Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhịp trống như sấm gầm vang lên, nhóm người vốn ồn ào nháy mắt an tĩnh. Địch Nãi nhìn xung quanh, mọi người đều thực nghiêm túc nhìn lên tế đàn, thành kính vô cùng.

Lúc tiếng trống dừng lại, đại vu chậm rãi quỳ rạp xuống đất, bày tỏ tư thái thần phục với Thần Sáng Thế. Mọi người cũng làm theo đại vu, quỳ xuống. Trong nháy mắt, quảng trường yên tĩnh tới mức ngay cả chiếc lá rơi rụng cũng có thể nghe thấy.

Địch Nãi cũng học theo bọn họ quỳ xuống. Nhập gia tùy tục, cậu mới không muốn trở thành kẻ lạc loài.

Đại vu rất nhanh ngẩng đầu lên, bắt đầu dùng âm thanh trầm thấp đọc tế văn. Đại vu nói khá nhanh, bất quá Địch Nãi cũng nghe được không ít. Trong tế văn đại vu nhất nhất thuyết minh nguồn gốc của từng loại tế phẩm, tất cả đều phi thường trân quý.

Địch Nãi nghĩ, xem ra mặc kệ là tôn giáo nào, phương thức biểu đạt đều không sai biệt lắm a! Đều là dùng tế phẩm cầu xin thần linh chiếu cố.

Sau khi đại vu nói xong một tràng tế văn thật dài, Địch Nãi cảm thấy đầu gối mình cũng có chút đau nhức. Đại vu lại quỳ rạp xuống đất, biểu đạt kính ngưỡng của mình, sau đó mới dẫn đầu đứng dậy.

Lúc này tiếng trống lại vang lên, Địch Nãi vừa nhấc đầu liền nhìn thấy tộc trưởng dẫn hai con hươu đực tới trước tế đàn. Đại khái vì trên quảng trường có rất nhiều mãnh thú, hai con hươu đực có chút run rẩy. Bất quá, chúng nó đại khái đã tuyệt vọng nên từ bỏ giãy dụa, ngoan ngoãn đứng dưới tế đàn.

Địch Nãi cảm thấy kỳ quái, cậu chưa từng thấy dùng hươu tế lễ, không biết rốt cuộc có hàm nghĩa gì.

Lúc này đại vu xoay người, hai tay phân biệt đặt trên đầu hai con hươu, bắt đầu thì thào gì đó. Sau khi đại vu nói xong, tộc trưởng cầm hai con dao đá bước tới, vung tay, ‘phốc’ một tiếng chặt đứt đầu cả hai con hươu.

Phía trước chúng nó đã sớm đặt hai chậu đá lớn. Hai con hươu ngã xuống, đầu kề sát bồn đá, máu từ cổ chúng nó phun vào trong chậu.

Địch Nãi sợ hãi than, song đao của tộc trưởng thực lưu loát a, xem ra đã luyện không ít. Nói vậy, các thú nhân cũng không phải chỉ biết dựa vào răng nanh cùng móng vuốt a! Bất quá, nếu Phất Lôi làm tộc trưởng, muốn đạt được trình độ này chỉ sợ phải luyện tập vất vả một phen!

Sau khi máu chảy hết, tộc trưởng dẫn dùng dùng một cái ống trúc nhỏ múc một ngụm máu uống, sau đó chuyển ống tre cho thú nhân đứng gần mình nhất.

Thú nhân kia thực tự nhiên nhận lấy ống tre, cũng uống một ngụm máu, sau đó lại chuyển cho người khác. Các thú nhân cứ vậy từng người từng người tiến tới uống máu hươu trong hai chậu đá kia.

Đối với việc dùng hươu làm huyết tế, Địch Nãi cũng hiểu đại khái. Máu hươu có thể gia tốc tuần hoàn máu, làm người ta nhiệt huyết sôi trào, đương nhiên, còn có tác dụng thúc tình. Thú nhân là chủng loài tôn sùng sức mạnh cùng năng lực sinh sản, máu hươu có thể đạt cả hai yêu cầu này.

Đại khái uống máu hươu vào lễ thù thần tượng trưng cho thú nhân có thể được thần thú ban tặng sức mạnh cùng năng lực sinh sôi nảy nở.

Địch Nãi thầm nghĩ mình thực thông minh mà, cư nhiên ngay cả điều này cũng có thể đoán được. Cậu vuốt vuốt cằm, có chút đắc ý.

Phất Lôi cũng đi uống, lúc trở lại bên cạnh Địch Nãi, sắc mặt y rõ ràng hơi đỏ ửng. Thấy Địch Nãi ngẩng đầu lên nhìn mình, Phất Lôi liền cúi đầu hôn một ngụm lên môi cậu.

Xem đi, này chính là hậu quả của nhiệt huyết sôi trào a! Chẳng hề phân biệt trường hợp địa điểm mà phát tình. Địch Nãi mặc dù có chút bất mãn nhưng cũng không cự tuyệt, ngược lại dịu ngoan dâng lên đôi môi. Ngày lễ trọng đại thế này cũng nên làm chút chuyện khác người để chúc mừng.

Hai người rất nhanh liền có chút lưu luyến khó chia lìa. Đặc biệt là Phất Lôi, ngậm lấy đầu lưỡi Địch Nãi không ngừng mút nhẹ, quả thực chỉ hận không thể nuốt cậu vào bụng.

Địch Nãi bắt đầu khó thở, không thể không hung hăng đẩy đầu Phất Lôi. Cậu vừa lau miệng vừa trừng mắt: “Ngươi hôn hay ăn thịt người vậy hả?” Phất Lôi ngượng ngùng cười hắc hắc không thôi.

Liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện hóa ra hôn môi cũng có thể lây, tình cảm mãnh liệt nổi lên khắp bốn phía. Một vài tiểu thú nhân thấy một màn này thì bắt đầu gào lên: “Hôn môi, hôn môi, úc úc!”

Tiểu giống cái thì khá thẹn thùng, không dám quang minh chính đại nhìn xung quanh nên chỉ đỏ mặt cúi đầu. Bất quá, Địch Nãi phát hiện đám nhóc này cũng không thành thật, vẫn len lén dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn lung tung.

Sau khi tất cả thú nhân trưởng thành đã uống máu hươu xong, tộc trưởng vung tay lên, quảng trường rất nhanh lại im lặng. Tộc trưởng tuyên bố tế điển chấm dứt, bắt đầu hoạt động chúc mừng. Đám người lập tức hoan hô thối lui về sau, chừa ra một khoảng trống lớn trên sân.

Rất nhanh, tiết mục mở màn liền bắt đầu. Nhóm khiêu vũ của Mã Cát tiến tới trước, trước lúc lên sân khấu hắn còn cố ý phất phất tay với Địch Nãi. Địch Nãi đáp lại một cái hôn gió, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy Phất Lôi bất mãn nhíu mày. Phất Lôi không hiểu ý nghĩa của động tác kia, nhưng vẫn nhạy bén cảm thấy nó thực ngả ngớn, vì thế liền có chút bất mãn.

Địch Nãi không thèm để ý, cười hì hì cho Phất Lôi một cái hôn gió, sau đó quay qua xem biểu diện.

Bất quá, trong mắt Địch Nãi thì các tiết mục có chút lộn xộn. Mỗi tiết mục đều có người không chịu yên bình chạy vào làm loạn. Bất quá, như vậy cũng khá vui. Đặc biệt là những tư thế kì quái của thú nhân cùng phi thú nhân chạy vào, quả thực là hài hước.

Mọi người hi hi ha ha loạn thành một đoàn, cũng rất có không khí lễ hội. Bất quá tiết mục vẫn còn khá ít. Tổng cộng chỉ có vài tiết mục nhảy múa cùng ca hát, xét tổng thể thì có chút đơn điệu.

Lúc sau Địch Nãi cũng bị Mã Cát đẩy lên, dùng sáo thổi một khúc, tiếp đó biểu diễn một màn ảo thuật nho nhỏ.

Địch Nãi cảm thấy màn biểu diễn của mình thực bình thường, bất quá lúc nhận được một tràng vỗ tay như sầm thì vẫn có chút lâng lâng. Khó trách có nhiều người thích làm ngôi sao như vậy, cảm giác được vỗ tay khen ngợi quả thực rất tuyệt vời.

Địch Nãi vừa bước xuống, Phất Lôi liền chiếm dục mười phần ôm chặt lấy cậu. Cho dù vậy, vẫn có rất nhiều ánh mắt rọi tới. Phất Lôi quét mắt một vòng, mang theo kiêu ngạo cúi đầu hôn lên trán Địch Nãi một cái. Cứ vậy, y lập tức nhận được không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị hận.

Trong lòng Địch Nãi cũng có chút đắc ý cùng hưng phấn, ngẩng lên gặm một ngụm trên mặt Phất Lôi. Xung quanh lại vang vọng một trận thổn thức. Vài thú nhân độc thân vốn định thử sức làm quen với Địch Nãi đều im lặng từ bỏ.

Sau khi các tiết mục biểu diễn xong, có người bắt đầu đốt lửa ở chính giữa quảng trường. Con mồi sớm đã được chuẩn bị tốt, lần lượt để lên giá. Quảng trường dần dần ngồi thành một vòng tròn nhỏ, những người quen biết tụ tập cùng một chỗ trao đổi trò chuyện.

Địch Nãi mới bị Phất Lôi kéo ngồi xuống thì nhìn thấy cách đó không xa, Thác Bỉ không tình nguyện bị Tạp Lạc lôi kéo đi tới. Địch Nãi cùng bọn họ chào hỏi, sau đó mời ngồi xuống cùng ăn thịt nướng. Thác Bỉ nhìn Địch Nãi, giãy ra khỏi tay Tạp Lạc, biểu tình nhăn nhó như táo bón, không tình nguyện ngồi xuống.

Lúc Thác Bỉ ngồi xuống, Địch Nãi tựa hồ nhìn thấy hắn nghiến răng. Chẳng lẽ, bọn họ đã xuất hiện tình huống mới? Tính bát quái của Địch Nãi bị gợi lên. Nhưng da mặt cậu chưa dày tới mức làm trò ngay trước mặt người ta vì thế chỉ có thể tạm thời nén xuống.

Rất nhanh, mùi thịt nướng nhẹ nhàng lan tỏa. Mọi hi hi ha ha chia sẻ cho nhau, cầm thịt nướng ăn tới miệng đầy dầu. Bên cạnh quảng trường có một số nồi đá dùng để nấu canh, rất được phi thú nhân hoan nghênh, rất nhanh đã thấy đáy.

Ăn uống no nê, mọi người cũng không tản đi mà tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện phiếm.

Tộc nhân dực báo tộc cùng dực xà tộc tới tham gia rất được chú ý. Xung quanh bọn họ luôn vây một đám người, ồn ào náo nhiệt hỏi han về phong thổ nhân tình. Nếu là phi thú nhân xinh đẹp thì lại càng được hoan nghênh hơn. Địch Nãi thấy có một phi thú nhân trẻ tuổi đơn độc bị các thú nhân ân cần chăm sóc tới mặt mũi đỏ bừng.

Rất nhiều thú nhân cùng phi thú nhân nhờ những đoạn trao đổi ngắn ngủi này mà làm quen với nhau, tiếp đó không ít cặp bay đi. Địch Nãi cảm thấy hiệu quả lớn nhất của lễ thù thần chính là tạo điều kiện cho bộ lạc sinh sôi nảy nở.

Địch Nãi không nhừng tìm kiếm một vài thứ đặc thù từ các thú nhân tộc khác, đáng tiếc, không có gì làm cậu chú ý như vải bố.

Bọn họ bắt đầu ở quảng trường chơi trò chơi mà Địch Nãi dạy, rất nhiều phi thú nhân trưởng thành cũng tới tham gia. Địch Nãi không thèm để ý quan sát nữa, chạy tới cùng bọn họ chơi trò diều hâu bắt gà con.

Nhất thời, quảng trường tràn ngập đủ loại tiếng cười, tiếng nói chuyện, quả thực làm người ta chìm ngập trong đó.

Nhưng trường hợp náo nhiệt như vậy cũng không phải là một mảnh hài hòa. Các thú nhân ôm một thân nhiệt huyết không có chỗ phát tiết, hơi xích mích một chút sẽ bắt đầu lao vào đánh nhau.

Địch Nãi phát hiện các thú nhân sáp lại thì có chút long trời lở đất. Phất Lôi không thể không nhận trách nhiệm tuần tra, lượn khắp nơi khuyên can hòa giải.

Địch Nãi nghĩ ngợi một chút, mang hết các loại trò chơi mình biết ra chia sẻ với mọi người. Mã Cát là người thích náo nhiệt, đi theo bên cạnh Địch Nãi lại càng phát huy bản năng.

Lão tộc trưởng vuốt râu, đứng một bên nhìn bọn họ, gương mặt cười tươi như hoa.

Bội Cách đã lâu không gặp cũng ưỡn cái bụng to vui vẻ ở bên cạnh cổ vũ, hò reo.

Nói thật, lúc nhìn thấy Bội Cách ôm cái bụng to xuất hiện Địch Nãi quả thực hoảng sợ không thôi. Bất quá nhìn vài lần cũng không cảm thấy quá dọa người.

Địch Nãi tự an ủi bản thân, cứ tưởng tượng đang nhìn một người bụng bia bụng phệ là được rồi. Tuy hình ảnh này thực không thích đáng với gương mặt thanh tú của Bội Cách, bất quá xét theo tổng thể thì Địch Nãi vẫn có thể tiếp nhận.

Lúc ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, Địch Nãi thấy Bội Cách thường xuyên cúi đầu vuốt ve phần bụng của mình, hiển nhiên tràn ngập chờ mong với sinh mệnh nhỏ bé trong bụng.

Địch Nãi thầm nghĩ, bên trong chính là một tiểu thú nhân sao? Nhóc con kia từ đâu chui ra? Lúc sinh là hình thú hay hình người? Nghĩ tới Bội Cách có thể sẽ sinh ra một nhóc con hình thú, Địch Nãi liền cảm thấy 囧囧.

Địch Nãi cảm thấy bản thân càng nghĩ càng kỳ quái, nếu còn nghĩ tiếp sẽ nhập ma mất. Vì thế chỉ đành lắc lắc đầu, ép buộc chính mình vứt hết mớ suy nghĩ lung tung kia đi.

Mười ngày lễ thù thần, Địch Nãi cùng nhóm người trong bộ lạc nháo loạn một phen, bất quá cũng nhờ vậy mà nhận thức rất nhiều người. Tất cả mọi người đều thân thiết gọi cậu là Tiểu Địch, còn mời cậu tới nhà chơi.

Mấy ngày cuối cùng, Địch Nãi quả thực đã chơi mệt nên mời Trác Nhã tới sơn động, nhờ cậu chỉ cách dùng sợi đay dệt thành vải bố. Đương nhiên, loại kỹ năng thủ công thế này không thể thiếu Mã Cát ở bên cạnh hỗ trợ.

Địch Nãi xem chuyện này là một nhiệm vụ, yêu cầu bản thân nhất định phải nắm giữ. Lúc lễ thù thần sắp chấm dứt, bọn họ cuối cùng cũng dệt ra mảnh vải đầu tiên. Địch Nãi cầm miếng vải bố mà cảm khái không thôi. Này xem như là một bước tiến lớn trong lịch sử dệt vải, dẫn dắt mọi người đi tới thời kì tiến bộ a!

Ngày cuối cùng của lễ thù thần, mọi người lại một lần nữa tập trung ở quảng trường. Đại vu lại dẫn đầu đoàn người quỳ rạp xuống đất, niệm một đoạn tế văn thật dài. Nội dung đại khái là cảm tạ thần thú đã chiếu cố. Sau khi đọc xong, đại vu chỉ huy vài thú nhân dâng tế phẩm trên tế đàn vào sơn động bên cạnh.

Dọn xong xuôi, lão tộc trưởng liền nhân cơ hội này tuyên bố tộc trưởng tân nhậm—– Phất Lôi. Địch Nãi không hề cảm thấy bất ngờ, mấy ngày nay Phất Lôi xử lý các cuộc tranh cãi có phép có tắc, rất được mọi người ủng hộ.

Vì thế, lão tộc trưởng vừa dứt lời, đám người liền hoan hô vang dội. Địch Nãi quơ tay theo đám người hoan hô vài tiếng, sau đó vui vẻ bổ nhào lên người Phất Lôi, thưởng cho y một nụ hôn.

….

Hoàn Chương 83.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK