Thời khắc quyết định người kế thừa vương vị đã tới!
Triệu Cấu sao nhanh như vậy đã ra chiêu này rồi?
Đầu Tiểu Ngọc quay cuồng biết bao cảm xúc, quay đầu nói hai câu che giấu khác thường của mình, cũng bất kể bọn họ tin hay không, vội vàng cáo từ.
Bây giờ nàng có chuyện khẩn cấp phải làm!
Ở thế giới của nàng, nàng có ấn tượng mạnh với Tống Hiếu Tông Triệu Thận là vì sự kiện này.
Vì sao Triệu Bá Tông vẫn không thể trở thành thái tử, trở ngại lớn nhất, kỳ thật là ở Vi thái hậu. Vi thái hậu tuổi cao, ưa những đứa trẻ hoạt bát, dẻo miệng như Triệu Bá Cửu. Mà Triệu Bá Tông trầm lặng bà lại cho là quá chất phác, không biết linh hoạt biến báo, cho nên vẫn không đồng ý Triệu Cấu lập Triệu Bá Tông làm thái tử. Triệu Cấu luôn cung kính với thân mẫu, đương nhiên sẽ không làm chuyện khiến bà không vui, những việc này đối với Triệu Bá Tông cũng là chuyện thường.
Theo Tiểu Ngọc nhớ, sau khi Vi thái hậu qua đời, Triệu Cấu ban cho Triệu Bá Tông và Triệu Bá Cửu mỗi người mười cung nữ mang về nhà. Sau khi Triệu Bá Tông dẫn mười cung nữ về phủ, vốn muốn nạp làm thiếp thất, nhưng lão sư Sử Hạo nói cho hắn không được vọng động. Mấy ngày sau, Triệu Cấu lại triệu hồi hai mươi cung nữ về cung, phát hiện những người ban cho Triệu Bá Tông đều hoàn bích, mà những người ban cho Triệu Bá Cửu toàn bộ đã bị phá thân. Một bàn này, Triệu Bá Tông thắng.
Nhưng chuyện này hình như quá nhanh rồi? Vi thái hậu vừa mới hạ táng, Triệu Cấu sao lại vội vã quyết định người nối nghiệp? Chẳng lẽ -- Tiểu Ngọc vẫn chưa bị phồn hoa trước mắt làm hồ đồ, suy nghĩ của nàng bay đến ngàn dặm ngoài biên quan, có phải người Kim đã bắt đầu tiến công?
Triệu Cấu có phải muốn tái diễn màn cha ông là Tống Huy Tông ở lúc nguy cấp lâm thời truyền ngôi cho con Tống Khâm Tông?
Tiểu Ngọc đi vòng vòng trong thư phòng Tống phủ, sắc trời dần dần tối. Nàng lại cảm nhận được quỹ đạo lịch sử bởi vì mình mà chầm chậm thay đổi, ít là ở lịch sử trước kia, Triệu Cấu tuyệt đối không nhanh như vậy đã ban thưởng mười cung nữ.
Huệ nương nhìn nữ chủ nhân từ sau khi trở về vẫn không nghỉ ngơi, cũng không dám ép buộc, tiến lên khuyên bảo: “Phu nhân, đã đến giờ cơm chiều, người ăn một chút đi, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng một bữa cơm đâu.”
Nghe thấy Huệ nương khuyên bảo, Tiểu Ngọc dừng bước. Lời của Huệ nương tuy rằng mộc mạc cũng rất có đạo lý, Tiểu Ngọc đang phiền não cũng cười ra tiếng: “Đúng, chuyện lớn thế nào cũng không thể không ăn cơm. Dặn dò nhà bếp, ăn cơm!”
Huệ nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, bảo người dọn thức ăn.
Tiểu Ngọc thành thành thật thật ăn cơm no, đưa tay đấm lưng, nói với Huệ nương: “Bảo người chuẩn bị kiệu, ta muốn ra ngoài!”
Huệ nương khó xử nói: “Phu nhân, người xem đã trễ thế này --”
Tiểu Ngọc phất phất tay, ý bảo chị không cần nhiều lời. Huệ nương đành phải bảo người chuẩn bị kiệu, chính mình cũng khoác thêm áo đi theo Tiểu Ngọc ra cửa.
Mục tiêu của Tiểu Ngọc, là phủ đệ của tiến sĩ Quốc Tử Giám Sử Hạo.
Nàng rất sợ hãi.
Hôn nhân của Triệu Bá Tông bởi vì mình mà đã thay đổi, như vậy những chuyện khác có còn chính xác hay không? Quách thị sinh bệnh, Gia Nhi mang thai, nếu Triệu Bá Tông Triệu lâm hạnh một trong mười cung nữ này, như vậy vương vị rốt cuộc rơi vào tay ai, vẫn rất khó nói!
Tống Tiềm không ở đây, người nàng có thể dựa vào, cũng chỉ có chính mình.
Nàng quyết định tự mình đi tìm vị Sử Hạo đại nhân nổi tiếng này.
Ấn tượng đối với Sử Hạo, cũng không phải từ sách lịch sử nhắc đến, mà là nghe Tống Tiềm nói.
Sử Hạo ban đầu dạy học ở Ôn Châu, sau này trở thành Thái Học chính, rồi lại trở thành tiến sĩ. Triệu Cấu rất kính trọng Sử Hạo, lúc gặp vấn đề nan giải, đều sẽ hỏi ý kiến của Sử Hạo, vấn đề người thừa kế cũng không ngoại lệ.
Rất nhiều người đều nghĩ Sử Hạo là lão sư của Phổ An quận vương Triệu Bá Tông, đương nhiên là ngay từ đầu đã ủng hộ Triệu Bá Tông làm thái tử, kỳ thật không phải. Nếu Sử Hạo là loại người chỉ cầu phú quý cho bản thân mà không quan tâm tình hình thực tế, cũng không phải dễ dàng được Triệu Cấu tín nhiệm.
Mới đầu, Sử Hạo đối với Triệu Bá Cửu và Triệu Bá Tông như nhau, nếu nói có thiên vị, Sử Hạo có vẻ còn thiên vị Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu nhiều chút. Có đoạn thời gian, Sử Hạo và Triệu Bá Cửu như bóng với hình, cùng nhau dự tiệc, du sơn, đăng tự, thưởng quế, mỗi lần Triệu Bá Cửu ngâm thơ, Sử Hạo cũng thường phụ xướng với gã.
Nhưng dần dần, Sử Hạo phát hiện Triệu Bá Cửu rất có tài hoa này kì thực là tên học trò mê tửu sắc, mà Phổ An quận vương Triệu Bá Tông khí độ trầm ổn, cũng có vận mệnh đế vương. Sau đó Sử Hạo mới dần nghiêng về Triệu Bá Tông, trở thành nhân vật trung tâm trong vây cánh của hắn.
Bây giờ Tiểu Ngọc muốn đi tìm vị đại nhân lời nói có trọng lượng này đây. Đương nhiên, nếu nàng chỉ là một dân nữ, muốn nhìn gặp Sử Hạo quả thực khó khăn. Nhưng may mắn Tống Tiềm từng làm quan dưới trướng của Sử Hạo, rất được Sử Hạo thưởng thức, Sử Hạo còn từng đến Tống gia làm khách, từng gặp mặt Tiểu Ngọc một lần. Hiện giờ tới cửa cũng không tính là quá mức đường đột.
Tiểu Ngọc từng nghĩ tới, có nên nói với Gia Nhi hay không, để nàng khuyên Triệu Bá Tông đừng thân cận với mười cung nữ kia. Nhưng Tiểu Ngọc rất nhanh đã đánh mất ý niệm này, nguyên nhân không phải hắn, mà là thân phận của Gia Nhi.
Làm trắc phi của quận vương, phản đối vương gia thân cận cung nga hoàng thượng ban cho, đây sẽ phạm phải tội ghen tị, nói không chừng Triệu Bá Tông sẽ bị người ta buộc hưu thê. Vẫn là tự mình đi nói với Sử Hạo thôi!
Sử Hạo nghe thấy người nhà báo cáo thê tử Mai thị của Tống Tiềm đến bái phỏng, không khỏi có chút kỳ quái.
Ông từng gặp vị Mai thị phu nhân này, là trước khi chuyện Tống Tiềm phơi bày chuyện cưới tì nữ. Lúc đó ông còn cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của ông, Mai thị tiến thối thoả đáng, cách nói năng khôn khéo, sao có thể là một nha đầu lỗ mãn được. Những thiên kim tiểu thư bình thường, còn kém Mai thị tự nhiên hào phóng.
Sau này Tống Tiềm không để ý người ngoài đàm tiếu, cùng Mai thị chính thức bái đường thành thân, không biết có bao nhiêu người thóa mạ Tống Tiềm, lại có bao nhiêu người thâm rủa Mai thị là hồ ly tinh. Sử Hạo cũng không nghĩ như vậy. Ông làm việc với Tống Tiềm không lâu, nhưng biết Tống Tiềm làm người rất trầm ổn, không phải hạn nam tử lỗ mãng nông cạn háo sắc, làm như vậy tất có nguyên nhân. Nghĩ đến, có lẽ là vị Mai thị phu nhân xuất thân nha hoàn đã hấp dẫn hắn sâu sắc chăng?
Nhưng Mai thị phu nhân tìm ông có chuyện gì? Chẳng lẽ là vì chuyện của Tống Tiềm mà đến?
Sử Hạo tiếp kiến Tiểu Ngọc trong đại sảnh. Trong lòng Tiểu Ngọc lại tăng thêm chút hảo cảm với Sử Hạo. Sử đại nhân không hổ là tiến sĩ Quốc Tử Giám, khí độ chẳng thể sánh với người thường, chẳng những sảng khoái đi ra gặp nàng, còn cùng nàng trong đại sảnh long trọng gặp mặt, có thể thấy được hoàn toàn không phải vì nàng là nữ lưu mà khinh thị nàng.
Tiểu Ngọc hành lễ với Sử Hạo, hàn huyên vài câu, liền nói: “Sử đại nhân, thiếp thân có chút việc cơ mật, muốn cùng đại nhân thương nghị.”
Sử Hạo cảm thấy khó xử. Mai thị đây là muốn mình cùng nàng tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng. Nhưng dù sao nam nữ hữu biệt, nàng lại là thê tử cấp dưới của ông ngày xưa, nếu là chuyện hai người trò chuyện riêng bị truyền ra ngoài, tình ngay lý gian, khó tránh hiềm nghi!
Tiểu Ngọc nhìn ra Sử Hạo do dự, liền nói: “Đại nhân, sự tình khẩn cấp, lễ nghi phiền phức, xin đừng lo lắng nữa! Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, sao e ngại miệng đời?”
“-- được rồi!” Sử Hạo thật ra cũng rất tò mò, Mai thị rốt cuộc muốn thương lượng chuyện gì với mình?
Ông dẫn Tiểu Ngọc đến thư phòng của mình, bảo bọn hạ nhân đều lui ra, liền hỏi: “Tống phu nhân, ngươi muốn nói gì với ta?”
Tiểu Ngọc lớn mật nói một câu: “Thiếp thân muốn cùng đại nhân bàn chuyện tương lai quốc gia!”
“Cái gì?” Sử Hạo hoài nghi tai mình có vấn đề. Phụ nhân này lại nói – muốn bàn chuyện tương lai quốc gia với mình?
Tiểu Ngọc không để ý Sử Hạo kinh ngạc, chậm rãi nói:
“Đại nhân cho rằng, nước ta đã suy nhược lâu ngày đến tận đây, bây giờ người Kim tới gần, chúng ta nên đánh, hay là nên hòa?”
Sử Hạo quá mức khiếp sợ, nhưng lại không nói lời nào.
Vấn đề nhạy cảm này, không cần nói là thốt ra từ miệng một phụ nhân, mà ngay cả người trong triều đình, cũng ít có người dám nói.
Đánh hay hòa, vấn đề này đã tồn tại ở Nam Tống ba mươi năm.
Từ lúc Tần Cối chuyên quyền, cho tới bây giờ đều là dốc hết sức chủ hòa, những đại thần tướng lãnh phái chủ chiến đều lần lượt bị Tần Cối hãm hại, trứ danh nhất là chuyện Nhạc Phi bị vu oan giết hại.
Tần Cối đã chết, đám triều thần dò hỏi Triệu Cấu kế tiếp nên làm thế nào, Triệu Cấu nói: “Ý giảng hòa, là ý của trẫm, Tần Cối mặc dù đã mất, ý của trẫm không thay đổi.” Ý tứ vẫn muốn cầu hòa.
Mà Triệu Bá Cửu vì lấy lòng phụ hoàng Triệu Cấu, trước mặt người khác đều cực lực chủ trương cầu hòa.
Triệu Bá Tông trái ngược với hắn, cũng mặc kệ Triệu Cấu không vui, hắn cũng không sửa ý chủ chiến, không buông tha bất cứ cơ hội nào để xuất chiến.
Tiểu Ngọc hỏi những lời này, kỳ thật chính là hỏi vấn đề người thừa kế: “Sử đại nhân ngài cuối cùng là muốn phò trợ Triệu Bá Tông thượng vị, hay là Triệu Bá Cửu?”
Sử Hạo không rõ ý đồ của Tiểu Ngọc, yên lặng vuốt râu không nói, nhưng đôi mắt giấu dưới chân mày lại trộm liếc vẻ mặt của nàng.
Tiểu Ngọc đã nói được câu đầu tiên, cũng không sợ nói tiếp: “Đại nhân, thiếp thân biết phụ nhân thảo luận chính sự, là chuyện buồn cười, nhưng trước mắt còn một chuyện, sẽ quyết định vận mệnh tương lai nước ta!”
“A?” Sử Hạo kinh ngạc, “Chuyện quan trọng đến vậy?”
Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm mắt Sử Hạo, nói với ông: “Đại nhân cũng biết, hôm qua hoàng thượng ban cho Ân Bình quận vương và Phổ An quận vương mỗi người mười cung nữ?”
Sử Hạo nhất thời không nghĩ ra chuyện này có gì đặc biệt, nhưng chậm dần dần, ông ngẫm ra được.
Đây là một khảo nghiệm! Hơn nữa là một khảo nghiệm vô cùng bí ẩn!
Sử Hạo hiển nhiên cũng không biết chuyện này. Cũng khó trách, triều thần thường thường chỉ biết việc đại sự trong triều, những chuyện hậu cung, thường cũng không ai muốn biết.
“Tống phu nhân, ngươi nói thật sao?” Sử Hạo vội hỏi.
Tiểu Ngọc vui mừng nhìn biểu hiện của Sử Hạo, xem ra hôm nay mình không phải đến không công, Sử Hạo quả nhiên còn chưa nhận được tin tức.
“Đương nhiên là thật. Đại nhân, kế tiếp nên làm như thế nào, có lẽ trong lòng ngài đã có chủ ý?”
Sử Hạo lại trầm mặc, nhưng hô hấp trở nên càng thêm dồn dập.
Chuyện này, quả thật có chút khó giải quyết!
“Tống phu nhân, vì sao ngươi -- muốn tới tìm ta?”
Sử Hạo hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng. Nữ tử này, lại hiểu biết nhiều như vậy, khơi dậy chủ ý của mình.
Tiểu Ngọc không che giấu ý đồ của mình.
“Đại nhân, thiếp đến đây, đương nhiên là vì quốc sự, nhưng quan trọng hơn là gia sự. Đại nhân hẳn biết, phu quân Tống Thiên Thành của thiếp thân, và Ân Bình vương gia có hiềm khích.”
Ý Tiểu Ngọc rất rõ ràng. Nàng đến, chính là muốn Sử Hạo đi khuyên bảo Triệu Bá Tông đừng đụng vào những cung nữ kia, để hắn thắng được cuộc khảo nghiệm này, mà giúp Triệu Bá Tông chính là giúp Tống Tiềm.
Sử Hạo hiểu được ý đồ của Tiểu Ngọc, ông không khỏi thở dài: “Tống phu nhân, ngươi thật sự là kì nữ thế gian hiếm thấy!”