Trước kia nàng ta đọc sách, nhìn thấy “Bần tiện bất năng di, phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất”, luôn trừng mắt cười lạnh “Mạnh thánh nhân thật ngây thơ, làm sao lại có người toàn vẹn như vậy?
--- -----làm phiền chút xíu---- ----
Thế nào gọi là đại trượng phu? Thầy Mạnh-tử giảng về đại trượng phu như thế nào?
"Phú quý bất năng dâm,
bần tiện bất năng di,
uy vũ bất năng khuất,"
ai theo được như vậy thì gọi là đại trượng phu.
"Phú quý bất năng dâm" nghĩa là giàu sang mà không dâm... Người giàu có, lắm tiền bạc, thế lực lớn, thường chẳng biết giữ phép tắc, không chịu kiểm soát hành vi của mình, hóa thành dâm loạn. Tuy nhiên, nếu quí vị cũng ở trong hoàn cảnh giàu sang, mà không có hành vi dâm loạn, biết giữ quy củ, chất phác thực thà, thì quí vị không vi phạm luật pháp của thế gian, chẳng phạm tới luật pháp của cõi trời, cũng chẳng phạm vào luật pháp của địa ngục. Ðó là phú quý bất năng dâm.
"Bần tiện bất năng di" nghĩa là nghèo hèn mà không đổi. Người ta khi nghèo khó thì mất cả chí khí, chẳng từ một thủ đoạn nào, cốt sao mánh lới cho tinh khôn; đối với người giàu thì nịnh hót, kẻ nghèo thì khinh khi, làm những hành vi hạ tiện. Tuy nhiên, nếu quí vị nghèo nhưng chí nguyện của quí vị không đổi, quí vị xử sự với đời như một chính nhân quân tử, quang minh lỗi lạc, giữ đúng nhân cách tuyệt vời, đầy đủ chí khí, không chịu đi vào chỗ bùn nhơ. Ðó là bần tiện bất năng di.
"Uy vũ bất năng khuất" nghĩa là uy vũ không khuất phục được. Uy vũ tức là dùng thế lực. Không chịu cúi đầu tùng phục trước bất cứ một thế lực nào, một quyền lực nào, người đó là đại trượng phu.
Nguồn: http://www.dharmasite.net/
--- -------mời các bạn đọc tiếp-------
Bây giờ cuối cùng nàng ta cũng biết, Tống Tiềm lại kiên cường bất khuất như vậy.
Nàng ta dùng tiền đồ uy hiếp hắn, hòng cướp lấy tình yêu của hắn, lại không nghĩ rằng Tống Tiềm sẽ dùng phương thức như vậy biểu đạt tâm ý quyết tuyệt của mình.
Tống Tiềm không để ý lời đàm luận bên ngoài, giản lược các nghi thức như mời bà mối đính thân, nạp sính lễ gì gì đó, chỉ cần chuẩn bị bát tự và hôn thư là được.
Tống gia khắp nơi đều dán chữ song hỉ đỏ, Huệ nương vội vàng chỉ huy bọn hạ nhân giăng đèn kết hoa, lại bảo phòng bếp chuẩn bị nhiều thức ăn, nhất định phải làm một tiệc cưới ổn thỏa. Tống Tiềm đều phát thiệp mời cho bạn thân, đương nhiên người ta có tới hay không, vậy là biết rõ lòng người.
Trước hôn lễ một ngày, Tiểu Ngọc lại được Ngô hoàng hậu triệu kiến.
Trước đây Ngô hoàng hậu cũng triệu kiến nàng vài lần, thái độ đối với nàng càng thân thiết hơn. Nhưng nay không giống nữa, thân thế của nàng được làm rõ, danh phận chưa định, Ngô hoàng hậu triệu nàng vào cũng trong thời điểm mẫn cảm này, là có chuyện gì?
Tiểu Ngọc không phải người hay lo sợ, nhưng trên đường vào cung, nàng vẫn nhịn không được cảm thấy lo sợ.
Thái độ của Ngô hoàng hậu, cũng không khác mấy so với trước kia, vẫn là bộ dáng ôn hòa thân thiết.
Tiểu Ngọc trước mặt Ngô hoàng hậu tuy không được tự nhiên, nhưng cũng thong dong bình tĩnh, bây giờ lại có cảm giác bó tay bó chân.
Ngô hoàng hậu nhìn ra Tiểu Ngọc bối rối, mỉm cười bảo Tiểu Ngọc tiến nhanh tới, nói với nàng: “Mai thị, chuyện của ngươi, bản cung nghe nói.”
Tiểu Ngọc cúi đầu đáp: “Nô tì sợ hãi!”
Ngô hoàng hậu nói: “Nghe nói, Tống Tư nghiệp tính cùng ngươi chính thức thành thân?”
Tiểu Ngọc không dám nói nhiều, chỉ lên tiếng nói phải.
Nàng không biết Ngô hoàng hậu thân là một quốc gia chi mẫu, sao lại có thời gian để ý tới việc nhỏ của nàng, chẳng lẽ Gia Nhi thật sự nói với Triệu Bá Tông tìm hoàng hậu nói tốt cho mình?
Lại nghe Ngô hoàng hậu nói: “Bản cung gặp qua rất nhiều mệnh phụ, người đoan trang thủ lễ cũng có, người trí tuệ lanh lợi cũng có, nhưng hoạt bát như ngươi, thật sự hiếm thấy, hôm qua, Châu nhi tìm đến bản cung, cầu tình cho ngươi....”
Tiểu Ngọc nhất thời không nghĩ ra Châu nhi là ai, lẩm nhẩm tên này trong đầu, mới nhận ra đây là Vệ Quốc công chúa Tiền Vân Châu.
Từ sau sự việc bị bắt cóc, Tiền Vân Châu vẫn bị cấm túc trong cung, Tiểu Ngọc cũng không thể gặp lại vị tiểu công chúa sáng sủa này. Không nghĩ rằng nàng biết mình gặp phiền toái, lại chạy tới chỗ Ngô hoàng hậu cầu tình.
Bên tai Tiểu Ngọc như lại vang lên tiếng cười trong trẻo của Vân Châu, tiểu cô nương kia thích cười lại hay gây rắc rối, đúng là một đóa hoa vui vẻ. Khó được Tiền Vân Châu còn nhớ tới nàng!
“Bản cung biết ngươi và Tống Tư nghiệp là vợ chồng hoạn nạn. Nghe nói lúc trước Tống Tư nghiệp bệnh nặng sắp chết, ngươi gả thay qua đó rồi tận tâm chữa khỏi, lại bán hết của hồi môn giúp hắn học hành, hiền đức như vậy, thật là hiếm gặp.”
Tiểu Ngọc mơ hồ hiểu được Ngô hoàng hậu đối với nàng là đồng bệnh tương liên.
Ngô hoàng hậu từng cùng Triệu Cấu đào vong nửa đời, vẫn đi theo bên cạnh Triệu Cấu bảo vệ ông, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bởi vậy nghe được Tiểu Ngọc cũng từng trải qua như vậy, tự nhiên sẽ có lòng thương yêu. Ngô hoàng hậu năm đó cũng không phải chính thất, chỉ là một Tài tử của Triệu Cấu, địa vị không cao hơn cung nữ bao nhiêu, đối với xuất thân nha hoàn của Tiểu Ngọc thì có cảm giác thân thiết.
“Mai thị, ngươi cứ yên tâm gả cho Tống Tư nghiệp đi. Cổ nhân nói rất đúng, tao khang chi thê bất hạ đường (người vợ tào khang không thể phụ), ngươi cũng coi như cùng hoạn nạn với Tống Tư nghiệp. Hắn cho ngươi chính danh, cũng không lỗi đạo thánh nhân. Chỗ Hoàng thượng, ta sẽ tìm cơ hội nói giúp các ngươi!”
“Hoàng hậu....” Tiểu Ngọc nghe lời bộc bạch của Ngô hoàng hậu, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Trên đời vẫn còn nhiều người tốt a!
Gia Nhi, Triệu Bá Tông, Mục Duẫn Hà, Tiền Vân Châu, Ngô hoàng hậu, có nhiều người như vậy ở sau lưng yên lặng ra sức vì hôn nhân của bọn họ, Tiểu Ngọc cảm thấy dù sao mình cũng còn may mắn.
Đương nhiên, may mắn nhất là gặp được một người yêu như Tống Tiềm tình nguyện vứt bỏ tiền đồ cũng muốn cùng nàng danh chính ngôn thuận! Ngày kế, Tống phủ cử hành một hôn lễ đơn giản mà long trọng.
Tống Tiềm sớm tắm rửa dâng hương, bày hương án, kính báo tổ tiên. Được Mục Duẫn Hà chủ trì và bà mối hỗ trợ, hôn lễ đâu vào đấy tiến hành. Những khách nhân cũng lục tục đến đây.
Cố Ái Sinh bảo gia nhân mang tới hai rương lễ vật, mà Hình Quang mang đến ba thất cẩm bạch. Hai người kết bạn cùng đi, đến Tống phủ, liền lớn tiếng chúc phúc Tống Tiềm. Người khách kế tiếp là Dương Vạn Lí, Tống Tiềm không thể tưởng được người có giao tình không sâu như hắn cũng đến, vô cùng vui mừng.
Đám nữ nhân viên ở Mĩ Ngọc phường, Mĩ Vị cư đều tập trung ở hậu đường, trang điểm cho Tiểu Ngọc. Văn Quyên tặng son cho Tiểu Ngọc, Thanh Tranh tự tay may giá y cho Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc nhìn bản thân rực rỡ trong gương, là một tân nương tử vui mừng.
“Thanh Tranh, tỷ cứ làm giá y cho bọn ta, khi nào thì làm cho bản thân mình đây?” Tiểu Ngọc hỏi Thanh Tranh.
Thanh Tranh tuổi cũng không nhỏ, so với Gia Nhi còn lớn hơn. Thanh Tranh lại tuyệt không sốt ruột: “Ta muốn để tang cha ba năm, mới một năm thôi.”
Tiểu Ngọc cũng không nhiều lời. Nàng biết Thanh Tranh tính tình lạnh nhạt, không xem trọng việc nam nữ, trong nhà lại không có trưởng bối thu xếp cho nàng.
“Mau đỡ tân nương tử đi ra, giờ lành đến!” Bà mối chạy đến hậu đường lớn tiếng hô, đám nữ hài tử vội đỡ Tiểu Ngọc đi ra ngoài. Tiểu Ngọc trên đầu trùm khăn cũng rất khó đi, trong lòng nghĩ hôm nay sẽ có ai đến đây? Đúng rồi, cũng phát thiệp mời cho Thích Thăng, không biết hắn về Lâm An chưa......
Làm Tiểu Ngọc được đỡ tới trước hương án, nàng liếc mắt, lại nhìn thấy đôi giày đen trên chân Tống Tiềm. Trong khoảnh khắc, trí nhớ ngày xưa như nước lũ tràn về, nàng nhớ tới hôn lễ trước kia, đầu tiên nàng cũng nhìn thấy đôi giày của hắn. Bắt đầu từ một đôi giày, nàng yêu thương hắn.
Theo lời bà mối, bọn họ đầu tiên là bái lạy tổ tiên, lại hành lễ với vị trưởng bối là Mục Duẫn Hà, cuối cùng mới là đối bái. Thủ tục này trước kia bọn họ đã làm qua hết rồi. Chút bướng bỉnh trong lòng Tiểu Ngọc đột nhiên trỗi dậy, lúc đối bái xong, tự đưa tay nhấc khăn voan của mình!
“Di?” Mọi người xem lễ lớn tiếng kinh hô, làm gì có đạo lí tân nương tử tự mình nhấc khăn voan?
Tiểu Ngọc cũng không để ý những điều đó, nàng cầm khăn voan trong tay, nhìn về phía Tống Tiềm. Hôm nay Tống Tiềm ăn mặc hết sức chỉnh chu, trang phục tân lang đỏ thẫm, trên đầu đội mũ cánh chuồn, vẻ mặt thâm tình nhìn nàng. Có lẽ Tống Tiềm là người duy nhất không cảm thấy kinh ngạc vì hành động của Tiểu Ngọc, hắn mỉm cười hỏi: “Tiểu Ngọc, làm sao vậy?”
Tiểu Ngọc nói: “Thiên Thành, chàng có thể nói lại những lời đã từng nói trước mộ cha mẹ được không?”
Tống Tiềm gật gật đầu, “Đừng nói là một lần, cho dù một nghìn lần, một vạn lần, ta cũng sẽ nói”, Tống Tiềm dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta Tống Tiềm, thề với Tiểu Ngọc, đời này kiếp này, mãi không chia lìa!”
“Ồ!” Những người khách ở đây đều không kiềm được thảng thốt, có ai từng nhìn thấy hôn lễ như vậy? Tiểu Ngọc hạnh phúc nở nụ cười, nàng nhìn hướng các vị khách, phát hiện Cố Ái Sinh, Hình Quang, Dương Vạn Lí, Chung bố y...... Còn có Thích Thăng nữa.
Thích Thăng đứng trong đám người nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt không hề có bi thương, mà là thành tâm chúc phúc.
Mà ngay lúc này, hạ nhân thông báo: “Thông phán Trấn Giang Thì đại nhân đến --” (Phong ca của lòng ta)
Tống Tiềm và Tiểu Ngọc mừng rỡ liếc mắt nhìn nhau, Thì Quý Phong lại vì hôn lễ của bọn họ mà gấp rút trở về.
Thì Quý Phong sải bước vào phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiểu Ngọc y phục rực rỡ đứng trước hương án. Trước kia Tiểu Ngọc luôn mặc màu đạm nhạt, nhìn xem thanh lịch, hôm nay ăn vận tỉ mỉ nhìn nàng vô cùng kiều diễm, Thì Quý Phong nhìn xem trong lòng đau xót.
Hắn bất động thanh sắc, tới trước mặt Tống Tiềm nói: “Thiên Thành, chúc mừng huynh!” Tiếp theo liền vẫy tay bảo hạ nhân dâng lễ vật, bốn rương đầy chăn phủ gấm, vải vóc, tơ lụa, trà rượu......Chất đầy cả nửa phòng.
Tống Tiềm nói: “Quý Phong, sao huynh lại đưa hậu lễ như vậy!"
Thì Quý Phong vỗ lên vai Tống Tiềm một chưởng, nói: “Nên như vậy, chuyện vui mà!”
Hắn vịnh vai, đến bên cạnh Tống Tiềm, nhẹ giọng nói: “Đối xử tốt với nàng!”
Tống Tiềm quay đầu, đối diện ánh mắt nhấp nháy của Thì Quý Phong.
Tống Tiềm cũng thấp giọng trả lời: “Huynh yên tâm, ta hứa!!”
Thì Quý Phong gật gật đầu, buông Tống Tiềm ra, đi đến chỗ bọn người Chung Bố Y.
Tiểu Ngọc sau khi bái đường đã bị đưa vào tân phòng -- cũng chính là phòng ngủ lớn của Tống Tiềm. Huệ nương dìu nàng vào phòng, bỗng nhiên nói với nàng: “Phu nhân, tôi.... Vài ngày trước, tôi đến miếu, có xin bùa bình an cho người.”
Dứt lời, Huệ nương từ trong ngực lấy ra tấm bùa vàng, đưa tới tay Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc nhận lấy, thận trọng bỏ vào hộp trang điểm của mình, nói: “Huệ nương, cảm ơn chị!”
Huệ nương ngượng ngùng cười: “Phu nhân, Huệ nương theo người một năm, biết người và lão gia, cảm tình vô cùng tốt ... Bây giờ lão gia cho người danh phận chính thức, vậy.... thật là tốt.”
Huệ nương không biết ăn nói, nhưng đó là lời xuất phát từ đáy lòng.
Tiểu Ngọc cười cảm kích nhìn chị. Đến khi nến đỏ sắp cháy tàn, lại đổi nến mới, Tống Tiềm mới uống xong rượu mừng đi vào phòng.
Huệ nương thấy lão gia đã trở lại, chị lui ra và giúp bọn họ đóng cửa phòng.
Lúc tiếng cửa đóng vang lên, tim Tiểu Ngọc nhịn không được đập thình thịch -- đây là đêm động phòng hoa chúc của nàng sao?
Tối hôm nay, Tống Tiềm cùng nàng, sẽ là vợ chồng chân chính....
“Mặt của nàng sao lại đỏ như vậy?”
Tống Tiềm đến bên cạnh Tiểu Ngọc ngồi xuống, nhìn mặt Tiểu Ngọc còn diễm lệ hơn giá y trên người nàng, không khỏi vươn tay vuốt vuốt hai gò má của nàng.“Mặt hoa đào......”
Ánh mắt Tiểu Ngọc chỉ lấp lánh như nai con bị kinh sợ một chút, Tống Tiềm đã kéo nàng vào lòng, đôi môi nóng rực chặn miệng của nàng.
“ưhm.....” Tiểu Ngọc mở to hai mắt muốn giãy dụa, Tống Tiềm lại rời môi, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại......”
Giọng nói của Thiên Thành, thật dịu dàng, thật dịu dàng.
Tiểu Ngọc bị ý niệm này chiếm cứ đầu óc, bất giác nhắm hai mắt lại, mà nụ hôn của Tống Tiềm, dần dần từ môi lan tràn đến toàn thân của nàng, đến nơi nào, nơi đó liền châm lên ngọn lửa......
Đêm dài, tình thắm, uyên ương mặn nồng.
Chèn ơi, ta nói cuối cùng cũng cưới rồi. Ta mừng cho hai anh chị, nhưng ta thương Phong ca của ta quá. Thôi ta lại tiếp tục cạp bàn phím tự kỉ vậy.