Tuy Phất Lôi biết bơi nhưng trên biển rộng bao la thì y vẫn thực nhỏ bé.
Sóng biển là luồng sức mạnh cường đại mà bọn họ không thể nào tưởng tượng được. Mưa to không dứt, sóng biển không ngừng cuồn cuộn ập tới làm bọn họ hết trồi lên lại hụp xuống. Phất Lôi đã biệt sức nhưng vẫn cố đập cánh muốn bay lên. Đáng tiếc, lực bất tòng tâm.
Địch Nãi uống không ít nước biển, ánh mắt cũng không mở ra được, đầu óc có chút choáng váng. Lại một cơn sóng ập tới, tay Địch Nãi trượt ra, buông lỏng cổ Phất Lôi. Địch Nãi hô to một tiếng: “Phất…” Còn chưa dứt lời, cậu đã bị cuốn ra xa.
Phất Lôi phát hiện Địch Nãi ở trên lưng mình không thấy đâu, trong lòng kinh hãi. Y muốn xoay người tìm kiếm, chỉ là hình thú hoàn toàn không có ưu thế trong biển. Y vội biến về hình người, tìm kiếm xung quanh.
Chính là, tìm cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Địch Nãi, cậu thế nhưng không còn chút tăm hơi. Y lo lắng vạn phần, vùng vẫy giữa những cơn sóng gào lên: “Địch Nãi!…” Âm thanh y bị sóng biển đánh nát, không thể nghe thấy.
Phất Lôi nghĩ, cứ vậy không được, lại hóa về hình thú xem xét khắp nơi. Kỳ thực ở trong nước, thể lực tiêu hao không lớn, hơn nữa không có phụ trọng ảnh hưởng, ngược lại có thể xem là đang nghỉ ngơi.
Sau khi hóa về hình thú, ở trên mặt biển đập cánh nửa ngày, rốt cuộc cũng giãy dụa bay lên. Phất Lôi bất chấp mưa gió, quan sát tìm kiếm trên mặt biển, chỉ là thủy chung không nhìn thấy bóng dáng Địch Nãi. Bay mệt, y lao xuống biển bồng bềnh nghỉ ngơi một chốc rồi lặn xuống tìm kiếm.
Từ từ, cơn bão ngừng lại, mặt biển dần êm ả. Phất Lôi cố nén nôn nóng, bay qua bay lại trên khu vực này, thủy chung không chịu từ bỏ hi vọng. Chính là, Địch Nãi giống như đã bị biển rộng cắn nuốt, ngay cả một mảnh nhỏ quần áo cũng không thấy. Phất Lôi rốt cuộc nhịn không được, ở trên biển phát ra một tiếng rống bi thương.
Địch Nãi bị một cơn sóng to đánh tới bất tỉnh, chờ đến khi ho khan tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá lớn ở sát bờ. Ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là một gương mặt tinh xảo xinh đẹp, hai bên là hai chiếc tai nhọn nhọn.
Cậu sửng sốt, ý thức được đây là một nhân ngư. Nhân ngư này tuổi không lớn, lúc này đang cau mày nghiêm túc nhìn cậu. Gương mặt tinh xảo làm ra biểu tình nghiêm nghị thực làm người ta có chút buồn cười.
Địch Nãi hồi phục tinh thần, ý thức được mình được cứu khỏi cơn bão tố, lập tức quay đầu xem xét xung quanh. Chính là bờ cát yên ổn, không trung quang đãng. Trừ bỏ cậu cùng nhân ngư kia thì không còn bất kì sinh vật thể hình lớn nào khác.
Địch Nãi hốt hoảng: Phất Lôi đâu? Chẳng lẽ Phất Lôi không được cứu? Nghĩ tới đây, trong lòng cậu bắt đầu có một ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt. Quay đầu nhìn về phía nhân ngư, vội vàng hỏi han: “Xin chào, là ngươi cứu ta đúng không? Đồng bạn kia của ta, ngươi có nhìn thấy không?”
Nhân ngư nhìn cậu nói chuyện, chăm chú lắng nghe một chút, trong mắt lộ ra quang mang nghi hoặc. Ra mòi, nghe không hiểu. Địch Nãi nhớ tới ngôn ngữ mà nhân ngư dùng trong sơn động, quả thực không giống thú nhân. Này quả thực khó khăn, làm sao trao đổi đây?
Địch Nãi nghĩ nghĩ một chút, bắt đầu khoa tay múa chân. Đáng tiếc, ngôn ngữ hình thể cũng không có hiệu quả. Nhân ngư nhìn một hồi, vẫn như cũ nghi hoặc lắc đầu. Sau đó, nhân ngư thực nghiêm túc nói một chuỗi thật dài. Địch Nãi ngay cả nửa câu cũng không hiểu.
Cậu phát sầu, ngôn ngữ không thông đúng là gấp chết người. Cậu thực muốn biết tung tích Phất Lôi. Khi đó sóng biển lớn như vậy, cậu bị một cơn sóng đập tới ngất đi, Phất Lôi tuy cường tráng nhưng cũng không nhất định có thể trụ nổi. Nếu Phất Lôi cũng bị sóng đánh ngất thì thực không ổn.
Cố trấn an bản thân, sẽ không, Phất Lôi nhất định không có việc gì. Y có cánh, cho dù tạm thời hôn mê thì hẳn vẫn có thể nổi trên biển. Y nhất định có thể khôi phục lại. Chỉ là nếu không có việc gì, lại không tìm thấy mình, y nhất định sẽ lo lắng tới phát cuồng.
Có lẽ cũng giống như cậu, lúc này đang gấp tới xoay vòng nhưng lại không tìm ra biện pháp giải quyết?
Địch Nãi vòng quanh tại chỗ, nhìn bờ cát trắng tinh, đột nhiên trong lòng khẽ động. Tuy ngôn ngữ không thông nhưng cậu có thể vẽ a! Vẽ tranh luôn có thể biểu lộ nhiều điều.
Nghĩ tới đây, cậu vội vàng tìm một nhánh cây, bắt đầu vẽ lên cát.
Bức thứ nhất, cậu vẽ một người đang cưỡi trên lưng một con hổ có cánh. Bức thứ hai, cậu vẽ con dực hổ kia chở người bay trên biển. Bức thứ ba, người kia bị sóng cuốn đi, dực hổ trôi nổi trên biển. Bức thứ tư, cậu vẽ người nọ cùng một nhân ngư ở cùng một chỗ. Bức thứ năm, là dực hổ một mình phi hành.
Mấy bức này tuy đơn giản nhưng vẫn có thể rõ ràng hiểu được tai nạn mà bọn họ gặp phải.
Vẽ xong, Địch Nãi hướng nhân ngư ngoắc ngoắc tay, bảo hắn tới xem. Nhân ngư lắc lắc cái đuôi, giống như không tình nguyện lắm nhưng vẫn trườn tới. Xem từng bức vẽ của Địch Nãi, giống như hiểu lại giống như không hiểu.
Địch Nãi chỉ bức thứ tư, lại chỉ nhân ngư cùng mình, biểu thị bức này đại điện cho hai bọn họ, tiếp đó cậu chỉ vào bức thứ năm hỏi: “Ngươi có thấy con dực hổ này không?” Nói xong, Địch Nãi giang tay, làm bộ dáng đang đập cánh phi hành, lại chỉ chỉ ra biển.
Nhân ngư nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Địch Nãi kích động vươn tay túm lấy bả vai nhân ngư, không ngừng hỏi: “Ngươi hiểu được ý của ta? Ngươi thấy y?”
Nhân ngư cau mày, không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi tay Địch Nãi đang túm chặt vai mình. Địch Nãi sửng sốt một chút, hiểu được bản thân đã quá kích động, làm đối phương bị đau, vội vàng thả tay. Ngượng ngùng cười cười, Địch Nãi xoa xoa tay, chờ đợi nhân ngư trả lời.
Nhân ngư xoa xoa bả vai bị niết đau, cũng cầm nhánh cây vẽ lên cát. Ở bức thứ năm của Địch Nãi, hắn vẽ mặt biển ở phía dưới dực hổ, tiếp đó vẽ một nhân ngư nổi lên trên biển nhìn về phía dực hổ.
Địch Nãi vừa nhìn liền hiểu, có nhân ngư nhìn thấy Phất Lôi bay lượn trên biển. Trong lòng vui sướng, kìm không được cười rộ lên.
Thở hắt một hơi, trong lòng rốt cuộc có chút an tâm. Nếu Phất Lôi đã bay lên được thì nguy hiểm cũng nhỏ đi nhiều.
Chỉ là, y đang ở đâu? Chẳng lẽ vẫn còn bay trên biển tìm kiếm mình? Địch Nãi cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy khả năng này rất lớn. Tính tình Phất Lôi rất kiên quyết, y lo lắng cho cậu như vậy, tuyệt đối sẽ không từ bỏ tìm kiếm. Kia phải làm sao mới tốt đây?
Quay đầu nhìn biển cả mịt mờ, sóng yên gió lặng, nào còn chút hung tợn. Chính là, đã tự mình kiến thức sự đáng sợ của nó, cậu không dám khinh thị chút nào.
Địch Nãi nghĩ, tuy không có bản lĩnh bay đi tìm Phất Lôi nhưng cũng không thể để y cứ bay lượn tìm kiếm như vậy a! Tuy không còn gánh nặng trên lưng, Phất Lôi có thể bắt chim biển cùng cá để bổ sung thể lực, nhưng cứ ngây ngốc trên biển vẫn thực nguy hiểm. Nếu lúc mệt mỏi gặp phải cá mập thì không phải chuyện đùa.
Nhìn đồng hồ, vẫn là ngày xảy ra tai nạn trên biển, mười hai giờ rưỡi. Địch Nãi nghĩ thầm, cũng may thời gian cậu ngất đi không lâu, hẳn Phất Lôi vẫn có thể kiên trì.
Chính là, làm sao thông tri Phất Lôi đây? Nhìn đám chim biển bay lượn tự tại trên bờ biển, thầm nghĩ, nếu mình cũng có một đôi cánh thì tốt quá. Đáng tiếc, này chỉ là vọng tưởng.
Bằng không, cậu làm bè chèo ra biển tìm Phất Lôi? Chính là bè cũng không thể lập tức làm ra, ít nhất cũng tốn cả nửa ngày. Hơn nữa, bè gỗ đơn giản không thể chịu được áp lực sóng gió, chỉ cần biển động thì bè sẽ lập tức nát tan. Đến khi đó không tìm thấy Phất Lôi thì thôi, lại còn vứt luôn tính mạng.
Địch Nãi lắc đầu, thầm nghĩ, cậu không thể mạo hiểm như vậy. Nếu vì tìm Phất Lôi mà đánh mất tánh mạng mình thì không phải sẽ đánh mất nguyện ước đi tìm người sao? Còn nếu ở đây chờ Phất Lôi tìm tới thì tốn thời gian rất lâu.
Đặt mông ngồi xuống bờ cát, Địch Nãi cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cơn đau càng lúc càng lợi hại hơn. Kỳ thực hiện giờ cậu đã khát khô cả cổ, chính là không muốn động đậy chút nào.
Thở dài, thầm nghĩ, chẳng lẽ thực sự chỉ có thể ngồi đây trông chờ Phất Lôi tìm tới? Nhìn nhân ngư bên cạnh, trong lòng Địch Nãi khẽ động, có thể nhờ nhân ngư hỗ trợ. Chính là hai người không thể trao đổi, làm sao để nhân ngư hiểu ý của cậu đây?
Địch Nãi không để ý tới nhân ngư, nhân ngư cũng không làm phiền cậu, một mình ngồi trên bờ cát chơi đùa với con cua.
Lúc Địch Nãi đang khổ sở nghĩ cách, mặt biển gần đó đột nhiên vang lên tiếng nước lõm bõm, giống như có thứ gì đó bơi tới. Nhân ngư ở bên cạnh Địch Nãi rõ ràng cao hứng, vui vẻ quẫy quẫy cái đuôi ở trong nước.
Địch Nãi ngẩng đầu lên, liền thấy một nhân ngư khác đang từ dưới biển bơi lên. Nhân ngư kia rõ ràng lớn tuổi hơn nhân ngư đã cứu cậu. Bất quá, cho dù lớn tuổi nhưng vẫn xinh đẹp tới mức làm người ta sợ hãi.
Địch Nãi thầm nghĩ, khó trách người ta lại gọi nhân ngư là mỹ nhân ngư. Có lẽ, tộc loài này không có ai xấu xí cả.
Tiểu nhân ngư bơi tới chỗ đại nhân ngư, có chút kích động huyên thuyên nói không ngừng. Đại nhân ngư vừa nghe vừa liếc nhìn Địch Nãi vài lần, ánh mắt có chút không hảo cảm. Địch Nãi cảm thấy kì lạ, thầm nghĩ, chẳng lẽ nghĩ cậu là người xấu muốn lừa gạt tiểu nhân ngư?
Đại nhân ngư cuối cùng gật gật đầu, vỗ vỗ vai tiểu nhân ngư rồi bơi tới chỗ Địch Nãi.
Địch Nãi vội vàng đứng dậy, phủi phủi hạt cát dính trên mông, hướng đại nhân ngư mỉm cười. Nói thế nào thì cũng là tộc nhân của ân nhân cứu mạng, cậu nên lễ phép một chút.
Bất quá, nghe thấy đại nhân ngư nói chuyện thì lập tức trợn mắt há hốc. Bởi vì, đại nhân ngư thế nhưng nói ngôn ngữ thú nhân.
A a a, rốt cục cũng gặp một nhân ngư có thể trao đổi, Địch Nãi quả thực lệ rơi đầy mặt. Kích động tiến tới muốn nắm lấy tay đối phương, bất quá cậu kịp thời phản ứng, thế giới này không có phong tục bắt tay. Ngượng ngùng thu hồi tay, Địch Nãi mới phát giác phát hiện đối phương tới chất vấn.
Đại nhân ngư nói thế này: “Ngươi là người của bộ lạc thú nhân, vì sao lại chạy tới biển trộm tế phẩm của tộc ta?”
Nhìn ba lô của mình bị đặt trên tảng đá bên kia, lộ ra viên dạ minh châu bên trong. Chính là sau khi tỉnh lại tâm tình vẫn luôn kích động nên không phát giác. Địch Nãi nghĩ thầm, xem ra sự việc đã bại lộ, thần biển quả nhiên đã tức giận. Bất quá, cậu không hỏi đã trộm lấy đi, quả thật có chút không phúc hậu.
Địch Nãi lấy lại bình tĩnh, giải thích: “Dực hổ tộc chúng ta năm nay tổ chức lễ thù thần, trong tộc có một truyền thuyết, nói ngoài biển có dạ minh châu vào ban đêm có thể phát sáng, phi thường hiếm có. Cho nên chúng ta vượt qua thiên sơn vạn thủy chuẩn bị mang dạ minh châu về làm tế phẩm, hiến cho thần của chúng
Đại nhân nghe vậy thì thần sắc có chút buông lỏng, lại hỏi: “Các ngươi không biết dạ minh châu trong sơn động kia là tế phẩm chúng ta hiến cho thần biển à?”
Địch Nãi thầm nghĩ, nếu nói mình mơ hồ đoán được thì chắc chắn gặp tai ương, vì thế, liền không biến sắc nói dối: “Không, chúng ta không biết nó là tế phẩm, còn tưởng nó vốn có ở đó nên không hỏi đã lấy đi.” Nói tới đây, mặt Địch Nãi hơi đỏ lên.
…
Hoàn Chương 70.