“Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ mang theo bao nhiêu thứ đến vậy? Chỗ của ta làm sao chứa được nhiều như vậy!”
Sau khi sinh con Tú Tâm đẫy đà hơn, so với thời con gái thì có thêm vài phần phong vận.
Tiểu Ngọc cũng mặc kệ Tú Tâm, vội vàng hỏi: “Tiểu Bảo Bảo đâu?”
Tú Tâm gọi nhũ mẫu đem tiểu thiếu gia ôm tới cho Tiểu Ngọc xem. Tiểu Ngọc thấy đưa trẻ kia trắng trắng tròn tròn, không biết sợ người lạ, vui vẻ ôm nó hôn hai cái lên má.
“Cục cưng ơi, cục cưng, ta là dì Tiểu Ngọc của con, biết không? Cười một cái được không?” Tiểu Ngọc vươn tay chỉ trỏ, kia đứa nhỏ quả nhiên rất nể tình, cười khanh khách.
Tiểu Ngọc vui mừng nói: “Mèn ơi, nó cười với ta nè!” Nàng từ đống đồ chơi lôi ra một cái trống bỏi, lắc lắc, Tiểu Bảo Bảo bị âm thanh hấp dẫn vung tay loạn xạ, vô cùng đáng yêu.
Tú Tâm thấy Tiểu Ngọc thích trẻ con như vậy, thiếu chút nữa đã nói: “Tỷ tỷ thích đứa nhỏ, thì nên sinh một đứa đi!” Nhưng nàng là người tinh tế, lời nói đến miệng đã nuốt vào. Nghĩ rằng bọn họ thân lâu như vậy, bụng cũng không có tin tức, có khi vợ chồng người ta có gì khó nói, chuyện này không nên nhắc thì hơn.
Tống Tiềm cũng đến cùng Tiểu Ngọc, đang trò chuyện với Dương Vạn Lí ở đại sảnh.
Bởi vì Tiểu Ngọc và Tú Tâm quen thân, Tống Tiềm từ lúc đậu tiến sĩ cũng có lui tới nhà Dương Vạn Lí. Dương Vạn Lí rất thưởng thức Tống Tiềm, bây giờ Tống Tiềm đã vào Quốc Tử Giám làm Tư nghiệp, hai người lại càng thêm thân.
“Thiên Thành, ta nghe nói, bây giờ trong thư khố thường có người mượn sách không trả?”
Tống Tiềm làm Đệ tam Tư nghiệp ở Quốc Tử Giám, được phân công quản lý thư khố, ấn văn tự sở. Tuy rằng tiến sĩ Sử Hạo ở Quốc Tự Giám có vẻ coi trọng hắn, nhưng đường làm quan của hắn cũng không thuận buồm xuôi gió. Nhậm chức không lâu, hắn liền phát hiện một số quan viên thường đến mượn sách, hơn nữa mượn lâu không trả, tuy hắn đã bảo cấp dưới đi thúc giục nhiều lần, nhưng đương sự vẫn dửng dưng.
Dương Vạn Lí muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn thấp giọng nói: “Thiên Thành, có phải huynh...... Đắc tội người nào?”
Tống Tiềm vốn còn nghi hoặc, bây giờ nghe Dương Vạn Lí hỏi như vậy, trong lòng lại sáng tỏ.
Quả nhiên việc này không phải tự nhiên mà có. Dương Vạn Lí làm người cẩn thận, không có tám chín phần chắc chắn, hắn sẽ không nói ra chuyện này.
Tống Tiềm cười khổ nghĩ, hắn đắc tội người nào? Đương nhiên là vị vương gia ương ngạnh Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu rồi!
Triệu Bá Cửu không giống với Triệu Bá Tông, trong triều gã có lui tới với rất nhiều đại thần, đã sớm dệt thành mạng lưới quan hệ không nhỏ. Muốn làm khó một vị quan nhỏ, có gì khó?
Còn may là hắn làm việc ở Quốc Tử Giám, nếu làm tri huyện bên ngoài, không biết phải chịu bao nhiêu trắc trở nữa.
Tống Tiềm thầm lắc lắc đầu. Triệu Bá Cửu đã mang thù, nếu sau này thật sự làm chủ Đông cung, ngày tháng của mình càng khó qua. (Đông cung thái tử)
Nhưng chuyện quốc gia đại sự, đến khi nào mình có quyền quyết định? Đi bước nào hay bước đó thôi.
Tống Tiềm thay đổi đề tài: “Thì Ngộ Hào tướng quân truyền tin về, đã tạm thời đánh lui quân Kim.”
Dương Vạn Lí cũng vui vẻ cười nói: “Tin tốt này ta cũng nghe nói. Thì đại tướng quân quả nhiên bản lĩnh! Con của Thì đại tướng quân là đồng niên với huynh, người này như thế nào?”
Tống Tiềm nhớ tới Thì Quý Phong bây giờ ở Trấn Giang làm Phán quan, trọng trách trên vai cũng không thoải mái, so với hắn còn vất vả hơn.
“Quý Phong hành văn Lí Đỗ, võ thắng Vệ Thanh, là thiên tài cái thế!”
Dương Vạn Lí nghe Tống Tiềm đánh giá cao Thì Quý Phong như vậy, chấn động. Theo hiểu biết của hắn về Tống Tiềm, Tống Tiềm nói chuyện làm việc đều rất thật thà, nói như vậy, Thì Quý Phong này thật là người văn võ toàn tài.
“Đáng tiếc nha......” Dương Vạn Lí thở dài một tiếng, Tống Tiềm hiểu được cảm khái của Dương Vạn Lí, yên lặng cười, không nói gì.
Gia thế của Thì Quý Phong, là ưu thế, cũng là chỗ bất lợi của hắn. Hoàng thượng tất nhiên không muốn nhìn thấy võ tướng phát triển, có thể đoán được con đường của Thì Quý Phong sẽ không thuận lợi.
Nhưng theo Tống Tiềm thấy, Thì Quý Phong sẽ không để ý việc này, người kiên cường như hắn, dù gặp nghịch cảnh thế nào, cũng đều có thể vượt qua.
Trở thành tình địch với một người mạnh mẽ như vậy, trong lòng Tống Tiềm tất nhiên không thoải mái. Mãi đến khi Thì Quý Phong rời đi, Tống Tiềm mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, Tống Tiềm vẫn biết tình nghĩa của Thì Quý Phong đối với Tiểu Ngọc, tựa như hắn biết rõ tâm sự của Thích Thăng.
Không chỉ nữ nhân mẫn cảm, nam nhân ở phương diện này cũng sâu sắc không kém. Ánh mắt Thì Quý Phong nhìn Tiểu Ngọc, đã sớm bộc lộ tình cảm của hắn.
Tống Tiềm có khi cảm thấy thật may mắn, hắn có thể gặp được Tiểu Ngọc trước bọn họ.
Nữ tử kiên cường độc lập như Tiểu Ngọc, trong mắt người thế tục, không phải vợ hiền. Nhưng nàng giống như một khối ngọc vậy, sẽ tự nhiên xuất hiện màu sắc hấp dẫn nam tử chung quanh......
Tống Tiềm thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định phải mau chóng cho Tiểu Ngọc danh phận, cùng nàng trở thành vợ chồng chân chính!
------
Lúc Kim Diệu Liên nhận được báo cáo của Kim Đạt, tâm tình cực kì phức tạp.
Theo lời Kim Đạt, phụ nhân mập mạp kia là chủ mẫu Mai gia, mà người trẻ hơn, hẳn con gái của mụ.
Kim Đạt nói, Tống gia và Mai gia, từ vài năm trước đã đính thân. Sau này Tống gia gặp sự cố, chỉ còn lại một mình Tống Tiềm trở về, được Hàn Lâm thị đọc học sĩ Mục Duẫn Hà làm chủ, tổ chức hôn lễ cho Tống Tiềm và thiên kim Mai gia.
Sự việc đến đây thì thôi, cũng không có gì đặc biệt, mãi đến khi Kim Đạt nói ra một chuyện lạ.
Kim Đạt tới vài nhà hỏi thăm tình huống vị trạng nguyên phu nhân Mai gia này, lại nghe người ta nói, trước kia chỉ nghe Mai gia có một con gái duy nhất, gả cho Tống gia. Không biết như thế nào, bây giờ Mai gia còn có một vị tiểu thư chưa lấy chồng, tìm những bà mối chung quanh đến mai mối. Mọi người đoán có thể là Mai lão gia bên ngoài phong lưu có con gái riêng, vài năm nay mới mang về nhà. Cũng có người nói người bây giờ là Mai tiểu thư, người gả đi rồi mới là con gái riêng.
Kim Diệu Liên sau khi nghe được các loại tin đồn, trong lòng vừa động.
“Những người đó nói, ngày Mai tiểu thư xuất giá vô cùng đơn sơ, đồ cưới cũng không tính nhiều. Còn nói từ khi Mai tiểu thư xuất giá, chưa từng có lại mặt, Mai lão gia cũng không nhìn con rể, giống như không có thân thích gì vậy. Bọn họ nói......”
Kim Diệu Liên truy vấn:“Nói cái gì?”
“Nói khi đó Tống Đại nhân bệnh sắp chết, Mai gia căn bản không muốn gả con gái qua, vì ngại Mục đại nhân là chủ hôn, mới miễn cưỡng thành hôn. Nói không chừng chính là lấy cái con gái riêng gả đi......”
Kim Diệu Liên yên lặng nghe Kim Đạt nói, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Con gái riêng? Hay chỉ là...... một một nha hoàn mà thôi?
Sao ta ghét con ả này quá các bác ạ, chuyện nhà người ta lại xía vào.
Xì-poi chương sau: Kim Diệu Liên ra tay