình như mình đi dạo qua hai gian hàng, thì bị một đám người vây quanh chụp khăn ướt lên mũi, nàng vừa định hô to cứu mạng thì đã hôn mê.
Bây giờ nhớ lại, đúng là càng nghĩ càng sợ! Vân Châu bắt đầu hối hận sự lỗ mãng của mình.
"Chu tỷ tỷ, là tỷ đã cứu ta?"
Chu Gia Nhi nói: "Không phải, là Cố công tử và Tống công tử lần trước muội gặp đã cứu muội. Nhà muội ở đâu? Ta bảo người đưa muội về nha, người trong nhà nhất định là lo lắng lắm!"
Gương mặt Vân Châu nhăn thành trái khổ qua: "Chu tỷ tỷ, ta sợ lắm!"
"Hả? Sợ cái gì? Đừng sợ, chỗ này rất an toàn." Chu Gia Nhi nghĩ nàng bị dọa sợ.
Vân Châu liều mạng lắc đầu, nước mắt tí tách rơi: "Ta sợ Tông ca ca.... Tỷ cũng gặp rồi mà, huynh trưởng của ta, huynh ấy hung dữ lắm, ta không dám về đâu, trở về nhất định bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu, hơn nữa sau này nhất định sẽ không cho ta ra ngoài chơi nữa."
Chu Gia Nhi không khỏi bật cười, Vân Châu thật sự chỉ là một đứa trẻ. Nàng đối với Vân Châu có tình cảm như tỷ tỷ thương yêu muội muội, dịu dàng nói: "Vậy ta cùng muội trở về, được không? Muội nghĩ lại đi, muội bỏ đi lâu như vậy, trong nhà không biết đã loạn thành thế nào rồi. Bây giờ muội trở về, bọn họ vui mừng còn không kịp, làm sao có thể mắng chứ?"
"Thật sao? Tỷ tỷ sẽ theo ta trở về?" Vân Châu nước mắt lưng tròng nhìn Chu Gia Nhi.
"Thật mà." Chu Gia Nhi kêu tỳ nữ đến: "Chải đầu thay quần áo cho vị tiểu thư này."
Đợi Vân Châu trang điểm xong, Chu Gia Nhi cùng nàng gọi hai cỗ kiệu đi về hướng thuyền hoa. Tống Tiềm từ lúc đưa Vân Châu đến thư quán thì đã chạy đi tìm Tiểu Ngọc, chỉ có Cố Ái Sinh luôn ở Trúc Lâm thư quán chờ Vân Châu tỉnh lại. Lúc này Cố Ái Sinh cũng hộ tống họ trên đường, hắn thật sự lo lắng cho tiểu tinh quái hay gặp rắc rối này, ai biết không có người theo sát nàng sẽ lại gây ra chuyện gì nữa?
Ba người đến chiếc thuyền hoa đã đến vào đêm nguyên tiêu, trên thuyền quả nhiên hỗn loạn như Chu Gia Nhi dự đoán.
Đám hộ vệ nha hoàn trên thuyền đều bị Triệu vương gia trách phạt, hắn xưa nay rộng lượng với hạ nhân, nhưng lại rất thương yêu muội muội này, nếu nàng xảy ra chuyện gì, nên làm thế nào cho phải? Bọn thị vệ phái lên bờ tìm người cũng không mang về chút tin tức giá trị nào, Triệu vương gia còn muốn chờ trời tối sẽ điều động binh lính toàn thành tìm kiếm. Như thế thật tốt, muội muội lại tự mình trở về!
Tin tức Vân Châu trở về nháy mắt đã truyền khắp thuyền hoa, tảng đá lớn trong lòng mỗi người cuối cùng cũng buông xuống. Chủ tử ơi, người cũng quá biết hành hạ người mà!
Chu Gia Nhi và Cố Ái Sinh chưa gặp được người quen, đã thấy Vân Châu bị vô số tỳ nữ mang đi mất, biết thân thể của nàng không bình thường.
Bọn họ được mời vào hoa sảnh uống trà, Triệu vương gia vội vàng đi tới, vẻ mặt hơi kích động.
"Chu cô nương, Cố công tử, lần này thật sự đa tạ hai vị! Sau này hai vị nếu có gì cần giúp đỡ, chỉ cần nói ra, ta nhất định cố hết sức!"
Hai người cũng không biết hắn có thân phận vương gia, nhưng đoán được hắn là người không phú thì quý, có thể nói lời như vậy thật không dễ dàng. Nhưng hai người cũng không phải người ham hư vinh, đối với những lời cảm kích của Triệu vương gia cũng chỉ cười cho qua, không tiếp lời.
Triệu vương gia nghe được Cố Ái Sinh kể lại mọi chuyện, ánh mắt sắc bén: "Đám mẹ mìn này, quả nhiên là bọn người đáng ghét nhất thế gian! Không quét sạch đám sâu bọ này, sẽ có càng nhiều người dân bị hại."
Tống Tiềm tới gian hàng tìm Tiểu Ngọc, gặp Tiểu Ngọc vẻ mặt thoải mái, vui vẻ rạng rỡ, hắn cũng bị sự vui mừng của nàng lây nhiễm.
"Hôm nay gian hàng đông khách không? Nhìn nàng vui như vậy."
"Ừ, mọi người đều rất vừa lòng với dược thiện của chúng ta. Hôm nay ta cũng quen biết được hai cô nương vô cùng xuất chúng..." Tiểu Ngọc và Tần Xuân Nhạn, Y Từ Tâm càng nói chuyện càng ăn ý, còn dặn riêng người làm trở về lấy hai hộp son quý tặng các nàng.
Hai người về nhà dùng cơm chiều, ngồi trong thư phòng kể chuyện một ngày qua, đây là thói quen khi bọn họ ở cùng nhau. Tống Tiềm vốn không phải người thích nói chuyện như vậy, nhưng khi ở cùng Tiểu Ngọc, lại có cảm giác lời nói mãi không hết, nói chuyện cũng không mệt.
Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm kể chuyện nguy hiểm hôm nay, sợ tới mức tim đập thình thịch.
"Thật sự là rất hiểm! May mắn là gặp được mọi người, nếu không Vân Châu tiểu thư nhất định bị đám mẹ mìn bán đi. Nàng hoạt bát đáng yêu như vậy, những người này cũng thật nhẫn tâm!"
Tống Tiềm nói: "Cũng may một bàn tay của nàng lộ ra bên ngoài, ta mới có thể nhìn ra đó là một cô nương."
Tiểu Ngọc gật đầu nói: "Lại nói tiếp, làn da Vân Châu đúng là trắng như tuyết, đâu có giống như ta, luôn dùng Bạch oánh sương nhưng lại không dưỡng được màu da như nàng. Haizz!"
Tống Tiềm buồn cười dí vào mũi nàng "Nàng như vậy là được rồi! Nếu đẹp hơn nữa, ta cũng không dám cho nàng ra ngoài, sợ người ta bắt mất bà xã của ta."
Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm kêu nàng là "bà xã", trên mặt xấu hổ đến hồng hồng, có chút ngượng ngùng. Tống Tiềm lại nói rất dễ nghe, không cảm thấy có gì không ổn.
Lúc này Tống Tiềm bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, tìm trái tìm phải lấy ra một cái vòng ngọc.
"Hôm nay ta vội đi tìm nàng, đã quên trả vòng tay cho cô nương người ta."
Tiểu Ngọc thấy vòng tay ngọc bích này tinh xảo đáng yêu, cầm lấy soi dưới ánh nến: "Nhìn là biết rất quý giá, đừng để rơi vỡ. Sáng mai lại mang trả cho nàng ấy? Dù sao nàng tỉnh lại cũng sẽ nói nhà mình ở đâu cho bọn người Gia Nhi biết." Nàng quan sát một hồi, đang muốn buông xuống, đột nhiên phát hiện trong vòng tay có khắc mấy chữ.
"Thiên Thành, đây là chữ gì?" Tiểu Ngọc bây giờ đã cơ bản biết gần hết những chữ phồn thể, nhưng trên vòng tay này khắc chữ gì gì 籇 籇, nàng nhìn không ra.
Tống Tiềm cầm vòng tay qua nhìn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng.
Trong vòng ngọc khắc một hàng chữ nhỏ, chỉ vài chữ, lại làm nội tâm của hắn như có gió lốc quét qua.
"Hiển Đức năm thứ sáu. Dục Khánh cung."