Hải Đường có chút mất tự nhiên, hôm nay nàng không có thoa phấn, trên mặt bởi vì dùng Tam hoàng, màu da cũng bị nhuộm vàng —— đây là tác dụng phụ khi dùng Tam hoàng, màu vàng kia vài ngày sau mới phai đi. Hải Đường là một danh kỹ phải duy trì hình tượng hoàn mỹ nên lúc này cảm thấy không thoải mái, nhưng nhớ đến lúc xem bệnh ở Thanh Tâm đường, mặt mũi sưng đỏ của mình Thích Thăng cũng đã nhìn thấy, thật ra cũng không có gì thất lễ. Nghĩ như vậy, Hải Đường liền cười chào hỏi với Thích Thăng: "Thích công tử sao cũng ở trong phủ của Tiểu Ngọc tỷ tỷ?"
"Hải Đường muội muội, Thích đại phu vì muội mới tới!" Tiểu Ngọc mời chủ tớ hai người vào phòng khách ngồi, cũng thuận tiện gọi luôn Thích Thăng vào, dù sao cũng không thể để y giống như cây cột điện trồng trong sân nhà nàng được. Huệ nương đi mua thức ăn chưa về, Tiểu Ngọc đành phải tự mình pha trà cho khách, cáo lỗi để ba người trong phòng khách chờ một chút.
Thừa dịp Tiểu Ngọc đi pha trà, Hải Đường cuối cùng cũng biết rõ ý định của Thích Thăng, thật đúng là bởi vì mình. Thích Thăng tỉ mỉ nhìn mụn nhỏ trên mặt Hải Đường, quả nhiên đã gom lại, chỉ còn vài vết sẹo, mặc dù sắc mặt vàng vàng khó coi, nhưng có thể nhìn ra đã khỏi hẳn.
"Hải Đường cô nương, Tống gia nương tử đưa thuốc cho nàng, là dùng để tắm?" Thích Thăng lúc này mới giật mình phát hiện. Mình cũng kê cho Hải Đường vài phương thuốc để rửa mặt, nhưng tại sao hiệu quả lại không bằng thuốc của Tiểu Ngọc?
Hải Đường lắc đầu nói: "Không phải, là để ta rửa mặt sạch rồi mới bôi thuốc kia lên, phải bôi rất nhiều, đợi thêm nửa canh giờ cho nó khô, sau đó đi rửa mặt lại. Làm vài lần, thật sự cảm thấy những mụn mủ gom lại kết vảy, ngủ một buổi tối tỉnh dậy thì những vảy kia cũng tróc ra hết, rất linh nghiệm đó!"
Thích Thăng nghe cách dùng và hiệu quả của phương thuốc này, vô cùng kinh ngạc, còn có phương pháp như vậy sao? Cẩn thận ngẫm nghĩ, bất chợt vỗ bàn hô “tuyệt”, cách dùng thuốc như vậy thực sự rất thần kỳ!
Không trách Thích Thăng ngạc nhiên, bởi vì ở thời đại này, mọi người đâu biết cái gì gọi là đắp mặt nạ? Đơn thuốc Thích Thăng kê tuy tốt, nhưng chỉ rửa mặt sơ sơ thì không hiệu quả bằng để lâu cho thuốc ngấm, cho nên Tiểu Ngọc dùng Tam hoàng tẩy tề sẽ có hiệu quả hơn.
Tiểu Ngọc mang trà ra cho khách, cũng nhìn sơ qua mặt của Hải Đường, thầm nghĩ những năm này khí hậu rất tốt, non xanh nước biếc, những mụn bọc cũng nhanh khỏi, xem ra có thể bỏ qua giai đoạn dùng lá sen tiêu viêm, có thể trực tiếp tiến vào giai đoạn tẩy trắng tiêu sẹo rồi.
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tất cả nhờ vào linh dược của tỷ, Hải Đường vô cùng cảm kích." Hải Đường không hổ là danh kỹ Lâm An, nói chuyện rất động lòng người, Tiểu Ngọc vội vàng nói: "Không cần khách khí như thế, ta cũng là to gan thử một chút mà thôi, thật ra thì vấn đề của muội vốn không nghiêm trọng, chỉ cần nhớ trước khi khỏi hẳn thì không được thoa phấn hay dầu thơm, ăn uống tham đạm, kiêng rượu cấm cay, từ từ cũng sẽ tốt."
Thích Thăng nghe Tiểu Ngọc căn dặn những điều cần chú ý, không khỏi nhìn nàng thêm mấy lần. Thật ra thì Tiểu Ngọc không hề biết xem bệnh bốc thuốc gì đâu, có điều ở thời đại bùng nổ thông tin như thế kỉ 21, nàng bởi vì bản thân nên phá lệ chú ý nhiều đến những chuyện làm đẹp linh tinh, hàng ngày cũng đọc rất nhiều tin tức dưỡng sinh làm đẹp từ tạp chí phụ nữ, từ từ tích lũy rất nhiều kinh nghiệm và phương pháp, cộng thêm trên mặt mình cũng làm không ít thí nghiệm, tự nhiên có một chút tâm đắc.
Tiểu Ngọc nói: "Hải Đường muội muội, đợi lát nữa ta đi mua dược liệu về phối thuốc cho muội, buổi chiều muội bảo đứa bé lần trước tới lấy là được."
Hải Đường lại ngồi một hồi mới cáo từ ra về, Tiểu Ngọc đưa nàng đến trước cửa, nàng bỗng nhiên lại quay, có chút ấp úng: "Tỷ tỷ. . . . . . muội muốn hỏi một chút, thuốc cao lần trước tỷ cho muội, còn nữa không?"
Tiểu Ngọc nói: "Ai da, ta làm cũng không nhiều, tất cả đều cho muội rồi. Có điều bây giờ muội cũng không cần nữa đâu, có thể đổi loại thuốc mới, ta sẽ chuẩn bị cho muội, yên tâm đi."
"Không phải vậy. . . . . . Là một tiểu muội muội trong lầu của muội, nàng cũng nổi một ít mụn. Muội đem thuốc còn dư cho nàng dùng thử, quả nhiên có hiệu quả, đáng tiếc thuốc kia đã dùng hết rồi. Nàng ngàn cầu vạn khẩn, muốn nhờ muội hỏi một chút, thuốc kia tỷ có còn hay không. . . . . ."
Tiểu Ngọc vừa nghe cớ sự như vậy, xem ra chẳng những người đẹp hiện đại phiền muộn vì mụn bọc, những mỹ nhân cổ đại cũng bị mụn chứ bộ, trong lòng nàng lại cảm thấy công bằng hơn nhiều, ha ha! Trong trời đất người bị mụn không riêng mình ta, ta không phải là một người đơn thương độc mã. . . . . .
Tiểu Ngọc nói: "Được rồi, lát nữa tiện thể ta phối thêm chút dược liệu lần trước cho muội, được không?"
Hải Đường kéo tay Tiểu Ngọc, cảm động nói: "Tỷ tỷ, tỷ đối với muội thật tốt!"
Thật ra Tiểu Ngọc chưa chắc đã lớn hơn Hải Đường, chẳng qua tuổi thật của nàng cũng đã hơn hai mươi, đối với những cô gái độ mười mấy tuổi này, tất nhiên sẽ toát ra chút khí chất của chị cả.
Tiểu Ngọc đưa Hải Đường và tiểu nha hoàn của nàng ra cửa, trở lại phòng khách, thấy Thích Thăng đang nhàn hạ ngồi trên ghế uống trà, nén xúc động muốn ném y ra cửa, lạnh lùng nói: "Thích công tử, lão nhân gia ngươi rất rãnh rỗi sao?"
"Tống gia tiểu nương tử, nàng quên mất ta đặc biệt tới tìm nàng? Vừa rồi nàng chỉ lo tiếp đãi Hải Đường cô nương, gạt ta qua một bên, bây giờ đã có thời gian nói chuyện với ta chưa?" Thích Thăng nói chuyện cũng thật tình, y rất muốn biết Tiểu Ngọc đã phối thuốc gì để chữa khỏi cho Tống Tiềm và Hải Đường.
Tiểu Ngọc tuy không hợp với Thích Thăng, nhưng đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, người ta nói chuyện đường hoàng với mình, cũng không thể ra mặt đuổi người được.
"Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn gì?"
Thích Thăng thay đổi bộ dạng cợt nhã, ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc hỏi Tiểu Ngọc: "Tống gia nương tử, có thể cho biết nàng đã kê phương thuốc gì cho Hải Đường không?"
Tiểu Ngọc nghĩ điều này cũng không có gì phải giấu giếm, nói: "Là tam hoàng tẩy tề đó. Dùng đại hoàng, hoàng bách, hoàng cầm, nghiền nhỏ rồi nấu thành hỗn hợp, để nguội rồi thoa lên mặt, phương thuốc này không có vấn đề gì chứ?"
Thích Thăng tập trung suy nghĩ cách dùng mấy vị thuốc này, Tiểu Ngọc nhìn bộ dạng chuyên chú của Thích Thăng, ác cảm với y cũng giảm chút ít, dù sao người ta cũng nhiệt tình theo đuổi tổ nghiệp gia truyền mà. Không thể đả kích nhiệt huyết của người ta, đại phu như hắn so với những thầy thuốc ở hiện đại không có phong bì không làm việc thì tốt hơn nhiều lắm, Tiểu Ngọc rất tôn trọng những nhân sĩ chuyên nghiệp.
"Hay thật! Sao ta lại không nghĩ ra!" Thích Thăng kích động hô to, Tiểu Ngọc bị sự cuồng nhiệt của y làm sợ hết hồn, vừa đúng lúc nghe tiếng bước chân, Huệ nương mua thức ăn trở về. Huệ nương thấy Tiểu Ngọc đang một mình nói chuyện với một nam tử trẻ tuổi trong nhà, cảm thấy có chút kỳ lạ, có điều chị cũng sẽ không có gì thắc mắc với chuyện của chủ nhân, nói với Tiểu Ngọc một tiếng rồi trở về phòng bếp lo việc nhà.
Tiểu Ngọc bị Huệ nương làm bừng tỉnh, sửng sốt một hồi mới nhớ tới oán giận Thích Thăng: "Thích công tử, ngươi có thể đừng thần kinh bất chợt như vậy không? Có bao nhiêu lá gan cũng không đủ để ngươi dọa đâu."
"Tống gia nương tử, đây là một diệu phương vừa đơn giản lại hiệu quả! Sao nàng có thể nghĩ ra được vậy? Phương thuốc của nàng nếu truyền ra ngoài, sẽ giúp được rất nhiều người bị mụn mủ, nhất là những cô nương trong khuê phòng, các nàng có những bệnh vụn vặt này nhưng không tiện đến dược đường của chúng ta khám bệnh, có những vị thuốc này dùng ở nhà, không biết có bao nhiêu nhanh chóng và tiện lợi." Thích Thăng biết được phương thuốc của Tiểu Ngọc, trong lòng khoan khoái không ít, nụ cười càng sáng lạn hơn.
Tiểu Ngọc nghe trong lòng lộp bộp rơi xuống, có một ý tưởng mơ hồ từ từ nổi lên, nhưng hình như khó có thể bắt được. . . . . .
Thích Thăng lại hỏi: "Vậy nàng cho Thiên Thành huynh dùng là cũng là cái này?"
Tiểu Ngọc chậm rãi gật đầu, trong lòng nàng đang nổi lên một chuyện, cũng không suy nghĩ đã trả lời: "Cũng không phải chỉ có cái này, còn có vài loại. . . . . ."
Thích Thăng còn muốn hỏi nữa, Tiểu Ngọc đột nhiên đưa mắt ngước nhìn y, quan sát y từ trên xuống dưới một lần, làm Thích Thăng cũng cảm thấy lo sợ.
Ơ. . . . . . Vẻ mặt này không giống những phụ nhân bình thường nhìn y. . . . . . Phụ nhân khác thấy y, thường giống như ong thấy hoa, bướm thấy mật, nhìn y không chớp mắt, còn có những kẻ lẳng lơ, giả dạng làm bệnh tật yếu ớt tìm y chẩn bệnh, muốn đem cả người nhào vào lòng y. Cho nên Thích Thăng mặc dù phong lưu phóng khoáng, cũng không dám đến gần những cô nương và phụ nhân tầm thường, ngược lại thường lui tới chốn câu lan kỹ viện, giống như Tú Tâm, mỹ nhân huệ chất lan tâm như vậy, sẽ không làm ra những cử chỉ dư thừa, Thích Thăng trêu ghẹo vui đùa cùng các nàng, ngược lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng Tống gia tiểu nương tử này công khai nhìn chằm chằm y là sao? Nhìn khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của nàng có vẻ nghiêm trọng, con ngươi thì xoay chuyển không ngừng, không biết trong đầu nàng đã nghĩ ra được chuyện gì?
Tiểu Ngọc tính toán hồi lâu, nghĩ rằng nếu Tú Tâm cũng tin tưởng y thuật của Thích Thăng, y lại là học sinh đắc ý của Chu lão tiên sinh, nhân phẩm và y đức của người này hẳn là không vấn đề rồi? Tuy nói mình và y có vẻ không hợp tính, nhưng nhất thời cũng không tìm được ai khác bàn bạc chuyện này, đành phải chấp nhận.
Tiểu Ngọc trịnh trọng nói: "Thích công tử, chúng ta hợp tác, được không?"
Thích Thăng vừa nghe Tiểu Ngọc nói vậy, như rơi vào sương mù dày đặc, trong lúc nhất thời không hiểu.
Hợp tác? Thích Thăng nhất thời không nghĩ ra, mình và Tiểu Ngọc có chuyện gì có thể hợp tác.
Tiểu Ngọc cũng không gấp gáp, nàng đem ý tưởng vừa nảy sinh trong đầu nói ra tỉ mỉ. Làm như vậy, có thể hay không? Nhưng cho dù như thế nào, cũng đáng để thử một lần.
Ở thế giới này, không gian cho nữ nhân quá nhỏ hẹp, cho dù nàng ra khỏi Tống gia, cũng không biết nên đi đâu. Đi làm? Nàng có thể làm gì, tỳ nữ? Nữ đầu bếp? Nông phụ? Nàng đến thổi lửa trong lò còn không biết, chân yếu tay mềm, sao có thể bon chen với lao động phụ nữ ở cổ đại. Làm một người xuyên không, lao động nặng nhọc là chuyện khó khăn, hẳn là nên động não suy nghĩ coi có thể dựa vào khoa học kĩ thuật ở hiện đại để làm giàu hay không!
Nàng là một giáo viên khoa văn, không biết công nghệ chế tác binh khí, nếu không, chế thuốc nổ thuốc súng đem bán cho nhà quan thì phát tài nhanh nhất rồi. Nhưng Tiểu Ngọc nghĩ, mình cũng có sở trường mà, sở trường của nàng là —— trong đầu có rất nhiều bí phương làm đẹp dưỡng nhan!
Nàng có thể dựa vào điều này làm nên sự nghiệp ở đây không?