Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Địch Nãi có chút trắng bệch vì khiếp sợ, ngay cả lúc Mã Cát chúc mừng cũng chỉ cứng ngắc cười đáp lại. Vuốt ve bụng mình, bên trong là một sinh mệnh nhỏ bé, Địch Nãi cứ cảm thấy không quá chân thật.

Kỳ thực trước đó Địch Nãi đã chuẩn bị tâm lý về chuyện mang thai thật lâu, cũng từng thấy giống cái mang thai trong bộ tộc, bất quá chân chính cảm nhận thì có chút kinh hỉ, càng nhiều hơn là lúng túng. Nước thánh kia thật sự thần kỳ như vậy, hoàn toàn cải biến thân thể cậu sao? Cậu dù sao cũng không phải người thế giới này, tiểu bảo bảo liệu có trưởng thành bình thường hay không?

Địch Nãi cảm thấy trong lòng có chút nặng trịch, mặc dù có đứa nhỏ của Phất Lôi là chuyện cậu mong chờ lâu nay nhưng vẫn bất an không thôi.

Phất Lôi hoàn toàn không cảm nhận được Địch Nãi bất an, chỉ mãi đắm chìm trong niềm vui sướng, mỉm cười ngây ngô không thôi. Bất quá, sau một lúc thì y bắt đầu khẩn trương, bởi vì y cảm giác được người Địch Nãi rất lạnh.

Phất Lôi sờ sờ quần áo ẩm ướt trên người Địch Nãi, nói: “Đồ ngươi ướt hết rồi, mau về thay đi.”

Địch Nãi có chút không vui nói: “Này, không cần vậy chứ? Ta còn muốn mò thêm chút nghêu a! Hơn nữa giờ đang là mùa hè, phơi nắng một chút là khô thôi.”

Phất Lôi liền nghiêm nghị phản bác: “Không được, ngươi hiện giờ đang có tiểu bảo bảo, không thể giống như trước.”

Địch Nãi trừng mắt xem thường, hiện giờ tiểu bảo bảo đại khái chỉ là phôi thai mà mắt thường không thể nhìn thấy, có cần khẩn trương tới vậy không? Bất quá, hình như giai đoạn đầu mang thai quả thực nên chú ý. Quên đi, hết thảy vì bảo bảo, thay quần áo thì thay!

Phất Lôi ôm Địch Nãi đi về sơn động, tư thế bảo hộ mười phần. Địch Nãi có chút mất tự nhiên né tránh, liếc Phất Lôi: “Hảo hảo đi đường đi, không cần phải đỡ ta. Không tới mức mang thai mà đi đường cũng ngã sấp đi?”

Kỳ thật hai người nam kề vai bá cổ cũng không có gì, trước kia khi cao hứng Địch Nãi cùng nhóm chiến hữu thân thiết cũng thường xuyên như vậy, thế nhưng tư thế của Phất Lôi lúc này làm cậu cảm thấy thực kỳ cục, cứ như cậu là một thứ thật dễ vỡ ấy.

Phất Lôi nghe vậy thì có chút xấu hổ buông tay, cũng hiểu được bản thân quá khẩn trương. Bất quá đây là đứa nhỏ đầu tiên của bọn họ, khẳng định không được sơ sẩy. Phất Lôi biết Địch Nãi không thích nên hơi lùi ra sau nửa bước, này là khoảng cách tốt nhất.

Địch Nãi nhìn mà buồn cười, cũng mặc kệ y, tự đi tới trước. Phất Lôi thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.

Tới sơn động, Địch Nãi cởi bỏ quần áo vải bố trên người, lấy bộ khác ra mặc. Phất Lôi liền cầm chiếc áo da thú cộc tay tới.

Địch Nãi thật sự chịu không nổi, có chút bất đắc dĩ nói: “Phất Lôi, ngươi biết hiện giờ là mùa gì không? Là mùa hè đó a! Nóng như vậy mà ngươi bảo ta mặc áo da thú, muốn nóng chết ta à?”

Phất Lôi phản bác: “Hiện giờ trong bộ lạc có rất nhiều giống cái mặc áo da thú cộc tay mà! Ngươi đang có bảo bảo, không thể bị lạnh.”

“Bọn họ là quen rồi, nhưng ta chịu không nổi. Yên tâm, ta lớn như vậy, có lạnh hay không còn không biết à? Đi đi đi, đừng có làm phiền ta.”

Phất Lôi biết rõ Địch Nãi nói được thì làm được, liền ngượng ngùng sờ sờ mũi, đặt áo da thú xuống.

Địch Nãi khom lưng mặc quần, bởi vì nghiêng người nên đường cong xinh đẹp ở phần eo hoàn toàn lộ ra. Phất Lôi nhìn cái mông trắng nõn vểnh vểnh trước mắt mà nuốt nước miếng, thật muốn nhào tới cắn một ngụm. Bất quá, Địch Nãi đang có bảo bảo, y không thể tùy thời động dục như trước kia, vì thế chỉ có thể cố gắng nhẫn nại. Cũng may lúc này ở bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Mã Cát: “Phất Lôi, ngươi không mang bao đồ về à?”

Phất Lôi giật mình: “Úc úc, vừa nãy quên mất.” Phất Lôi vội vàng chạy ra ngoài sơn động, nhận lấy bao da thú trong tay Mã Cát, bên trong là mấy loại đậu mà y hái về.

Phất Lôi cười nói: “Cám ơn a, vừa nãy vui quá nên quên béng đi mất.”

“Biết ngươi vui rồi! Ai, rõ ràng thời gian ta cùng Hách Đạt ở cùng một chỗ sớm hơn, hẳn phải mang thai trước mới đúng. Ngươi đúng là may mắn mà, chẳng lẽ bởi vì ngươi là tộc trưởng à? Sớm biết vậy ta cũng bảo Hách Đạt đi tranh chức tộc trưởng.”

Mã Cát thực hâm mộ phun tào, thấy Phất Lôi không đáp thì lại nói tiếp: “Đúng rồi, vừa nãy ta nói cho nhóm giống cái cùng mò nghêu biết chuyện Địch Nãi có thai, bọn họ đều nói chúc mừng, đưa hết số nghêu mò được cho các ngươi, xem như là quà.”

Phất Lôi vội xua tay: “Không cần, chốc nữa ta ra sông mò là được rồi.”

“Này là chút ý tốt của mọi người, ngươi đừng từ chối. Ngươi là tộc trưởng, cũng nên để mọi người có cơ hội nịnh nọt chút a!”

Phất Lôi có chút dở khóc dở cười: “Mã Cát, sao ngươi cũng học theo cách nói chuyện của Địch Nãi a? Ta có gì mà phải nịnh nọt?”

Mã Cát biết từ nịnh nọt này từ Địch Nãi, cảm thấy thú vị nên hôm nay liền mượn dùng. Hắn thè lưỡi nói: “Hắc hắc, dù sao cứ vậy đi, chốc nữa chúng ta sẽ mang nghêu tới. Ngươi cứ ở đây hảo hảo bồi Địch Nãi!” Mã Cát nói xong liền chạy đi.

Rất nhanh, các tộc nhân liền mang nghêu tới, một đám cao hứng phấn chấn chạy tới chúc mừng Phất Lôi cùng Địch Nãi.

Đây là lần đầu tiên Địch Nãi vì đứa nhỏ mà nhận chúc phúc, nói thật trong lòng cậu có chút kỳ quái, có chút không biết biểu hiện cảm xúc của mình thế nào. Nhìn Phất Lôi cao hứng cùng mọi người chào hỏi, biểu hiện vô cùng thỏa mãn cùng kích động, quả thực làm người ta không thể xem nhẹ.

Địch Nãi nghĩ, nếu còn ở thế giới cũ cậu đại khái sẽ đứng ở vị trí của Phất Lôi đi! Hiện giờ mình lại là người mang thai, quả thực có chút khó khăn.

Đợi mọi người rời đi, Địch Nãi phát hiện ngoài sơn động chất một đống nghêu thật to, cứ hệt như một ngọn núi nhỏ. Quả nhiên người nhiều sức cũng lớn a!

Kỳ thực trước kia bởi vì không biết cách chế biến nên trong bộ lạc rất ít người ăn nghêu, chỉ có những mùa thức ăn khan hiếm mới mò lên ăn. Mọi người vẫn luôn dùng cách đơn giản nhất là luộc chín nên rất khó ăn, căn bản không cảm thấy ngon lành gì cả.

Sau khi Địch Nãi thử trước, mọi người mới bắt đầu cảm thấy hứng thú, bất quá đại đa số vẫn không biết làm, hương vị vẫn khó ăn như cũ. Cho nên lúc này mới mò được một đống lớn như vậy.

Mã Cát thấy bên này cũng không sai biệt lắm liền định rời đi. Địch Nãi vội vàng kéo Mã Cát lại nói: “Ngươi gọi Hách Đạt nhà ngươi qua đi, hôm nay ăn cơm bên ta! Ta làm tiệc nghêu cho các ngươi ăn.”

Mã Cát vừa nghe có món ngon liền kích động: “Tốt tốt, để ta xem thử hắn đi săn về chưa.”

Địch Nãi gật gật đầu, xoay người nhìn số nghêu mọi người mò được. Số nghêu này lớn có nhỏ có, lớn nhất cũng to bằng cái chậu. Địch Nãi liền túm lấy con to nhất kia, thấy khe hở của nó chưa khép lại hẳn thì liền dùng tay tách ra, muốn xem thử xem có ngọc hay không.

Lúc còn ở dưới quê, mỗi lần mò nghêu cậu thích nhất là mấy loại lớn thế này, sau khi mò lên thì dùng tảng đá đập ra xem có ngọc hay không. Đáng tiếc từ đó tới giờ cậu không đụng phải vận may đó. Ba của cậu thì từng bắt được một con nghêu có ngọc, bất quá nó cùng viên ngọc đã bị mẹ luộc chết.

Nhìn viên ngọc nhỏ u ám kia, Địch Nãi cảm thấy thực đáng tiếc. Bắt đầu từ đó cậu mới biết không thể tìm ngọc khi đã luộc nghêu, phải là lúc còn sống mới được.

Khi đó Địch Nãi muốn tìm vài viên rồi xỏ lại thành vòng cổ tặng cho mẹ, để bà nở mặt nở mày một phen. Đáng tiếc nguyện vọng này còn chưa thực hiện được thì bà đã qua đời. Đương nhiên, giờ nghĩ lại cũng hiểu ý tưởng kia không thực tế cỡ nào, nghêu ở nông thôn còn chưa kịp lớn đã bị mò hết cả rồi, lấy đâu mà có ngọc?

Bất quá nghêu ở đây thì thật sự có, lại còn khá lớn. Bị Địch Nãi mở lớp vỏ ra, con nghêu bắt đầu phân cao thấp, dùng sức khép lại. Địch Nãi nhíu mày cố gắng nửa ngày nhưng không mở ra được, thậm chí còn bị kẹp ngón tay ở bên trong.

Địch Nãi liền hối hận, cảm thấy mình đúng là choáng đầu rồi. Trong sơn động không phải có dao găm sao? Dùng nó nạy vỏ không phải vừa nhẹ nhàng vừa dễ dàng à? Đại khái là kí ức thời thơ bé quá mãnh liệt, làm cậu cảm thấy hiện giờ mình trưởng thành rồi, khí lực hẳn cũng lớn hơn, không ngờ cư nhiên vẫn không tách vỏ nghêu nổi. Đương nhiên. Địch Nãi cũng chưa sử dụng hết sức vì sợ làm bị thương tay mình.

Phất Lôi thấy Địch Nãi bị kẹp tay, vội vàng nói: “Đến đến, ta xem xem.”

Địch Nãi không nói hai lời, vội vàng đưa tay qua cho Phất Lôi xem. Phất Lôi nhíu mày nhìn một lúc, không có cách nào nhét ngón tay mình vào.

Địch Nãi mỉm cười: “Lấy dao găm của ta tới đi!”

Sau khi lấy dao găm tới, Địch Nãi đặt con nghêu lên tảng đá, luồn mũi dao vào phần vỏ bị vướn ngón tay mà không thể khép lại lần tới phần góc, tiếp đó dùng xảo kình nạy một cái. ‘Lạch cạch’ một tiếng, vỏ nghêu bị nạy mở.

Địch Nãi vẫy vẫy ngón tay bị kẹp đỏ rồi bắt đầu tìm ngọc, đáng tiếc tìm nửa ngày nhưng không thấy chút bóng dáng. Địch Nãi nhụt chí, dùng dao rạch hai đường lên mình con nghêu cho hả giận. Ngọc thì không thấy đâu còn bị kẹp tay, quả thực là phí công mà.

Ném con nghêu xuống, Địch Nãi chưa từ bỏ ý định lại bắt đầu tìm kiếm trong đống nghêu.

Phất Lôi vội vàng ngăn cản: “Ngươi đừng làm nữa, bị kẹp tay bây giờ. Để ta làm đi!”

Địch Nãi biết Phất Lôi hiện giờ chỉ một lòng nghĩ cho bảo bảo, cũng lười phản bác, mắc công y lại phun ra một đống đạo lý. Cậu cười cười đưa dao găm qua. Dù sao Phất Lôi sức lực lớn, da thịt thô dày, quả thực tiện hơn cậu.

Bất quá, trình độ sử dụng dao găm của Phất Lôi không lợi hại bằng Địch Nãi, chỉ có thể lợi dụng sức lực, rất hiếm khi dùng xảo kình. Địch Nãi không thể không ở bên cạnh chỉ đạo.

Phất Lôi nạy vỏ xong thì đưa cho Địch Nãi tìm ngọc. Quả thực trong số nghêu sau đó tìm được không ít ngọc, tuy không lớn nhưng thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Địch Nãi cầm ống tre, bỏ hết số ngọc tìm được vào bên trong. Kỳ thực Địch Nãi tìm ngọc cũng chỉ vì chút chấp niệm đặc thù mà thôi, lấy được rồi cũng không biết làm gì, chỉ đành cất rồi tính sau.

Phất Lôi không ngừng nạy vỏ nghêu, ngay cả những con bé xíu cũng không buông tha. Thấy Địch Nãi lựa xong rồi thì liền mang nghêu đi xử lý. Địch Nãi muốn giúp rửa nghêu mà Phất Lôi cũng không đồng ý. Địch Nãi chỉ đành nhận nhiệm vụ nhóm lửa cùng luộc nghêu.

Nghêu vừa luộc chín, Mã Cát cùng Hách Đạt cũng tới, còn mang theo một tiểu sơn dương còn sống.

Địch Nãi cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi Mã Cát: “Hôm nay sao lại bắt sơn dương con?”

Mã Cát cười: “Nó là tiểu mẫu dương, hai hôm trước Hách Đạt bắt về cho ta dưỡng, giờ tặng cho ngươi a! Nếu giờ không chịu dưỡng dê cái, sau này kiếm đâu ra sữa cho tiểu bảo bảo?”

“A, ra là vậy!” Địch Nãi bừng tỉnh đại ngộ. Xem ra, bây giờ đã phải bắt đầu chuẩn bị đầy đủ cho tiểu bảo bảo a.



Hoàn Chương 103.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK